Như Ước Nhi Chí.


Người đăng: Reapered

Vừa nói xong, chỉ nghe thấy kiếm phong vang lên, có người đâm người từ phía
sau tới. Vương Phục Hổ biết chính là người lúc nãy mắng hắn, trong lòng sao
chịu nổi, vừa quay người lại, kiếm quang đã quét ngang ngực, hắn dùng tay nắm
lấy lợi kiếm của người đó, là thủ pháp thượng thừa Không thủ nhập bạch nhận.
Người đó hét rằng:" Được rồi, hôm nay gia gia sẽ cho cái tên tự đại như ngươi
biết mặt, để ngươi biết gia gia lợi hại như thế nào!" Cổ tay vừa rung động,
kiếm quang loé sáng, như ánh lửa, đâm vào người Vương Phục Hổ, Vương Phục Hổ
nhìn thấy kiếm pháp của hắn, sắc mặt biến đổi, hét lớn: "Ngươi là người của
phái Hành sơn, ngươi là ai? Có quan hệ gì với Hoả Hoa Kiếm Vệ Chấn Động?"

Người đó vừa nghe thấy Vương Phục Hổ nói ra cái tên của Vệ Chấn Động, sắc mặt
đại biến, hét lớn: "Ngươi quan tâm đến ta là ai làm gì? Ai bảo ngươi làm ta
tức giận!" Nói xong, lại xuất ba kiếm nữa, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, đâm
thẳng đại huyệt châu thân của Vương Phục Hổ, vốn là một người hơi gù như hắn
đột nhiên cao lên mấy phân, như mãnh hổ hạ sơn, cuộn lên cuồng phong, chuyển
động trong ánh kiếm quang của đối phương, Không thủ nhập bạch nhận công phu
toàn lực sử ra, muốn đoạt lấy lợi kiếm trong tay hắn.

Người đó cũng không phải dễ dàng đối phó, lợi kiếm trong tay, đâm, tránh,
điểm, sử ra kiếm pháp có tư có thế, uy lực thực sự không nhỏ. Hai người giao
thủ đã hơn mười lăm chiêu, đột nhiên nghe thấy Vương Phục Hổ cười lớn: "Hoả
Hoa Kiếm pháp của ngươi vẫn chưa đủ lửa, xem ra để ta đoạt lấy kiếm của
người!" Nói xong, tay trái phát ra một bích không chưởng lực cường hãn. thân
hình người đó loạng choạng đứng không vững, bằng tốc độ rất nhanh, Vương Phục
Hổ xoay cổ tay, như điện quang thạch hoả nắm lấy tay phải của đối phương.

"Vương sứ giả thủ hạ lưu tình, tiểu sư đệ đã đắc tội rồi, tại hạ xin lỗi Vương
sư giả. Theo tiếng nói, một nhân ảnh tử trong đám người bay ra như thiểm điện,
một kiếm chém ra, tách Vương Phục Hổ và người đó ra. Vương Phục Hổ nhìn thấy
người này kiếm trong tay có phong độ của một đại gia, quan sát tỉ mỉ diện mạo
của hắn, thì thấy hắn là một hán tử to khoẻ mặt to, dưới cằm có một bộ râu
lớn, và người đang động thủ với hắn bị ông ta tóm lại là một thanh niên chưa
tới hai mươi lăm diện mạo anh tuấn.

Vương Phục Hổ đang muốn nói, lại nhìn thấy hai tay Phi Long Tử nhẹ nhàng tới
trước mặt hắn, chồng cây chuối, mở to đôi mắt, nói: "Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi
là hổ đàn sứ giả, được, được, mẹ kiếp, dọc đường bị người ta vây xem, phiền
phức quá, bây giờ mới tới Gia Hưng thành, Yên Vũ Lâu ở đâu vậy? Dẫn ta đi gặp
đại ca của ngươi đi!"

