Người đăng: kun_eric96@
Thiên Xu đế quốc
Phủ Lục Vương gia.....
Một bạch y thanh niên nhàn nhã đi dạo ngắm cảnh, tay cầm quạt phe phẩy, miệng
không ngừng ngâm thơ. Ai nhìn cũng biết đây là Lục vương gia, người em trai
thứ 6 của hoàng thượng đương triều, tên Lý Phi Dương.
Hôm nay tâm tình của hắn đặc biệt vui vì vợ mình sắp sinh con. Từ sau khi cạnh
tranh vương vị với đại ca không thành, Lý Phi Dương lòng đầy chán nản, mãi cho
đến khi phải lòng 1 cô gái và cưới nàng về làm vợ thì hắn mới bắt đầu chuyển
sự quan tâm đến việc xây dựng ra đình và tận hưởng chút niềm vui thú cá nhân.
Cảm giác sắp được làm cha thật đặc biệt, Lý Phi Dương thấy trong mình phấn
khích lạ thường. Nếu như trước kia là nhiệt huyết tuổi trẻ thì giờ đây, hắn
thấy mình đã trưởng thành, suy nghĩ nhiều hơn, chững chạc hơn. Có lẽ vì sắp
làm cha nên hắn cảm nhận được áp lực của mình trong thời gian sắp tới - một
người chủ gia đình phải quan tâm, chăm sóc và che chở vợ con.
Mới sáng dậy, nhìn bầu trời nắng đẹp, nghĩ đến hôm nay con mình sinh ra, hắn
cao hứng vô cùng, vừa đi dạo vừa ngâm thơ. Nhưng thời tiết cũng thật là thất
thường, chẳng được bao lâu thì gió to nổi lên, mây đen kéo đến, cơn mưa rào
bắt đầu trút xuống ào ạt. Lý Phi Dương vội chạy về thư phòng của mình.
Ở cửa phòng nhìn ra trời mưa, xem người hầu vội vã qua lại, nghe thấy tiếng
sấm lúc gần lúc xa, bầu trời rạch ra từng chùm tia chớp, sự hưng phấn của hắn
giống như một ngọn lửa bị nước dội tắt. Một dự cảm bất thường chợt hiện lên,
nó giống như cái gai nhọn cắm sâu vào trong linh hồn khiến Lý Phi Dương khó có
thể yên lòng, bình tĩnh như trước.
"Roẹt!" Một tiếng, một tia sét đánh ngay vào thân cây cổ thụ trước mặt, cây
này lập tức cháy lên rừng rực giữa trời mưa.
Lý Phi Dương cảm thấy lòng mình không yên, nóng như lửa đốt. Khi nghĩ đến vợ,
cảm giác bất an trong hắn càng mãnh liệt hơn. Hắn bắt đầu nhớ đến ký ức trước
kia, ký ức mà hắn không muốn nhớ đến. Khi xem tuổi trước khi cưới nhau, Lý Phi
Dương đã được thầy bói báo trước việc cưới nhau không hợp tuổi, nghịch ý trời,
sẽ sinh ra yêu nghiệt, bị thiên khiển và con cái sẽ bị nguyền rủa suốt đời.
Hắn đã không nghe, bởi với hắn xưa nay thần phật đều là chuyện bịa đặt! Nguyền
rủa ư? Hắn thậm chí còn mang lão thầy bói đó ra hành hình xử tử. Nhưng hắn
không biết được rằng từ thời khắc đó, vận mệnh của mình đã rẽ sang một lối
khác...
Còn đang lưỡng lự xem có nên đi xem tình hình vợ mình, Lý Phi Dương chợt thấy
từ xa có lão quản gia vội vàng đội mưa chạy tới, nói.
"Thưa Vương gia, Vương phi đã bắt đầu hạ sinh rồi ạ."
Lòng nóng như lửa đốt, không nghi ngờ gì nữa, hắn không thèm trả lời lão quản
gia mà ngay lập tức chạy đến chỗ vợ mình. Lão quản gia thấy vậy cũng lật đật
chạy theo...
