I:cải Mệnh Thảo


Người đăng: Lanhhuyet5566

Thanh Hoa đại lục là một đại lục tu chân tràn ngập linh khí, ngay cả ngọn cỏ
mọc ven rừng cũng có thể là linh thảo, chính vì vậy mà đại lục này tràn ngập
yêu thú. Hầu hết mọi người trên đại lục này đều là tu chân giả, chỉ có một số
ít là phàm nhân, không có linh căn, không hấp thu được linh khí.
Giữa Mê Vụ sâm lâm, có một đoàn người ước chừng ba mươi người đang áp tải một
lượng lớn hàng hóa tiến về Vân Sơn thành. Dẫn đầu đoàn người là một lão giả
chừng năm sáu chục tuổi, tóc hơi hoa râm, khí thế hùng hồn trái ngược với
tuổi, cưỡi một con tuấn mã, theo sau lão là năm tráng hán lực lưỡng quang thân
đầy mùi huyết tinh cho thấy họ vừa mới chiến đấu xong, có thể là chiến đấu với
mã tặc cũng có thể là chiến đấu với yêu thú, bởi quanh rìa ngoài Mê Vụ sâm lâm
tuy không có yêu thú cấp cao nhưng có rất nhiều yêu thú cấp thấp sinh sống. Cả
đoàn người đang cấp tốc đi bỗng dưng con ngựa vị lão giả cưỡi dừng lại, hí
vang.
“Dừng lại”: Trần Trấn giơ tay hô.
“Lão gia, sao vậy”: một tên hộ vệ hỏi
“Con Huyết mã này của ta đối với nguy hiểm rình rập rất tinh. Địa thế xung
quanh rất có thể có mai phục, tất cả mọi người đề cao cảnh giác, cử người đi
thám thính đi.”
“Dạ lão gia! Tiểu thất, tiểu lục hai người đi trước thám thính tình hình.”
“Rõ! Tam ca”
“Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ đợi tiểu thất và tiểu lục trở về rồi tiếp tục
đi”: Vương Tam hô to.
Mọi người đang nghỉ ngơi bỗng hai cái bóng đen bay ra lao vào giữa đám người
làm mọi người giật mình, đao kiếm sáng loáng tút ra khỏi bao, lăm lăm trên
tay. Nhìn lại thì phát hiện hai bóng đen bay ra vừa rồi là tiểu Lục và tiểu
Thất, hai người bị đánh thổ huyết bất tỉnh nhân sự.
“Kẻ nào! Kẻ nào có bản lãnh trong chớp mắt đánh bị thương tiểu Lục và tiểu
Thất, nên nhớ hai người họ đều là cao thủ Thoát Phàm cảnh tầng 5 rồi, dù là
gặp cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ cũng chống đỡ được một hồi. Rốt cuộc là kẻ nào ra
tay, có bản lãnh thì hãy hiện thân đi.” Vương Tam hét lớn
“Ha ha ha lão Trần! Lâu không gặp mà lão vẫn như năm đó, vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ
nhỉ? Mấy năm qua lão sống coi như vô ích rồi ha ha ha…”
“Lý Lăng Thiên! Tên khốn nhà ngươi đừng có mèo khóc chuột, không phải năm đó
huynh đệ ngươi dở trò ám toán lão gia nhà ta thì tên khốn nhà ngươi nay dám
đứng trước mặt lão gia ta to mồm như vậy sao”
“Nô tài to gan, không thấy ta đang nói chuyện với gia chủ nhà ngươi hay sao?”
vừa nói, Lý Lăng Thiên vừa vung chưởng đánh về phía Vương Tam. Vương Tam ngạnh
kháng một chưởng của Lý Lăng Thiên, cả người lùi về sau cả chục bước, huyết
khí trong người hắn phút chốc đảo lộn tùng phèo, miệng thổ ra cả đống máu.
“Lý Lăng Thiên dù ngươi có là Trúc Cơ trung kỳ thì ngươi cũng đừng ép người
quá đáng nếu không đừng trách ta cá chết lưới rách.”
“Trần lão, Ông đừng cả giận mất khôn. Ông nghĩ mình có tư cách cá chết lưới
rách với ta sao? Ngây thơ! Lên cho ta.”
Nhìn đám thuộc hạ Lý gia, đôi mắt Trần Trấn trầm xuống, hai nắm tay siết chặt
vào nhau, gân xanh nổi lên, hàm răng cắn chặt vào nhau miệng gằn từng chữ: “Lý
Lăng Thiên, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ha ha không có gì, ta chỉ muốn số linh thảo các ngươi vừa mới kiếm được kia
thôi.”
“Thật không ngờ một trong tứ đại thế gia thành Vân Sơn lại nghèo đến độ không
có tiền mua mấy cọng linh thảo, phải đi ăn cướp sống qua ngày vậy sao? Ôi thật
là bi ai!”
“Đừng nhiều lời, Trần Trấn! Rốt cuộc ngươi có giao không thì bảo?”
“Cũng chỉ là mấy cọng linh thảo mà thôi, người đâu, giao cho chúng.”
“Lão gia!”
“Giao cho chúng, coi như chúng ta xui xẻo đi.”
“Lão Trần! Ông đúng là người thức thời. Chúng ta đi”
Lý Tứ cùng tiểu Ngũ dìu Vương Tam lại chỗ Trần Trấn “Lão gia! Giường như chúng
đã nghe được tin tức gì đó, không lẽ…?”
“Không loại trừ khả năng này, Lý Tứ, tiểu Ngũ, hai ngươi giữ số linh thảo này
bằng mọi giá phải đem chúng toàn vẹn trở về Trần gia.”
“Xin lão gia yên tâm, dù có mất mạng chúng thuộc hạ cũng nhất định đem chúng
toàn vẹn trở về Trần gia.”
“Được rồi, tương lai của Trần gia ta cho hai ngươi đó. Mau đi đi.”
“Dạ! Lão gia, người bảo trọng.”
“Lão gia! Sao ngài không đưa tất cả số linh thảo đó cho hai người họ?”
“Vương Tam ơi là Vương Tam! Nếu chúng thực sự đến vì số linh thảo đó thì có
nghĩa là chúng biết rõ chúng ta có số linh thảo đó. Đến khi chúng lại tới mà
tìm không ra thì chúng sẽ đơn giản bỏ qua cho chúng ta như trước sao?”
“Ý lão gia là chúng ta sẽ ...?”
“ukm ko nên nói thì đừng nói.”
“Dạ, lão gia anh minh ạ”
"Mọi người tiếp tục lên đường."