Vương Phục Hổ trong lòng kinh động, thầm nói: "Tỷ võ với Phi Long Tử là chuyện
lớn, làm sao ta vẫn còn chậm trễ ở đây, đại ca bọn họ thiết nghĩ đã đợi đến
sốt ruột!" Không thèm nhìn hai người của phái Hành Sơn, hắn nói với Phi Long
Tử: "Phi Long Tử, ngươi làm gì vậy? Làm thế nào lại dùng tay mà đi vậy? Ta dẫn
ngươi đi, đi!" Phi Long Tử cười: "He he, ngươi quan tâm đến nhiều chuyện như
thế làm gì? Mau đi, mau đi, bụng lão phu bắt đầu sôi rồi, sau khi ăn xong, sẽ
đánh với các ngươi một trận thật thoải mái!" Hai người nhảy lên, bay qua đầu
những người vây quanh. Những người đứng xem, thấy bọn họ bay qua bay lại như
chim, trong lòng càng kinh ngạc hơn, trong lòng thầm nghĩ: những người trong
võ lâm này thật là lợi hại, ở trên cao bay qua bay lại như đi ở chỗ không
người, thật là to gan.

Vương Phục Hổ dẫn Phi Long Tử vào trong Yên Vũ Lâu, lên tới tầng thứ ba, Phi
Long Tử dọc đường đều vẫn dùng hai tay để đi, tốc độ cực nhanh, nếu không phải
là hắn muốn áp sát Vương Phục Hổ, sớm đã đi trước Vương Phục Hổ. Vương Phục Hổ
trong lòng thấy lạ lắm, xem ra người này đã học được võ công rất cao thâm,
không thì đầu óc hắn nhất định đã có vấn đề.

Phi Long Tử lên tầng ba, song nhãn nhìn khắp từ trên xuống, nhìn hết mười một
người đang ngồi ở đó. Các sứ giả nhìn thấy hành vi cổ quái của hắn, đều ngây
người ra, Trương Chinh có phản ứng đầu tiên, hét lên: "Phi Long Tử, ngươi đang
làm gì vậy?" Phi Long Tử cười nói: "Họ Trương kia, lão phu gần đây đã luyện
một công phu uy lực vô bì, đợi lát nữa sẽ để các ngươi mở rộng tầm mắt. Ngươi
chọn một nơi thật tốt đấy, rất tốt, rất tốt. Sao vậy? Vẫn chưa mang rượu lên
sao?" Nói xong, nhảy lên đáp xuống một chiếc ghế, hai chân xếp bằng, giống như
đang ngồi thiền bên trên. Mấy tháng không gặp, đầu tóc trên đầu hắn cũng dài
ra không ít, rối bù trên đỉnh đầu, lại còn trên người hắn không có mộy manh áo
lành. Ai nhìn thấy hắn còn thưởng hắn là tên ăn mày.

Mọi người thấy hắn cuối cùng đã khôi phục tư thế bình thường, trong lòng không
biết tại sao lại thấy an tâm hơn. Trương Chinh nghe xong, thầm nói: "Lão già
này rốt cuộc đã luyện võ công cao thâm cỡ nào, lại dùng tay đi đường, xem ra
cuộc tỷ võ này thắng bại khó phân rồi."

Hắn nói ra lời trong lòng mình: "Phi Long Tử, trận cá cược này còn tính không
đó?"

Phi Long Tử cười nói: "Lão phu muốn huỷ ước thì đã không tới rồi, chỉ sợ các
ngươi thấy ta luyện được công phu kỳ quái, không dám ứng chiến."

Hắn vừa nói xong, một hán tử bận đồ trắng mắt trắng dã, cũng chính là cẩu đàn
sứ giả của ma giáo Cầu Thanh Toàn cười lạnh: "Phi Long Tử, ngươi khẩu khí lớn
nhỉ, cuộc hẹn lần này, chúng ta chính là tới huỷ diệt uy phong của ngươi, dạy
cho ngươi biết thế nào là công phu thực sự!"

Phi Long Tử từ khi luyện võ công cổ quái mà hắn nói, tính tình không còn nóng
như trước nữa, nếu không thì những người xem náo nhiệt, sớm đã bị hắn đánh cho
dở sống dở chết, làm gì còn để cho họ nhìn hắn giống như xem quái vật vậy. Hắn
nghe xong lời của Cầu Thanh Toàn, cười ha hả: "Tiểu tử, người là ai? Là sứ giả
của đàn nào?"

Cầu Thanh Toàn nói: "Ta là Cầu Thành Toàn cẩu đàn sứ giả ma giáo, hôm nay
trong số sáu người sẽ cùng ngươi tỷ võ cũng có phần của ta."