Tuy phủ Vương gia rộng lớn nhưng khoảng cách từ thư phòng tới chỗ Vương phi
không xa lắm, chỉ vài phút Lý Phi Dương đã chạy tới nơi của vợ mình. Chỉ thấy
nơi này đã vây quanh rất nhiều người, người hầu kẻ hạ vội vã ra vào, có vẻ
tình hình rất cấp bách.
Đến nơi, đám người hầu đồng thanh cúi chào, hắn cũng chẳng quan tâm, liền đi
đến chỗ gần cửa phòng, hỏi người hầu đứng ngoài.
"Tình hình bên trong sao rồi?"
"Dạ, thưa Vương gia. Tiểu Vương tử có vẻ không sao nhưng Vương phi thì đang
nguy kịch ạ." Người hầu vội trả lời.
"Nguy kịch?" Lý Phi Dương biến sắc, mặt khó coi hỏi lại.
Không để người hầu kịp trả lời, hắn liền đạp cửa xông vào. Chỉ thấy cả đám
người hầu mặt mày lo lắng, thái y ngồi trước giường thì lông mày cau lại suy
nghĩ, còn vợ hắn thì mặt trắng bệch, bên cạnh nằm trong nôi một đứa trẻ sơ
sinh bụ bẫm đáng yêu.
Dường như cái chết sắp tới cũng không thể làm cho tình mẫu tử phai nhòa, nàng
mặt mày tuy trắng bệch vẫn âu yếm nhìn người con trai nình mới sinh ra, mỉm
cười mãn nguyện. Vì đứa bé chính là của nàng và chồng mình, nó là sợi dây liên
kết giữa 2 người, là niềm vui, niềm tự hào của họ. Dù có cho nàng lựa chọn
lại, nàng vẫn sẽ sinh đứa bé ra, kể cả khi nàng phải chết.
Thấy cảnh này, Lý Phi Dương lòng đau nhói, chạy đến bên giường, ánh mắt ân cần
nhìn vợ, tay nắm chặt tay của nàng dù ẩn sâu sau đó là sự lo lắng.
"Thu Hương, nàng phải cố gắng, nàng còn có con và ta nữa, không được từ bỏ, dù
chuyện gì đi nữa."
Nói rồi hắn quay sang thái y giận dữ.
"Ngươi còn không mau cầm máu cho vợ ta! Nàng bị sao ta sẽ giết ngươi!"
Thái y nghe vậy mặt khó coi, vội quỳ xuống van xin.
"Thưa Vương gia, thần đã cố gắng hết sức cầm máu nhưng Vương phi bị quá nặng,
thần dùng đủ mọi cách vẫn không được."
"Đừng trách thái y, ông ấy đã báo trước tình hình những thiếp đã quyết định
tiếp tục sinh con." Vẫn là ánh mắt hiền hòa, Thu Hương thều thào, chiếc giường
nàng nằm thẫm ướt máu, thậm chí máu vẫn không ngừng chảy xuống đất.
Mặt nàng ngày càng trắng bêch, triệu chứng do mất máu quá nhiều, ánh mắt nàng
đã bắt đầu tán loạn, mơ hồ. Nếu không nhờ ý chí kiên cường nàng đã không chịu
được đến lúc này.
"Thu Hương!" Xiết chặt lấy bàn tay vợ mình, Lý Phi Dương yêu thương nhìn nàng,
giọt nước mắt lăn dài, trong lòng hắn rối bời, không biết nói gì, hắn cảm thấy
bất lực. Khi nhìn thấy người mình yêu thương nhất từ từ rời xa mình mãi mãi.
"Chàng đừng buồn, từ ngày nghe thầy bói nói thiếp đã chuẩn bị sẵn tinh thần
cho ngày hôm nay. Thời gian qua được bên nhau thiếp đã mãn nguyện rồi, đó là
khoảng thời gian hạnh phúc nhất, thiếp không có gì phải hối hận nữa." Thu
Hương thì thào.
"Ta không tin số phận! Ta không tin ông trời! Ta muốn nàng ở bên ta mãi mãi!
Nàng đừng đi, hãy ở lại với ta!" Lý Phi Dương gào thét trong tuyệt vọng, thời
gian dần trôi cũng mang theo sinh mệnh vợ hắn đi dần, hắn thấy mình thật vô
dụng!
"Đừng tự trách mình." Thu Hương dùng chút hơi sức cuối cùng giơ tay lên lau
giọt nước mắt của chồng, ánh mắt lưu luyến không rời khuôn mặt kiên nghị đó.
Nàng không muốn rời xa chồng con, nhưng nàng biết mình sắp phải đi rồi. Nàng
đã thấy được linh hồn mình sắp rời khỏi thân xác.
"Sống...cho...tốt... chăm...sóc...con...chúng... ta...tốt." Chỉ kịp nói xong
câu này, nàng đã trút đi hơi thở cuối cùng, bàn tay đặt trên mặt chồng cũng hạ
xuống, 1 cái chết an tường...
"THU HƯƠNG!!!!!!!!!!!!!!""" Ôm chặt thi thể vợ mình, Lý Phi Dương ngẩng mặt
lên trời thét lớn, khóc nức nở, 2 hàng nước mắt không ngừng chảy xuống... Nàng
đã ra đi, người hắn yêu thương nhất trên đời đã chết. Không gì có thể diễn tả
được tâm trạng của hắn lúc này.
Tiếng hét thương tâm liệt phế vang lên giữa vương thành, tiếng gào thét như
muốn xé rách tâm can, trong cảnh mưa âm u lại càng khiến người ta não lòng.
Không những thế, lôi vân đều tụ tập phía trên Vương phủ giờ này chớp động
không ngừng, tiếng sấm đinh tai nhức óc, chớp giật dọc ngang bầu trời, thỉnh
thoảng có sét đánh vào phủ khiến mọi người hoảng loạn chạy tứ tán.
Từ phía xa, trong hoàng cung, Hoàng thượng và các văn võ bá quan đang thượng
triều cũng không nhịn được nhìn về phía Vương Phủ cuồng lôi vân vũ. Ai cũng
cảm thấy nơi đó có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Đấy là Lục vương phủ. Chẳng lẽ có chuyện rồi." Hoàng đế trong lòng thầm nhủ.
"Đây là thiên tượng, ai làm ông trời phẫn nộ đều sẽ bị thiên phạt! Bị ông trời
trừng phạt!"
Thiên Xu đế quốc vạn dặm đều cảm nhận thấy 1 luồng khí tức mãnh liệt và cuồng
bạo khiến cho tất cả mọi người bao gồm cả hoàng đế đều bị ép cho nằm rạp
xuống. 1 cột sét khổng lồ đường kính vài trăm trượng đột nhiên cắm thẳng xuống
đất, đúng vị trí của Lục Vương phủ. Cách xa vạn dặm cũng có thể thấy được cột
sét khổng lồ này, người dân sợ hãi không ngừng cầu nguyện, có người thì bảo đã
đến ngày tận thế. 1 luồng sóng xung kích lấy bán kính trăm dặm tỏa ra san bằng
cả Vương Thành và các khu vực xung quanh. Ánh sáng chói lóa đến mức không ai
có thể mở mắt nhìn được, tất cả đều choáng váng ngất tại chỗ.
Sau dư âm của cột sét, không chỉ bán kinh trăm dặm bị san bằng, vị trí Lục
vương phủ cũng trở thành một hố khổng lồ rộng cả dặm vuông, sâu không thấy
đáy.
"Thiên Phạt thật kinh khủng!" Ở đâu đó trên một ngọn núi mây mù bao phủ tại
Thiên Xu đế quốc, một hoàng bào lão giả phiêu phù trên đỉnh núi, nhìn về vương
thành xa xa, thở ra một hơi nói.
Nói xong lão nhìn đứa bé bụ bẫm đáng yêu trên tay, rồi lại nhìn kiếp vân trên
đầu đứa bé, thở dài.
"Haiz! Ai bảo nó cùng ta có duyên chứ!"