Cùng lúc đó, cách đoàn người Trần gia ba bốn dặm, đoàn người Lý gia đang đóng
quân, mấy tên thuộc hạ đang run rẩy tháo rỡ từng xe linh thảo ra một. Bên cạnh
đó là một người đàn ông đang vô cùng tức giận đang chửi Lý Lăng Thiên. Một tên
thuộc hạ chạy lại báo cáo: “Bẩm lão gia, chúng thuộc hạ đã tìm đi tìm lại rất
kỹ, trong đó hoàn toàn không có Cải Mệnh Thảo ạ.”
“Cải Mệnh Thảo? Là loại thảo dược có khả năng giúp người trước 12 tuổi cải
biến linh căn, nâng cấp linh căn người phục dụng lên một tầng thứ, giúp phàm
có linh căn, có thể tu luyện đó ư?”
“Đúng vậy, đồ phế vật, ta bảo ngươi đi cướp Cải Mệnh Thảo về, vậy mà ngươi xem
ngươi làm cái gì, Cải Mệnh Thảo không đem về mà lại vác một đống rác rưởi về,
ngu xuẩn!”
“Đại ca, lúc đó ta không chú ý lời huynh nói.”
“ta đã bảo ngươi hạn chế nữ sắc đi kẻo có ngày hỏng chuyện, y như rằng…”
“Nhưng lúc đó ta đã cướp hết số linh thảo của bọn chúng rồi mà, hay thông tin
huynh có được không chính xác?”
“Ngu xuẩn, thứ quý giá như vậy chả nhẽ chúng lại để chung với đám rác rưởi kia
sao?”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Đồ ngu, tất nhiên là lại đi cướp tiếp rồi.”
“Đệ đi ngay.”
“Đứng lại, lần này để ta đích thân ra tay.”
“Đích thân huynh, có cần thiết không?”
“Không lẽ để tên ăn hại ngươi đi?”


Thiếu Niên Báo Thù - Chương #1