Phi Long Tử nhìn thấy hắn cũng còn trẻ tuổi, cùng lắm chỉ tới ba bảy ba tám,
tuổi của Phi Long Tử đủ để làm ông hắn, liền nói: "Tốt, anh hùng xuất thiếu
niên, Cầu sứ giả, lão phu cả đời kiêu ngạo, chỉ xem trọng một người là Đao
Thần. Tiểu tử ngươi cũng được lắm, có dáng vẻ của lão phu năm xưa, ha ha,
nhưng mà đã quá tự đại rồi."

Cầu Thanh Toàn hừ một tiếng, nói: "Rốt cuộc là ai tự đại, một chút nữa sẽ biết
thôi!" Nói xong, hắn ngồi xuống.

Lần trước Phi Long Tử chỉ thấy tám người trong bọn họ, đối với bốn người còn
lại đều không quen biết, Cầu Thanh Toàn hôm nay lại tự giới thiệu thân phận
trước, ba người khác cũng cùng lúc đứng lên, ba người này chính là Xà đàn sứ
giả Giang Tường, Dương đàn sứ giả Dương Bách Thắng, và Kê đàn sứ giả Cơ Hiểu
Thất. Lần này thập nhị đàn sứ giả đều tề tựu ở đây, nói ra ngoài, nhất định sẽ
là một đại sự của võ lâm. Bọn họ trừ khi tổng đàn hội họp mới có cơ hội tụ lại
với nhau, nếu không phải đại sự thì là gì.

Thập nhị sứ giả của ma giáo này chính là mười hai người này: "Thử đàn sứ giả
Trương chinh, Ngưu đàn sử giả Lưu Như Hải, Hổ đàn sử giả Vương Phục Hổ, Thố
đàn sử giả Viên Tử Ngọc, Long đàn sử giả Long Phong Vũ, Xà đàn sử giả Giang
Tường, Mã đàn sử giả Mã Bất Hồi, Dương đàn sử giả Dương Bách Thắng, Hầu đàn sử
giả Hầu Triêu Tông, Kê đàn sử giả Cơ Hiểu Thất, Cẩu đàn sử giả Cầu Thanh Toàn,
Trư đàn sử giả Chu Hữu Tiếu."

Mỗi một người đều là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh trong võ lâm, nếu để người
khác biết họ tụ hội ở Yên Vũ Lâu này, rất nhiều người trong giang hồ sẽ tới
đây để tận mắt nhìn thấy diện mạo của họ. Phi Long Tử là nhân vật lão tiền
bối, nói tới hắn, rất ít người biết, danh tiếng nào có thể so với thập nhị sứ
giả của thiên hạ đệ nhất giáo ma giáo. Người tuy đã tới đủ, Trương Chinh liếc
mắt nhìn Lưu Như Hải, Lưu Như Hải vỗ hai tay, phát ra một tiếng khô khốc, Phi
Long Tử thấy kỳ quặc, nói: "Ngươi làm gì vậy? Muốn tỷ võ thì phải nhanh lên,
không cần lôi thôi."

Lưu Như Hải cười đáp: "Phi Long Tử, không phải là ngươi đói rồi sao? C hồng ta
đợi ngươi lâu như vậy, bụng cũng đói rồi, đại ca ta chọn chỗ này chính là muốn
ăn uống no nê xong mới tỷ võ với ngươi. Lẽ nào ngươi không đồng ý?"

Phi Long Tử cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, ăn xong mới đánh cũng không muộn."

Vừa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng gió vút lên, tại cầu thang có năm người thân
hình mảnh mai bay tới. Phi Long Tử thấy năm người vừa tới chính là những nữ tử
độcng mạo xinh đẹp như hoa, tay mềm như ngọc, đang bưng mỹ vị lên, năm nữ tử
này trang điểm như nữ tỳ, eo nhỏ, cánh tay đầy đặn, thắt lưng là một dải lụa
màu lam ngọc.

Bọn họ tươi cười bước đi uyển chuyển, y phục bay theo gió, thân hình như đang
trượt đi, chớp mắt đã để thức ăn xuống bàn, mang theo một luồng hương, lại k
sắcm theo cả mùi thức ăn nức mũi, làm cho người ta thèm thuồng, không thể
không vui vẻ đánh chén một trận thật no.

Nguồn: http:// 4vn. eu/forum/showthread. php? 1940 7-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong- 249&page;= 20#ixzz 3OCS 6Kid 1


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #96