Y Giả Cứu Người.


Người đăng: Jimmybuck252004

Chúng trưởng lão của Lâm Vũ trấn cũng chỉ mất thời gian vô cùng ngắn ngủi là
đã thu dọn xong, nhanh chóng hướng về phía Tây Bắc xuất phát.

Bất quá việc phòng bị kết hợp bảo hộ lấy Hoàng Trấn Chủ vẫn cần phải có, tốc
độ được sử dụng cũng không phải đỉnh phong, thành ra phải mất tận hơn 3 canh
giờ mới đi được tới núi Phá Hiên, một Nhập Thánh sơ kỳ thông thường nếu như cố
gắng di chuyển hết sức thì cũng chỉ mất 2 canh giờ là cùng.

“Đã đến nơi rồi. Bất quá có một điều kỳ lạ là ta không thấy hai con thú Nhập
Thánh cấp bậc đâu nữa? Đây vốn chính là lãnh thổ của chúng mà? Chúng cũng
không thể chỉ vì bên ta người đông thế mạnh mà hoảng sợ bỏ chạy chứ?”

Một tên Nhập Thánh trung kỳ của Lỗ gia nhìn lấy xung quanh, sau đấy mở miệng
nhận xét.

Nghe thế Đại trưởng lão của Hà gia cũng gật đầu:

“Yêu thú thông thường là sẽ không rời bỏ lãnh địa của mình. Thứ nhất là việc
đó là vô cùng mất mặt. Thứ hai khi một con yêu thú bắt đầu khai mở linh trí về
sau thường sẽ chọn chỗ có nhiều thiên tài địa bảo làm lãnh địa, bảo nó từ bỏ
hết để đi tìm một nơi khác thì đâu có dễ dàng?”

“Tất nhiên điều này cũng không phải không thể xảy ra. Thiên tai hoặc là hàng
xóm quá mạnh cũng có thể làm cho nó bỏ đi. Cũng còn một trường hợp nữa...” nói
đến đây giọng hắn ngưng trọng lại: “Nó đã chết rồi.”

Lúc đầu mọi người còn có chút nghi hoặc về sự tồn tại của thần y này, bất quá
bây giờ thấy sự biến mất khó hiểu của hai con Nhập Thánh cảnh giới yêu thú thì
cũng bắt đầu tin tưởng 8, 9 thành. Dù sao thiên tai là khẳng định không có
đấy, đồng thời cũng càng không có cảnh giới so nó còn cường đại hơn yêu thú,
vậy xem như chúng nó bị nhân xử lý cũng là khả năng lớn nhất.

Nhìn lấy trước mắt trăm mét chính là một dãy núi liên miên, như muốn chắn
ngang sơn hà, kéo dài không dứt, thế tụ thiên địa phong thuỷ, Hà Đại trưởng
lão quay sang đối Tiêu lão nói:

“Tiêu lão đầu, chúng ta đã đến rồi đây. Bây giờ làm gì?”

Tiêu lão nghe vậy thì mới đi lên phía trước, đáp:

“Lão nhân gia ngài ấy có một toà động phủ ở ngay đây, bất quá do trận pháp
nguyên cớ các ngươi là không thấy được mà thôi.”

Nói xong hắn hướng về phía dãy núi Phá Hiên xá quyền, giọng nói dõng dạc, hô
lên:

“Tiêu lão cùng các vị cường giả Lâm Vũ trấn xin đến bái phỏng tiền bối, cầu
tiền bối ra mặt.”

Thanh âm Tiêu lão hữu lực, nhanh chóng vang vọng khắp cả một mảnh rừng, kết
hợp cùng địa hình vách núi hình thành nên một cái lòng chảo âm thanh, khiến
Tiêu lão mặc dù đã nói xong bất quá vẫn còn vọng lại ba lần, bên trong còn pha
tạp chút tự thân Tiêu lão linh lực làm cho âm vang rất xa.

Một phút, hai phút, rồi ba phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì...

Thấy thế, một vị Triệu gia trưởng lão rỉ tai với vị bên cạnh:

“Này, sẽ không phải là chúng ta chọn sai ngày rồi chứ? Lỡ đâu hắn đi vắng rồi
thì sao?”

“Không thể nào trùng hợp như thế chứ? Bất quá ngươi nói cũng không phải không
có lý. Trời, nghĩ đến tân tân khổ khổ mới biết được vị này tồn tại rồi cuối
cùng người ta lại không có nhà, đây là cỡ nào vận xui a.”

Hai người không tự chủ được có chút rét lạnh bởi suy nghĩ này.

Triệu gia Đại trưởng lão nghe vậy mới tức giận nói:

“Hai người các ngươi ở nơi này núi lung tung cái gì? Các ngươi cũng là võ giả,
cũng biết nhiều lúc một lần bế quan chính là cả chục năm. Chắc có lẽ hắn chỉ
là đang bế quan nên có chút chậm chạp thôi, mà cũng mới ba phút chứ mấy? Không
cho người ta thời gian mặc quần áo ăn chút gì đó nhấm nháp à? Cứ đợi đi! Ta
khẳng định là chờ vài phút nữa là được rồi.”

Quả nhiên, không ngoài năm phút về sau, một toà đại môn đột ngột xuất hiện
ngay tại bên sườn núi trước mắt Lâm Vũ trấn trưởng lão. Một thân ảnh từ trong
đó bước ra, vờn quanh thân là từng đạo tử khí huyền ảo, phiêu dật không ngừng.

Bộ pháp của hắn phiêu diêu thoát tục, tựa như không vướng quanh thân chuyện
hồng trần thế ngoại, mỗi một cử động đều mang theo nét tiêu dao tự tại.

Hắn thân mặc một bộ thanh y, sau lưng có ghi một chữ “ Dược”, bên hông đeo một
chiếc ngọc tiêu màu đỏ thắm.

Bất quá điều làm cho mọi người kinh ngạc nhất chính là, người này vậy mà chỉ
là một thanh niên?

Mọi người ở đây bao quát cả Hoàng Thành Tư còn đang nửa tỉnh nửa mê đều có
chút mộng bức, dù sao trong ấn tượng của mọi người thì cho dù vị đại sư này
tuy rằng khả năng cao là sẽ không có già nua tới mức răng rơi lả tả, khuôn mặt
nhăn nheo, dù sao người ta cũng là võ giả, trẻ chút là không có vấn đề, nhưng
chí ít cũng sẽ là một cái tuổi tầm trung niên hình tượng, nào có giống như
người mới hai mươi thế này? Hơn những thế, cảnh giới chỉ có Nhập Thánh cảnh?
Lại còn sơ kỳ?

“Xin hỏi chư vị đến đây nhưng là có việc gì?”

Thanh âm của thanh niên đấy vô cùng nhẹ nhàng, hữu độ lễ nghĩa.

Thấy thế, tạm nén trong lòng nghi vấn, bất quá nhân gia cũng một bộ như thế lễ
độ, mình còn là có việc đến đây cầu người, lại nói dịch dung hay là một loại
khiến cho người ta cải lão hoàn đồng đan dược phương thức không pahir không
có, biết đâu dù người ta nhìn trông trẻ thế nhưng thật ra là một cái mấy trăm
tuổi lão quái thì sao, dù sao thế sự vô thường, nhân bất khả liệu, Hà Đại
trưởng lão mới nói:

“Xin thứ lỗi vì đã đường đột. Nhưng hiện tại Hoàng trấn chủ của chúng tôi giờ
đây đang bên bờ vực sinh tử, mà đại nhân ngài ấy tính mạng lại ảnh hưởng đến
hàng ngàn hàng vạn nhân khẩu của Lâm Vũ trấn. Còn xin đại sư cứu giúp, chuyện
thù lao đại sư cứ mở miệng nói, quyết không chối từ.”

Thanh y nhân nghe thế khoát tay:

“Chuyện thù lao cái gì đó không nói trước, bất quá lương y như phụ mẫu, làm gì
có người bệnh trước mắt mà lại không cứu? Tất nhiên là trừ trường hợp là địch
nhân hay là cứu không nổi, cái đấy thì có thể bỏ qua. Đi! Người cho mang vào!”

Hà gia Đại trưởng lão nghe thế gật đầu, vội nhấc lấy Hoàng Thành Tư đứng lên
đi vào trong đại môn, bỗng có một tiếng truyền âm đến:

“Cẩn thận! Kẻ này không thể coi thường.”

Hà Thiết Thủ nghe vậy phương tâm co lại, vội hỏi:

“Ngươi có ý gì? Ta thấy hắn tu vi chỉ có Nhập Thánh sơ kỳ, ắt hẳn không phải
người xử lý lấy hai con Nhập Thánh yêu thú ngoài kia, chẳng lẽ ý ngươi là trận
pháp hay là hắn dùng độc dược.”

“Không, không phải. Kẻ này tuy chỉ là Nhập Thánh sơ kỳ, bất quá tu vi của hắn
ta hoàn toàn nhìn không thấu một chút nào, thậm chí trực giác võ giả còn mách
bảo ta, nếu thật giao chiến, một mình hắn chỉ dựa vào cường lực có thể đem Lâm
Vũ trấn toàn diệt!”

Hà Thiết Thủ nghe vậy chấn kinh. Không nên xem thường trực giác võ giả của một
vị Nhập Thần cảnh, tuy không có khả năng vượt thấu thiên cơ bất quá đối với
các võ giả trải qua thiên chuy bách luyện như bọn hắn ra, cảm nhận nguy hiểm
một cách trực tiếp vẫn không phải không thể.

Toàn diệt Lâm Vũ trấn? Cho dù là Nhập Thần hậu kỳ cường giả cũng khó có thể
lấy sức một mình toàn diệt được a, chẳng lẽ kẻ này có thể so sánh với Nhập
Thần đỉnh phong?

Hà Thiết Thủ đang vừa phân vân suy nghĩ, thì một bên thanh y nhân đã đứng lại,
tựa như tính lẩm bẩm cái gì đó, sau đó hắn quay ra, nói:

“À, ta quên mất, một lần vào không được quá bốn người đâu nha. Dù sao nơi ta ở
cũng không phải là quá lớn, chịu không được ồn ào náo nhiệt.”

Cường giả của Lâm Vũ trấn nhao nhao lộ một biểu lộ muốn từ chối lấy đề nghị
này. Thanh y nhân nhìn lấy cảnh này, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười,
nói:

“Chư vị cũng không cần hoài nghi ta có động cơ gì xấu như định hạ độc dược hay
gì cả, bởi nói thật, ta cũng không có cần thiết phải làm thế.”

Nói xong, không đợi Lâm Vũ trấn võ giả phản ứng, thanh y nhân đã hướng lên bầu
trời thế là một quyền. Một quyền này tuy không có cái gì màu mè linh lực, bất
quá lại mạnh tới mức đè nén nổi không khí áp súc, cuối cùng nổ tung! Cả khuôn
viên trăm dặm như muốn rung chuyển.

Lâm Vũ trấn võ giả nhìn nhau kinh hãi, từng người không một ai nói thành lời.
Bởi vì một quyền này thậm chí so trạng thái cường thịnh nhất của Hoàng Thành
Tư còn muốn mạnh hơn nhiều lắm, coi như bọn họ tất cả cộng đồng dùng hết sức
lại còn có thể chống lại một quyền này, bất quá đây cũng chỉ là đối phương
tiện tay mà thôi, còn không có sử dụng bất cứ loại gì Võ kỹ!

Mà kinh hãi nhất là Hoàng Thành Tư, hắn lúc đầu cũng chỉ coi là kẻ này có thể
so sánh Nhập Thần đỉnh phong vường giả đã là đánh giá cao nhất rồi, ngờ đâu
chỉ dựa vào cú đấm vừa rồi thì hoàn toàn vượt qua cấp bậc này.

“Lực chiến của hắn ít nhất cũng là Bán Bộ Nhập Hoá trở lên.” Hoàng trấn chủ
trong lòng nghĩ thầm.

Thanh y nhân thấy vậy thì gật đầu hài lòng, chậm rãi đi vào trong hai cánh đại
môn. Bất quá trước khi vào hắn còn nhìn ra ngoài, tựa như đến giờ mới trông
thấy Tiêu lão đồng dạng, nói:

“À, tiểu Tiêu a? Lâu rồi không gặp, cũng phải hai mươi năm rồi nhỉ? Tí nữa
chữa trị xong cho Hoàng trấn chủ của ngươi xong thì nhớ phải thổi cho ta một
bài nhé. Tí nữa đi vào nhớ phổ biến chút luật lệ cho họ.”

Nó xong thân hình hắn đã biến mất.

Lâm Vũ trấn võ giả nhìn nhau, vẫn còn có chấn kinh từ việc vừa rồi, hỏi:

“Vậy chúng ta có nên đi vào hay không? “

Hà Thiết Thủ thấy vậy đấm ngay vào đầu tên Hà gia trưởng lão vừa hỏi:

“Vào, tất nhiên là vào rồi. Không thấy lão nhân gia ngài ấy đã nói thử rồi à?
Một mình ngài đấy hoàn toàn có thể phong khinh vân đạm diệt hết toàn bộ chúng
ta, cần gì âm mưu quỷ kế?”

Xưng hô cũng ngay lập tức chuyển thành “lão nhân gia” mà không còn chỉ là đại
sư nữa, bởi đơn giản thực lực thanh y nhân bày ra quá là kinh người, Hà Thiết
Thủ đã nghiễm nhiên coi đó thành một vị ẩn cư tiền bối, bây giờ người ta chữa
trị thuần tuý là vì người ta là y giả, có đạo đức nghề nghiệp, nếu như không
biết lấy đó làm ơn thì thật sự quá có vấn đề với não rồi.

Ngay sau đó, Hà Thiết Thủ chỉ tay:

“Được rồi, hiện tại những người vào là sẽ có ta, Hoàng trấn chủ đại nhân, Tiêu
lão cùng Tề lão! Còn ai có dị nghị không?”

Hoàng Thành Tư thì không phải nói, là bệnh nhân chắc chắn là phải vào. Hà
Thiết Thủ bản thân hắn là lãnh đạo đương nhiệm, không vào không thể. Tiêu lão
thì là bởi vì có tầng quan hệ trước, với lại chính lão nhân gia ngài ấy đã
điểm chỉ rồi. Còn Tề lão, ở đây chỉ có hắn đối y thuật tốt nhất, tí nữa nếu
như có ai giúp gì được thì cũng chỉ có Tề lão mà thôi.

Tất nhiên, không một ai có ý tưởng khác, dù sao Hà Thiết Thủ phân chia chính
là quá hợp lý rồi. Thế là mọi nguòi cùng nhau thành thật ngồi đả toạ ở bên
ngoài, dõi theo lấy bóng của bốn người đi vào bên trong đại môn.

Vừa bước vào đại môn xong, cả bốn người đều giật mình!


Thời Đại Cấm - Chương #108