Quyên Nương Kiến Lễ.


Người đăng: Reapered

Năm nữ tử này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, eo nhỏ khẽ lắc lư, tư thế mỹ
miều nhảy xuống dưới lầu, làm cho những người khác cứ sợ họ sẽ bị sảy chân,
ngã xuống làm hỏng thân hình xinh đẹp, làm người ta thương hương tiếc ngọc.
Trong những người ở đây, thập nhị sứ giả ma giáo và Phi Long Tử, ngoài Trương
Chinh và Lưu Như Hải đã tới vài lần, những người khác là lần đầu tiên nhìn
thấy cảnh này. Bọn họ cứ nhìn chằm chằm, tuy nói bọn họ là nhân vật có tiếng
trong võ lâm, nhưng mà những cảnh như vậy rất ít thấy, cả ngày đều chém chém
giết giết, bôn ba khắp nơi vì ma giáo, nào có thời gian tới những nơi như vậy
hưởng thụ. Thập đại sứ giả của ma giáo đều thầm thán: "Quả nhiên danh bất hư
truyền, những a đầu mà Dương đại mỹ nhân đào tạo, người nào cũng ưu tú, xem ra
bản lĩnh của bà ta cũng không nhỏ, chẳng trách cẩm y vệ Kinh Thần Tiên Vu Đông
Hải đã kết nghĩa huynh muội với bà ta. Không biết bà ta đẹp khuynh quốc khuynh
thành như thế nào!

Phi Long Tử trước kia từng tới Gia Hưng, lúc đó là hơn mười năm trước, còn
chưa biết tới sự tồn tại của Yên Vũ Lâu. Lần này hắn vì cuộc hẹn mà tới, ở
trong thành không ngừng hỏi thăm, người ta thấy hắn hành động cổ quái, mười
người thì có chín chỉ là hiếu kỳ nhìn hắn, nhưng không hề nói với hắn, làm hắn
tức tới hộc máu. Nhiều năm như vậy, hắn không thường qua lại trong võ lâm,
đương nhiên chưa từng nghe qua danh tiếng của Yên Vũ Lâu

, khi nhìn thấy cảnh này, cũng ngạc nhiên lắm. Sau khi năm nữ tử đã xuống lầu,
hắn lớn tiếng nói: "Họ Trương kia, Yên Vũ Lâu này là như thế nào vậy? A đầu
này người nào cũng toàn thân tuyệt kỹ, là ai lại có bản lĩnh lớn như vậy đã
đào tạo ra, lão phu nhìn thấy cũng không ít chuyện lạ, nhưng độcy chỉ có lần
này thật là hiếm có."

Trương Chinh mỉm cười, nói: "vẻ đẹp nổi danh hơn ba ngàn dặm, vừa thấy thì đã
khuynh quốc khuynh thành." Bà chủ của Yên Vũ Lâu này chính là Dương đại mỹ
nhân, Dương Liễu Nguyệt, Phi Long Tử ngươi đã nhiều năm không ra ngoài võ lâm,
làm sao mà biết được danh tiếng của bà ta, nói với ngươi cũng uổng thôi."

Quả nhiên, Phi Long Tử sau khi nghe xong, ko hề có ấn tượng gì về Dương Liễu
Nguyệt, hắn là lần đầu tiên nghe tới người này, hắn liền đáp: "Bà ta rất đẹp
sao? Tại sao không gọi bà ta ra đây cho ta gặp một lát! Nói không chừng lão
phu và sư môn của bà ta có quen biết đó."

Vừa nói dứt lời thì nghe người dưới lầu cười rằng: "Là ai muốn gặp bà chủ của
chúng ta vậy?" Theo tiếng nói, một nữ nhân nhảy lên từ cầu thang, trên tay cô
ta bưng một hũ rượu rất lớn nhưng thân hình lại không hề bị hũ rượu này làm
ảnh hưởng. Nữ nhân này đã đứng tuổi, nhưng mà vẫn rất đẹp, tháng năm không hề
lưu lại bất cứ dấu vết nào trên khuôn mặt bà ta, toàn thân vận y phục màu hồng
phấn, hai đỉnh núi cao cao nhô lên, eo nhỏ thon thon. Người phụ nữ này kỳ thực
khiến cho đàn ông đều muốn động lòng, muốn phong tình có phong tình, muốn
tướng mạo có tướng mạo, hơn nữa còn hiểu tâm tư của đàn ông. Tuy đã xấp xỉ bốn
mươi, nhưng chi cần là một người đàn ông bình thường, không có người nào là
không bị gục đổ trước bà ta.

Phi Long Tử nhìn thấy nữ nhân này, nói: "Ngươi là ai?"

Trung niên mỹ phụ ngạc nhiên cười, từng bước tiến lên phía trước, nói: "Vị đại
gia này không quen biết ta sao? Ta là bà chủ thứ hai của tửu lầu này, mọi
người gọi ta là Quyên Nương, trong tửu lầu của chúng ta bà chủ đích thực rất
ít gặp người ngoài, đã để mọi người đợi chờ lâu rồi!"

Phi Long Tử cười ha hả: "Hay lắm, hay lắm, lão phu hôm nay là tới để tỷ võ,
nhân tiện uống rượu luôn, cũng không phải có chủ ý muốn tới, đúng rồi, rượu
trong tay ngươi hình như là Hoa Điêu thượng đẳng, không biết lão phu nói có
đúng không ?"

Quyên Nương cười nói: "Thì ra vị đại gia này là người trong nghề, Quyên Nương
suýt chút nữa thì đã nhìn không ra rồi. Đúng như lão gia đã nói, rượu này
chính là Hoa Điêu thượng đẳng, mời mọi người từ từ dùng. Hôm nay hiếm có ngày
thập nhị sứ giả của thiên hạ đệ nhất giáo ma giáo tề tựu ở Yên Vũ Lâu, Yên Vũ
Lâu quang vinh lắm lắm, Quyên Nương còn phải thay Dương lầu chủ thi lễ với các
vị!"

Dương Bách Thắng cười nói: "Không biết Quyên Nương sẽ thi lễ thế nào?"

Quyên Nương liếc nhìn hắn, nói một cách đã tình: "Người này thiết nghĩ chính
là cao thủ thương hương tiếc ngọc đỉnh đỉnh đại danh Dương sứ giả, nghe nói
Dương sứ giả được người ta gọi là "Sắc Dương", ha ha, không biết là thật hay
là giả, Quyên Nương hôm nay sẽ một tay rót rượu, mời các vị đại gia ở đây!"

Vừa nói xong, không ai nhìn thấy bà ta làm động tác gì thì bà ta đã lộn người
trên không tới bên cạnh Trương Chinh, vẫy nhẹ tay trái, một chung rượu bay vào
ngọc thủ của bà ta. Hũ rượu trên tay phải bà ta xoay tròn một vòng nhẹ nhàng
tựa hồng mao, miệng hũ hơi nghiêng, rượu được đổ ra, hương rượu lập tức tràn
ngập lỗ mũi của mọi người, tinh thần cũng hưng phấn hơn. Cách rót rượu vô cùng
kỹ thuật, không nhiều cũng không ít, các chung rượu đều rất bằng nhau.

Tiếp ngay đó thân hình bà ta lại xoay vòng, bay qua một lượt năm người, rót
rượu cho bọn họ, đều không nhiều không ít, vừa vặn giống nhau. Bà ta đã rót
rượu cho sáu người, hiền còn sáu người đó vẫn chưa được rót. Bà ta hai chân
điểm lên lan can, đằng không nhảy lên, cười nói: "Năm vị mau đặt chung rượu
của mình ở trước mặt đi." Ngoài Phi Long Tử, năm người kia vừa nghe thì lập
tức đặt chung rượu trước mặt mình. Quyên Nương đập mạnh vào đáy hũ rượu, từ
miệng hũ có năm tia rượu vọt lên không trung, không hề lệch lạc vừa đúng vào
năm chung rượu, không nhiều cũng không ít, vừa đủ giống nhau. Mọi người nhìn
thấy thủ pháp của bà ta, đều trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng đều không lộ ra
mặt.

Cho tới nay chỉ còn lại một chung của Phi Long Tử vẫn chưa được rót rượu, thập
nhị sứ giả đều đã được rót rượu đầy chung. Phi Long Tử nhìn thấy thủ pháp của
bà ta, trong lòng kinh hãi thầm nói: "Thủ pháp của cô ta đã cao minh như vậy,
thì Dương đại mỹ nhân không phải là một cao thủ sao?" Hắn đang định nói gì đó,
Quyên Nương đã cười nói: "Vị đại gia này là khách của các vị sứ giả, thứ cho
Quyên Nương không nhận ra, cuối cùng sẽ rót rượu cho ngài, mong đại gia đừng
trách tội!" Miệng vừa nói vừa phi thân tới bên cạnh Phi Long Tử, khe cong
lưng, cũng không thấy cô ta phát lực, một tia rượu bắn mạnh lên cao, cơ hồ sắp
chạm tới nóc nhà, lúc rơi xuống tun toé khắp nơi, chỉ có một chung rượu. Bà ta
làm sao hứng được rượu chứ.

Quyên Nương lại mỉm cười, tay trái đặt lên bàn, chỉ thấy chung rượu của Phi
Long Tử giống như đã mọc chân, chạy đông chạy tây lấy chung rượu hứng lấy các
giọt rưọu, một giọt cũng không ra ngoài. Loại võ công này thật càng cao minh
hơn, độ khó cũng hơn lần trước, xem ra Quyên Nương này là cao thủ nội gia, đối
với vận dụng công lực thập phần chuyên nghiệp.

Quyên Nương lại cười, nói với mọi người: "Quyên Nương không làm phiền các vị
nữa, xin thoái lui, xin dùng tự nhiên!" Đặt hũ rượu xuống bàn, thân hình xoay
lại, như gió thoảng bay xuống lầu, biến mất ở cầu thang.

Nguồn: http:// 4vn. eu/forum/showthread. php? 1940 7-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong- 249&page;= 20#ixzz 3OCSFDETq


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #97