Người đăng: Reapered
Phi Long Tử đuổi theo mấy người trước mặt, triển khai thân pháp, không bao lâu
sau, thì đã tới một nơi vô cùng hoang vắng. Nơi này quả nhiên là một bãi tha
ma, cỏ dại mọc đầy, mộ phần lung tung. Lúc này đã qua giờ thân, trời đã không
còn nắng như giữa trưa, mặt trời dần dần hướng về tây, bọn họ mười ba người tụ
tập tại nơi bãi tha ma này, đã thêm cho nơi này mấy phần náo nhiệt. Do hôm nay
là tết Trùng Dương, mấy người tới đây bái tế tổ tiên nhìn thấy bọn họ ăn mặc
giống như người trong võ lâm, trong tay lại cầm theo binh khí, nào dám ở lại
lâu, lập tức mang làn rời khỏi nơi đây.
Trương Chinh cùng với mấy vị sứ giả đứng trên thảm cỏ, đợi Phi Long Tử và mấy
người còn lại, mắt nhìn thấy bọn họ đã tới, Trương Chinh hét rằng: "Phi Long
Tử, hôm nay sáu người trong chúng ta sẽ tỷ thí với ngươi, ngươi chuẩn bị xong
chưa?"
Phi Long Tử lộn m sắco tới trên một phần mộ, hai chân chụm vào nhau. cười một
cách kỳ lạ: "Họ Trương kia, các ngươi cứ lên hết đi. lão phu không để sót ai
đâu, ha ha." Trương Chinh liếc mắt ra hiệu cho Lưu Như Hải, Long Phong Vũ,
Giang Tường, Hầu Triều Tông, Cầu Thanh Toàn, bọn họ trong lòng hiểu rõ, không
hẹn mà cùng hú dài, sáu người triển khai tuyệt học, xông như bay về phía Phi
Long Tử, liên thủ công kích.
Sáu người bọn họ lần này liên thủ, có thể nhìn ra tuyệt học của mỗi người là
gì. Trương Chinh dựa vào thân pháp xảo diệu và nội công thâm hậu tấn xông Phi
Long Tử, Lưu Như Hải vung loan đao, tán ra đao ảnh, từng tầng từng tầng từ
phía trái tấn công Phi Long Tử, Long Phong Vũ thì lại dùng một lượng ngân
thương ngắn nhỏ, sử ra chiêu Phi Long Xuất Hải, đâm vào đằng sau của Phi Long
Tử, Tường thì uốn mình, thân hình mềm dẻo như không hề có xương cốt, lăn xuống
dưới, sử ra Địa Thảng Quyền Pháp, từ hạ bàn công kích Phi Long Tử, Hầu Triều
Tông lại công kích từ phía phải, khinh công của hắn là cao diệu nhất trong số
mọi người. Một cú lộn nhào này đã cách chân Phi Long Tử một trượng, phát ra
chưởng lực mạnh mẽ, Cầu Thanh Toàn thì rút ra phi trảo thiết luyện ở lưng hắn,
tấn công ở một trượng bên trái Phi Long Tử, tung phi trảo tóm được vai trái
của Phi Long Tử.
Phi Long Tử tứ phía đều bị công kích, thấy mình sắp bị tấn công, Phi Long Tử
sắc mặt bất biến, còn cười hắc hắc: "Hay, hay, quả nhiên là cao thủ, chẳng
trách dám tới tỷ võ với lão phu, đáng tiếc là hôm nay lão phu đã luyện được võ
công đặc dị, các ngươi vẫn không phải là đối thủ của lão phu!" Mồm vẫn nói,
thân hình đã chuyển động mạnh. làm kình phong nổi lên, kình phong này tới
không nhanh nhưng mạnh, chu vi năm trương đều bị kình phong bao vây, sáu người
đang tấn công đều không thể không dừng lại, Phi Long Tử lợi dụng cơ hội đó phi
thân mạnh lên cao, hai chân giang ra, đạp vào Hầu Triều Tông trên không, Hầu
Triều Tông thân hình đột nhiên bị trượt đi, văng ra xa, Phi Long Tử nhìn thấy
thân pháp hắn tinh linh cổ quái, như con khỉ liên tục nhào lộn, không có chút
gì là khinh công. Lúc này Trương Chinh hét lớn một tiếng, song chưởng đã tới
phía sau của Phi Long Tử, Phi Long Tử nghiêng mình tránh né, nhưng thân hình
lại bị chưởng phong ảnh hưởng, không tự chủ được lảo đảo, Lưu Như Hải đâu có
dễ dàng bỏ qua cơ hội này, loan đao dẫn theo một đạo đap phong, nhằm vào sườn
Phi Long Tử đâm tới, loan đao như một vành trăng non, phát ra rất nhiều ánh
sắng đẹp đẽ, chém xuống dưới sườn Phi Long Tử ba thốn như thiểm điện.
Phi Long Tử lại trồng cây chuối, Lưu Như Hải một đao này đâm vào dưới sườn,
không cần biết là hướng nào, chỉ chú ý tới tốc độ, Phi Long Tử hét lớn, hai
tay quá chiêu với Giang Tường trên thảm cỏ, bức lui Giang Tường, đồng thời
chân trái móc lên, điểm vào Liệt Khuyết huyệt trên cổ tay của Lưu Như Hải,
điểm huyệt rất chuẩn, tốc độ rất nhanh, đích thực có thể coi là vô cùng quái
kiệt. Lưu Như Hải đao này tiến thêm hai thốn, lại có một thốn nữa thì có thể
đâm vào dưới sườn của Phi Long Tử, đâu biết chân trái của đối phương lại nhanh
như vậy, nói tới là tới, đã ngay bên cạnh mình. Lưu Như Hải trong lòng kinh
hãi vô cùng, tay trái nắm lấy cổ chân hắn, đồng thời loan đao trong tay phải
cũng thu về, Phi Long Tử cười lớn, phát một chưởng lực nặng như sơn, chấn cong
mũi lượng ngân thương của Long Phong Vũ, đồng thời tung người lên cao thêm một
trượng, đưa tay ra bắt tới người đang muốn bỏ chạy là Hầu Triều Tông.
Những động tác này kỳ thực chỉ trong nháy mắt, sáu vị sứ giả đứng bên quan
chiến,chỉ nhìn thấy thân hình của Phi Long Tử lảo đảo, đã tiếp được chiêu với
sáu người, vừa bật lên chạm mặt với Hầu Triều Tông, "binh" một tiếng, Phi Long
Tử và Hầu Triều Tông thân hình hợp lại rồi lại phân ra. Hầu Triều Tông như đã
uống rưọu say, loạng choạng thối lui bảy tám bước, sắc mặt xanh tái, mà Phi
Long Tử lại chuyển lộn m sắco, hoá giả kình lực siêu mạnh phát ra khi hai
người va chạm nhau, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ dựa vào thính giác nhạy cảm
của mình, chân phải đạp ra đá trúng Trương Chinh. Trương Chinh cười ha ha,
nói: "Phi Long Tử,ngươi đã quá tự cao rồi!" rồi rất nhanh sau đó, Trương Chinh
hai cánh tay chụm lại, uyển chuyển tóm lấy chân phải của Phi Long Tử trong tay
của mình. Bàn chân tự nhiên nặng tựa ngàn cân, bạo hét một tiếng: "Đi!" Quay
tròn Phi Long Tử, ném ra xa. Đúng hướng về phía giữa Lưu Như Hải và Long Phong
Vũ, hai người bọn họ đâu có dễ bỏ quả cơ hội tốt này, hú dài một tiếng, thân
hình lay động, một đao một thương đã công tới Phi Long Tử đang ở trên không.
Nhìn thấy Phi Long Tử sắp trở thành bại tướng dưới đao thương của họ, thì đột
ngột nghe thấy Phi Long Tử cười cuồng ngạo. Thân hình đang trượt đi như có
thần trợ giúp, người hắn giống như một con rồng hai chân rạng ra, song chưởng
hợp nhất, kình phong nổi lên, quét về phía mũi thương của Phi Long Tử, làm cho
thân hình của đối phương lảo đảo không tự chủ được liền chững lại, Phi Long Tử
song chưởng hợp nhất chộp lấy loan đao của Lưu Như Hải trong lòng bàn tay, đột
nhiên nhảy lên, kéo Lưu Như Hải lộn mấy vòng trên thảm cỏ, tiếp sau đó mượn
thân thể Lưu Như Hải để tránh ba chưởng của Giang Tường, và ba trảo của Hầu
Triều Tông. Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng gió sau lưng, không kịp tránh
đi, bị một thứ gì đó tóm lấy chân phải, liền vận công lực, song chưởng đẩy Lưu
Như Hải lui xa hai trượng, tay phải dựng lên như lưỡi đao mạnh mẽ chém xuống
dưới, một phần ba cánh tay lún trong bãi cỏ, hai chân quỳ xuống, tay phải như
thiểm điện sờ xuống chân mình, nắm lấy thiết luyện, một đầu kia của xích sắt
chính là phi trảo đang bám chặt vào chân của Phi Long Tử, nhưng không biết làm
sao không thể cắm sâu vào được, chân của Phi Long Tử như được làm từ sắt,
không thể xuyên thủng, Phi Long Tử biết đây chính là phi trảo của Cầu Thanh
Toàn, quay lại nhìn, thấy Cầu Thanh Toàn tay phải nắm lấy một đầu kia của xích
sắt, hai mắt mở trợn tròn, thở hồng hộc nói: "Đi!" Nội công toàn thân đều tập
trung trong tay, lùi về phía sau ba bước, cổ tay rung lên, muốn đánh ngã Phi
Long Tử. Tay phải của Phi Long Tử vốn đang cắm sâu xuống đất, chính là để
không bị ngã, Cầu Thanh Toàn dồn toàn lực vào đó, Phi Long Tử cánh tay phải ở
dưới đất bị nhổ lên theo thân hình của Phi Long Tử, thấy hắn sắp ngã, đột
nhiên nghe thấy Phi Long Tử cười lạnh: "Cần gì!"
Thân trên cuộn lại, dồn lực vào cánh tay trái đang nắm lấy thiết luyện, làm
cho thân hình mình di chuyển chậm lại, tay phải đưa ra, nắm chặt lấy thiết
luyện. Cả người trong không trung xoay đúng ba vòng, trở lại tư thế của người
bình thường, hai chân vừa chạm đất, cúi xuống, hai tay dùng sức kéo phi trảo
đang bám ở chân lại: "Ngươi lại đây với ta!" ám vận nội lực, muốn kéo theo Cầu
Thanh Toàn.
Phi Long Tử từ khi tiếp chiêu, toàn dựa vào nội gia chân lực siêu cường để giữ
thân thể của hắn bay nhảy trên không như chim, lúc này lại dùng lực kéo đối
phương,Cầu Thanh Toàn cũng không phải là vô danh tiểu tốt, nội công
hoả hầu cũng không phải là loại mà người thường có thể bì được. Lúc đó hắn lại
không kéo được Cầu Thanh Toàn nửa phân, Cầu Thanh Toàn cười lớn: "Phi Long Tử,
ngươi tưởng tằng nội công của ngươi đã đạt tới cảnh giới siêu thần nhập thánh
sao? Bây giờ
nội lực của ngươi đã hao tổn rất nhiều, xem ra để ta kéo ngươi mới phải!" Nói
xong, hai tay rung lên, chân của Phi Long Tử trượt đi, lại bị hắn kéo đi, lao
mạnh về phía Hầu Triều Tông, thiết luyện trong tay cũng bị chấn
đến nỗi văng ra khỏi tay, Hầu Triều Tông ôm lấy Phi Long Tử, Phi Long Tử muốn
thoát khỏi hắn, lại nhìn thấy Trương Chinh đã đánh một chưởng hướng về phía
vai hắn.
"Binh" một tiếng, Trương Chinh một chưởng này đã đánh được vào vai của Phi
Long Tử, Trương Chinh trong lòng vui mừng, thầm nói: "Phi Long Tử, ta xem
ngươi hôm nay có phải bị thương không?" Nào có liệu rằng vai Phi Long Tử rung
lên,mặt vẫn không hề có biểu hiện gì là bị công kích, cười hi hi nhìn Trương
Chinh, một cánh tay bay tới muốn đánh lên vai hắn. Chỉ nghe thấy Hầu Triều
Tông lúc đó đang ôm Phi Long Tử nói: "Phi Long Tử.
Ngươi thật bỉ ổi, thủ pháp hay lắm!" Hai cánh tay mở ra, loạng choạng lùi mười
bước, mỗi một bước lùi sau, bãi cỏ lưu lại một dấu chân sâu tới một thốn. Thì
ra Phi Long Tử nội công thâm hậu, thân pháp cao diệu, hắn tuy bị Trương Chinh
đánh trúng một chưởng vào vai, nhưng mà nội
công trong thể nội của hắn vận dụng rất linh hoạt, nội lực của Trương
Chinâtsau khi vào tới thể nội hắn xong, hắn đã sử dụng tâm pháp không thường
thấy trong võ lâm
Tá vật truyền công, đem bản thân coi như vật thể, đem nội lực của Trương Chinh
truyền vào người của Hầu Triều Tông, công phu này nhiều người cũng gọi là Cách
sơn đả ngưu, nhưng mà Phi Long Tử sử ra lại là xem bản thân mình
như vật thể, còn cao hơn tá vật truyền công một bậc, hung hiểm mười phần.
Trương Chinh lần này mới nhìn ra chỗ không ổn, phi thân nhảy lên, tránh qua
bàn tay của Phi Long Tử chém lên vai của hắn, Phi Long Tử đuổi theo, dọc đường
cứ lộn m sắco, thân hình cổ quái,
nghiêng bên này, nghiêng bên kia, tránh qua phi trảo của Cầu Thanh Tuyền đang
bám theo đằng sau. Phi trảo đó giống như một thứ đồ chơi trong tay của Cầu
Thanh Toàn, hắn muốn làm gì thì làm, bạc tay ở chỗ mỗi lần bay đi đều chỉ sai
một thốn.
đúng lúc sắp bắt được Phi Long Tử, làm cho Cầu Thanh Toàn tức tới nỗi tím mặt
tím mày. Phi Long Tử đuổi theo Trương Chinh trước mặt, hai chân sải mạnh, lại
trồng cây chuối, bàn chân hắn đạp lên đỉnh đầu của Trương Chinh
Trương Chinh múa song chưởng, mạnh mẽ đánh vào bàn chân của Phi Long Tử. "Bốp"
một tiếng, Trương Chinh thủ chưởng lại thay đổi, như một con rắn nhỏ quấn lấy
chân của Phi Long Tử, đanh định bắt lấy cổ chân của hắn,
Phi Long Tử lại cười lớn, hai chân co lại, như ná bắn chim xung thiên bay lên,
người lại đổi tư thế. Phi trảo của Cầu Thanh Toàn lướt qua bàn chân hắn ba
thốn.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh lăng không nhảy lên, loan đao trong tay vạch một
đường trong không trung, đem theo một vệt sáng đẹp đẽ, đao quang từ một phân
thành hai, sau đó nhân thành bốn, sau đó lại từ bốn
nhân thành tám, ánh sáng mờ mờ giống như trăng non, tám đạo đao quang hợp
thành một mặt trăng tròn, tất cả đều được chiếu sáng dưới ánh sáng của nó. Đao
này chính là chiêu lợi hại nhất trong Tân Nguyệt đao pháp uy chấn võ lâm của
Lưu Như Hải
Mãn nguyệt đang không chiếu, Lưu Như Hải lúc này không xuất ra còn đợi tới lúc
nào. Phi Long Tử lúc này đang ở trên không,không có điểm tựa. Đao này của Lưu
Như Hải chính là có tám phần chắc chắn sẽ làm bị thương được Phi Long Tử.
Nhưng mà bọn họ lại cứ quên một chuyện, đó là khinh công của Phi Long Tử, Phi
Long Tử từng nói, trong thiên hạ này, chỉ có một mình hắn có thể sử ra khinh
công thân pháp lợi hại nhất của phái võ đang Thê Vân Tung.
Lời này tuy có chút không chắc chắn, nhưng Phi Long Tử đã luyện tới thượng
tầng lại là sự thực không thể chối cãi. Trong ánh chớp, Phi Long Tử hú dài một
tiếng, mũi chân phải đạp vào mũi chân trái, làm thân người bật lên cao năm
xích.
Theo sau đó là chân phải điểm lên bàn chân trái, lại lên cao thêm năm xích,
vành trăng non của Lưu Như Hải do bát đạo đao quang hợp thành ở dưới chân hắn
bạo phát muốn vàn tia lửa. Thân người Lưu Như Hải bay xa ba trượng.
Đao này hắn vô cùng chắc chắn, cho nên không hề do dự toàn lực thi ra, nhất
thời không kịp thu đao, thân hình không bị khống chế, bay ra phía sau, đao
quang chém xuống thảm cỏ, tiếng vang như sấm,
Bãi cỏ lưu lại tám vết chém dài hai trương, sâu nửa thốn, bùn đất tung trời.
Phi Long Tử hét lớn, quay người lại tay dựng như đao, thủ đao vừa phát ra, lại
chính là lúc lượng ngân thương đâm tới đằng sau.
Long Phong Vũ chỉ cảm thấy cổ tay chấn động, suýt thì hắn cũng không giữ nổi,
lập tức xoay chuyển lượng ngân thương trong tay, sau đó chĩa nghiêng lên trên,
nhằm tới giữa lông mày của Phi Long Tử, Phi Long Tử thân hình chuyển động.
Mũi thương từ phía trước xoẹt qua, thương phong đẫn động, làm cho những mớ tóc
rối trên đầu hắn dựng ngược lên.
Phi Long Tử trong lòng thầm kinh ngạc, nói: "cái tên này nội công thế nào mà
lại thâm hậu như vậy, ta còn tưởng là chỉ là hư danh thôi chứ, thì ra đương
nhiệm giáo chủ của bọn họ Độc Cô Cửu Thiên võ công lại càng cao cường hơn.
Đúng thật là đã xem thường người của ma giáo rồi." Lòng vừa nghĩ, tay cũng
không dám chậm trễ, cùng với Long Phong Vũ tiếp liền bảy chiêu trong nháy mắt,
lúc chiêu thứ tám xuất ra, Phi Long Tử đá chân lên, vượt qua Lượng ngân thương
của Long Phong Vũ,
đâm trúng cánh tay của hắn, Long Phong Vũ liền bị thương, nghiêng Lượng Ngân
Thương, như một con rắn độc đâm vào ngực trái của Phi Long Tử,Phi Long Tử thấy
hắn liều mình đánh như vậy,
vội vàng né người tránh, mũi chân đang trên không vừa chạm vào cánh tay của
đối phương, còn chưa kịp phát lực, thì đã gượng gạo thu về, liền thoái lui năm
bước, đằng sau lại một chưởng lực như núi đánh tới,
Phi Long Tử không quay đầu lại đánh ra nhất ký thủ đao, đao phong lẫm liệt,
cùng tiếp chiêu với người đang tới, hai người đều thân hình lảo đảo, ai cũng
không chiếm được ưu thế, người này chính là Trương Chinh. Chưởng này của hắn
đã dùng công lực chín tầng,
còn Phi Long Tử chỉ dùng năm tầng. Nhìn bề ngoài thì không phân được cao thấp,
nhưng thực ra lại là nội lực của Phi Long Tử cao hơn Trương Chinh nhiều. Thân
hình của Phi Long Tử đột nhiên bật lên, một nhân ảnh như con rắn lớn từ dưới
chân hắn bay qua.
Giang Tường đã đuổi tới, Giang Tường nhìn thấy Phi Long Tử nhảy tránh sát
chiêu của bản thân, thì tung người lên không trung, liên hoàn đá ra thập tam
thoái, thoái ảnh đan xen, thoái phong làm thổi tung tóc của Phi Long Tử,
Phi Long Tử trong lòng thầm kinh hãi, mắng rằng: "Mẹ kiếp, mấy cái tên này
người nào cũng là cao thủ nội gia, thật là không dễ đối phó, xem ra lão phu
chỉ có thể ra tuyệt chiêu thôi!" Nghĩ rồi, hai tay chụm lại như đao, phát ra
thập tam
Ký thủ đao, mỗi một đao đều bức Giang Tường lui một bước, thập tam đao vừa
hết, Giang Tường đã không còn sức nữa, cơ hội này không thể bỏ qua, tay phải
ngũ chỉ mở ra, nắm lấy lưng của đối phương, đích thực là nhanh như thiểm điện,
vừa phát ra thì đã tới, đã nắm được lưng của Giang Tường.
Không ngờ rằng sắc mặt Phi Long Tử không hề biến đổi, trơn tuột, không thể nắm
chắc, lung của Giang Tường trơn tuột, như da rắn vậy, Giang Tường cười nói:
"Phi Long Tử,sao thế?
Không bắt được ta sao?" Khi hắn nói, Phi Long Tử liên tục cố thử nắm lấy năm
lần nhưng vẫn không bắt được đối phương, mắng rằng: "Mẹ kiếp, hay cho một xà
đàn sứ giả như ngươi, quả nhiên là có chiêu độc, lão phu khâm phục.
Nhưng ngươi nghĩ rằng lão phu không làm gì được ngươi sao?" Nói xong thì thủ
đao chém xuống vai của Giang Tường, đao phong lẫm liệt chém thẳng xuống, Giang
Tường hét lớn, thân hình loạng choạng lùi sáu bước.
Thì ra Phi Long Tử ngay cả lần thứ sáu không bắt được hắn, trong lòng sớm đã
dự liệu thân hình hắn sẽ thế nào, cao thủ siêu cấp như Phi Long Tử, thất bại
một lần thì sẽ tìm ra điểm yếu của đối phương, huống hồ trong sáu lần tần công
thất bại vừa rồi, dựa vào đôi thần nhãn của mình, hắn sẽ nhìn ra chỗ cổ quái
trong thân pháp của Giang Tường.
Nguồn: http:// 4vn. eu/forum/showthread. php? 1940 7-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong- 249&page;= 2 1#ixzz 3OCSOTOsj