Người đăng: Reapered
Sau khi bà ta thể hiện tuyệt kỹ của mình, liền biến mất, cũng không biết có
dụng ý gì. Có lẽ muốn cảnh cáo rằng tốt nhất là đừng nên gây chuyện đánh nhau
ở Yên Vũ Lâu này, bọn họ cũng không phải là dễ chơi đâu. Phi Long Tử sau khi
bà ta đi liền nhặt ngay đũa lên, bắt đầu ăn. Hắn có cuộc hẹn tỷ võ với thập
nhị sứ giả, nhưng mối quan hệ với bọn họ không biết nên gọi là gì, nói là kẻ
địch, thì có hơi khoa trương, nói là bằng hữu thì lại không hợp lý. Thế là hắn
chỉ quản chuyện ăn uống của mình, hắn bao nhiêu năm nay đã quen với cuộc sống
như vậy, cũng không có gì đáng để buồn cả.
Thập nhị sứ giả ma giáo vừa đàm đạo vừa uống rượu, ăn thức ăn trên bàn tiệc,
Trương Chinh nhắc đến việc gần đây các đệ tử ma giáo bị một ma đầu giết, Phi
Long Tử nghe xong trong lòng thầm kinh, nghĩ rằng: "Tên này là thần thánh
phương nào, giết người như rạ, cũng chỉ có thế mà thôi!" Ăn một bữa no xong,
mọi người đã no nê.
Trương Chinh đột nhiên nâng chung rượu trong tay mình lên, hướng về phía Phi
Long Tử: "Phi Long Tử, ta kính ngươi một ly."
Phi Long Tử cười nói: "Họ Trương kia, sao lại nói vậy?"
Trương Chinh sắc mặt nghiêm túc, nói: "Ta kính ngươi một ly là muốn ngươi lát
nữa đừng có hạ thủ lưu tình, ngược lại chúng ta cũng sẽ như vậy, mọi người
cùng cố gắng hết sức, nhất định phải phân cao thấp!"
Phi Long Tử cười ha hả: "Được, lão phu sẽ uống ly này, ta sẽ xem các người như
đối thủ thực sự, quyết không hạ thủ lưu tình đâu."
rồi ngửa cổ uống hết chung rượu Hoa Điêu trong tay, sau đó đặt chung rượu
xuống bàn, hét rằng: "Trương Chinh, nói đi, làm sao tỷ đây? Nói ra xem, lão
phu sẽ tiếp ngươi!"
Trương Chinh cười ha ha, ném chung rượu đi, đứng dậy, nói: "Cách đây ba mươi
dặm, có một nghĩa địa, chúng ta sẽ ra đó để phân cao thấp." Nói xong, thân
hình di động, phi thân ra ngoài cửa sổ. Theo sát là các sứ giả khác, từng
người từng người cũng phi thân lên, nhảy xuống từ cửa sổ. Ban ngày ban mặt,
những người qua đường dưới lầu đột nhiên lại nhìn thấy có mười mấy người từ
trên không nhảy xuống, thực sự là vô cùng giật mình. Phi Long Tử nhìn thấy
mười hai người họ đều nhảy xuống từ cửa sổ, cũng lười không muốn đi cầu thang,
hai tay chống xuống bàn, vút một tiếng, chồng cây chuối lên, hai tay trượt đi,
dùng mặt bàn làm điểm tựa, cả người cuộn tròn, bắn ra ngoài cửa sổ, giương mắt
lên nhìn tứ phía, chỉ nhìn thấy phía đông có mấy nhân ảnh đang đi như bay, hắn
lộn một vòng trên không, rồi bám sát những người kia. Yên Vũ Lâu đột nhiên trở
nên yên tĩnh.
Họ vừa đi không lâu, một nhân ảnh từ một góc tối trong cột nhà phi thân xuống.
Ai mà biết được nơi đó có thể ẩn tàng một người chứ? Cho dù là Phi Long Tử võ
công cao cường cũng không thể nghe ra có người ẩn trốn ở đó! Chỉ thấy nhân ảnh
này sau khi nhẹ nhàng tiếp đất, thân hình khẽ chuyển động, mặt hướng về phía
cầu thang, thi lễ với một nữ tử mặt che hắc sa đang đi từ phía dưới lên. Hắn
dùng khẩu âm trung nguyên ngọng nghịu cung kính nói: "Tham kiến công chúa điện
hạ!" Nữ tử che hắc sa đó, ai cũng không thể nhìn thấy hình dạng của nàng ta,
cũng không biết nàng ta bao nhiêu tuổi, đẹp hay xấu, nàng ta giống như một câu
đố, làm cho người ta không thể đoán được.
Lại có người từ phía dưới lầu bay lên, đó là một thiếu niên có đồng tử xanh
nhạt tóc hơi loăn xoăn. Nữ tử hắc sa nghe thấy lời nói của tên kia, dùng một
giọng nói trung nguyên lưu loát nhẹ nhàng nói: "Tháp Đại Khâm, có phát hiện
gì?" Ngữ khí có chút khí thế vương tộc, tiếng Hán của nàng ta rất trôi chảy.
Thiếu niên đó, cũng là nam tử tên Tháp Đại Khâm nói: "Thuộc hạ đã nghe bọn họ
nói rồi, bọn họ muốn tới một bãi tha ma cách đây ba mươi dặm để tỷ võ." Khẩu
âm hắn có chút ngượng nghịu, dường như không quen nói tiếng hán, nữ tử hắc sa
dừng lại một chút rồi nói: "Tại sao bọn lại tỷ võ? ngươi có biết không?" Tháp
Đại Khâm nói: "Thuộc hạ không nghe họ nhắc tới." Hắc sa nữ tử lại dừng lại một
chút rồi nói: "Dương tỷ tỷ đã giao chỗ này cho chúng ta, một mình tỷ ấy lên
kinh sư gặp đại ca kết nghĩa, ngươi biết tỷ ấy muốn làm gì không ?"
Tháp Đại Khâm từ nãy giờ luôn cúi đầu, không dám nhìn đối phương, liền đáp:
"Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ biết Dương công sứ tới trung nguyên, có mục
đích của ngài, thuộc hạ không dám đoán bừa."
Hắc sa nữ tử gật đầu, nói: "Tháp Đại Khâm, ngươi nói không sai, Dương tỷ tỷ
thân mang đại sự quan trọng, chuyện này quan hệ tới đại kế nhất thống thiên hạ
của người Ngoã Thích ta, lần này tỷ ấy lên kinh, chính là muốn hãm hại một
người! Ngươi có biết Dương tỷ tỷ muốn hãm hại ai không?
"
Tháp Đại Khâm nói: "Thuộc hạ không biết."
Hắc sa nữ tử nhìn những thức ăn còn lại trên bàn, đột nhiên than rằng: "Thiên
ha có bao nhiêu lê dân bách tính không được ăn no, mặc ấm, nhưng những người
trong võ lâm chúng ta lại ăn uống linh đình, không hề có chút xót xa! Hoàng đế
Minh triều đúng là hôn quân vô năng, triều cang nhiễu loạn, để mặc cho hoạn
quan Vương Chấn chuyên quyền, làm cho nhân dân phải khổ. Đúng lúc này, có một
quan viên Minh triều đại danh đỉnh đỉnh một lòng trung thành, coi quyền lực
chỉ là lông hồng, không chỉ không kết b sắc kéo cánh với Vương Chấn, mà còn
chỉ trích Vương Chấn ngay trước mặt hắn, khí khái như vậy trên đời dễ được mấy
ai!"
Tháp Đại Khâm luôn im lặng lắng nghe, nghe tới đây, hai mắt nhướng lên, cao
giọng nói: "Công chúa điện hạ, thuộc hạ đã biết người này là ai." " 'Thủ mạt
ma cô cùng tuyến hương, bổn tư dân dụng phản vi ương. Lưỡng tụ thanh phong
triêu thiên khứ, miễn đắc lư diêm thoại đoản trường.' Thuộc hạ đã nghe công
chúa điện hạ ngâm bài thơ này không dưới trăm lần, công chúa điện hạ muốn nói
tới chính là binh bộ hữu là lang kiêm đô ngự sử của Minh triều Vu Khiêm."
Hắc sa nữ tử gật đầu nói: "Không sai, Vu đại nhân tính tình cương trực, không
kết b sắc riêng, Vương Chấn vô cùng đố kỵ ông ấy, muốn loại trừ ông ấy. Hai
năm trước, Vương Chấn phái đi đề kỵ và võ lâm cao chủ Tứ Xuyên của đông xưởng
mai phục tại đưòng lớn, nhân lúc tối trời, muốn hại chết Vu đại nhân, không
ngờ Vu đại nhân bên cạnh có môt tuyệt thế cao chủ, một thanh trường kiếm liên
tục giết chết hai mươi tám cao thủ võ lâm trung nguyên và mười ba đề kỵ, giảm
uy phong của bọn họ. Không ngờ bây giờ lại đến lượt chúng ta hãm hại ông ta!"
Tháp Đại Khâm nghe khẩu khí của nàng vô cùng mâu thuẫn. Hắn biết nữ tử có địa
vị cao cao tại thượng đã cùng hắn lớn lên từ nhỏ này không muốn hãm hại một
trung lương. Hắn bình thường ngoài lúc tập võ, cưỡi ngựa, luyện vật, đều ở
cùng với vị công chúa này, để bảo vệ sự an toàn của nàng, hắn thường thấy nàng
đã đọc rất nhiều thư tịch của trung nguyên, còn học cả ngữ âm chuẩn của trung
nguyên, hào kiệt đương đại mà nàng sùng bái nhất chính là Đại minh triều Vu
đại nhân. Hắn biết nàng tuy là người dị tộc, nhưng rất thích trung nguyên, đối
với văn hoá, kỹ thật, võ nghệ của trung nguyên đều nghiên cứu kỹ. Võ công của
hắn đã là cao thủ tuyệt đỉnh trong hàng ngũ những người trẻ tuổi, nhưng hắn
vẫn không thể nhìn ra được võ công của công chúa này cao thế nào."
Nàng không muốn hãm hại Vu Khiêm là một việc ngoài dự liệu, nhưng Tháp Đại
Khâm đã khuyên: "Công chúa điện hạ, thuộc hạ nghe nói trung nguyên có một câu
chính là "người muốn thành đại sự, thì không câu nệ tiểu tiết' " thuộc hạ biết
công chúa luyến tiếc phẩm chất và tài năng của Vu Khiêm, không nhẫn tâm hãm
hại, nhưng người này nếu chúng ta không dùng, nhất định sẽ làm hỏng đại sự của
chúng ta. Vu lão đầu này nếu là người của đương triều, người Ngoã Thích chúng
ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn rồi! Thuộc hạ to gan, chúng ta nếu không hãm
hại hắn, lẽ nào muốn nhìn thấy huynh đệ tỷ muội chúng ta phải chịu để người
Hán làm nhục sao?"
Hắc sa nữ tử nghe xong, rất lâu không ngẩng đầu lên, trong lòng không biết
đang nghĩ điều gì. Tháp Đại Khâm đó cứ đứng ở đó, cúi đầu không hề động đậy.
Rất lâu sau, chỉ nghe thấy hắc sa nữ tử trầm giọng ngâm một câu thơ: "Lưỡng tụ
thanh phong triều thiên khứ, miễn đắc lư diêm thoại đoản trường" tiếp thì nói:
"Vu đại nhân, đừng trách chúng ta độc ác, ai bảo ngươi là trụ cột của Minh
triều?"
Nguồn: http:// 4vn. eu/forum/showthread. php? 1940 7-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong- 249&page;= 20#ixzz 3OCSIhDLx