Cân Đẩu Sát Nhân


Người đăng: Reapered

Hán tử gày gò dạng khỉ nói: “Ta là ai không hề quan trọng, quan trọng là sau
này ở thành Gia Hưng này ai mới là chủ nhân thực sự, vẫn còn cần ta và Hoàng
bang chủ thương lượng lại. Hôm nay ta hẹn Hoàng bang chủ ra đây, chính là muốn
bàn với ông việc này.” Hoàng Thiên Hổ bị hắn nói cho ngây người ra, nói: “Ý
của ngươi là…” Hán tử gày gò cười nói: “Hoàng bang chủ còn chưa nghe ra sao? Ý
của tại hạ rất rõ ràng, huynh đệ của tại hạ muốn dừng chân ở Gia Hưng, ha ha,
đành phải làm phiền tới bang chủ. Tại hạ đã nghĩ ra một cách tốt, không biết
Hoàng bang chủ có muốn nghe không ?” Hoàng Thiên Hổ và huynh đệ của hắn vừa
nghe thấy khẩu khí của đối phương, tức giận tới nỗi muốn động thủ, Hoàng Thiên
Hổ tốt xấu gì cũng là một bang chủ, hắn cố nén lửa giận trong lòng, hét những
thuộc hạ đang chực xông lên trong bang mình, mặt sa sầm, nói dằn từng câu:
“Được, được, rất tốt, lão tử lần đầu tiên nghe thấy có người dám dùng khẩu khí
như vậy nói chuyện với ta, ngươi khá lắm! Nói, ngươi có cách gì?”

Chỉ thấy hán tử gày gò đó mỉm cười: “Tại hạ sẽ cho Hoàng bang chủ hai sự lựa
chọn, một là tiếp tục làm bang chủ Bạch Hổ bang, nhưng phải nghe theo lệnh ta,
hai là rời khỏi chức vị bang chủ, tại hạ sẽ tặng cho hơn vạn cân bạc trắng để
tạ ơn Hoàng bang chủ đã thành toàn!”Hoàng Thiên Hổ nghe xong, sắc mặt chợt
biến, nghiến răng nói: “Ta chọn cách thứ ba…” Hán tử mặt khỉ ngạc nhiên, nói:
“Cái gì mà cách thứ ba…?” Hoàng Thiên Hổ hét lớn một tiếng, nói: “Bảo các
người rút khỏi Gia Hưng thành, huynh đệ đâu, lên cho ta!” Nói xong, rút thanh
đại đao ở lưng ra, phi thân lên. Xem ra hai bên đều muốn động thủ, phát sinh
hỗn chiến. Hán tử dạng khỉ sa sầm mặt, đàn chỉ phát ra một luồng chỉ phong,
bức lui Hoàng Thiên Hổ, hét lớn: “Chờ đã, Hoàng bang chủ, ngươi có gan không?”
Hoàng Thiên Hổ bị một chỉ đó bức lui, sắc mặt trở nên khó coi. Từ một chỉ này,
hắn có thể nhìn ra hán tử trước mặt là nhân vật số một võ lâm, tuyệt đối không
phải là vô danh tiểu tốt, liền vung tay, đuổi lui những thuộc hạ đang muốn
xông tới, cười lớn: “Mẹ kiếp, Hoàng Thiên Hổ ta cái gì cũng không có, chỉ có
cái gan lớn, ngươi có chiêu số gì thì cứ sử ra đi, họ Hoàng ta sợ ngươi sao?”

Hán tử mặt khỉ cười hắc hắc: “Hoàng bang chủ, tại hạ kính ngươi là một trang
hảo hán, đại bang chúng ta đánh nhau ở đây cũng không hay cho lắm, tại hạ có
một ngón nghề tuyệt chiêu, nếu Hoàng bang chủ có thể thắng tại hạ, tại hạ
không chỉ sẽ rời khỏi Gia Hưng thành, mà sau này Hoàng bang chủ có việc sai
khiến, tại hạ có chết cũng không từ, nếu như bang chủ thua rồi, ha ha, Hoàng
bang chủ cũng là một trang hán tử, có lẽ sẽ không làm tại hạ thất vọng!” Hoàng
bang chủ nghe xong, cười lớn: Ngươi có tuyệt chiêu gì?” Hán tử dạng khỉ đáp:
“Lộn mèo!” Hoàng Thiên Hổ nghe xong ngẩn người ra, đột nhiên cười nói: “Lộn
mèo là một điều mà bất cứ người học võ nào cũng phải học, có thể làm khó được
cho ta sao? Được, ta hứa với người, nếu ta thua, sẽ rời khỏi chức bang chủ,
nếu như thắng rồi, ra chỉ cần các ngươi rời khỏi đây, sau này đừng tới đây
nữa.” Hán tử mặt khỉ cười nói: “Kỳ thực cũng không cần Hoàng bang chủ rút khỏi
chức vị bang chủ, dù sao ở đây vẫn là nơi mà Hoàng bang chủ quen thuộc, chỉ
cần Hoàng bang chủ sau này chiếu cố đến huynh đệ của tại hạ, thì mọi sự đại
cát rồi.” Hoàng Thiên Hổ nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi, không biết
ngươi muốn đấu thế nào?” Hán tử mặt khỉ mỉm cười, bước tới trước năm bước, ôm
quyền hướng về phía của người Bạch Hổ bang, nói: “Tại hạ làm trước!” Lời chưa
dứt, thân hình đã lộn nhào, liên tục như vậy tám vòng. Mọi người đều hoa cả
mắt, thân hình của hắn giống như thiểm điện lộn nhào tám vòng. Thân hình nhỏ
thó của hắn trong năm xích liên tục lộn mèo, lộn ra trước, lộn ra sau, lộn
sang trái, lộn sang phải, có lúc trên không trung liên tục lộn ba bốn vòng mới
hai chân chạm dất, có lúc lại giang thẳng hai chân, động tác không chỉ nhanh
mà còn vô cùng chính xác, giống y như một con khỉ vậy.
“1000…1021…1719…1999…2000!” Lúc tới 2000, hắn dừng lại, “bộp” một tiếng, hai
chân chạm đất, khí sắc không đổi, hai mắt hữu thần, hô hấp bình thường, hình
như hắn lúc nãy chưa hề có vận động gì mạnh. Mọi người nhìn thấy hắn chỉ trong
chốc lát đã lộn được tới hơn 2000 vòng, trong lòng thầm thấy kỳ lạ, hắn nhào
lộn còn hơn cả khỉ nữa! Hoàng Thiên Hổ không thể ngở đối phương lại lợi hại
như vậy. Sau khi lộn mèo xong, sắc mặt vẫn hồng hào, đằng thân nhảy lên, lùi
sau trở về vị trí cũ, tươi cười nhìn Hoàng Thiên Hổ, trong lòng Hoàng Thiên Hổ
bất giác thấy sợ hãi, bảo hắn lộn 2000 vòng, điều này không thể làm khó hắn,
nhưng mà nếu bảo hắn làm trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đánh chết hắn
cũng không thể làm được. Đúng vào lúc hắn đang do dự, nghe thấy tên hán tử
dạng khỉ đó cười nói: “Hoàng bang chủ, tứ hải giai huynh đệ, nếu ngươi cảm
thấy công phu của tại hạ có thể lọt vào mắt ngươi, chuyện của chúng ta cứ
quyết định vậy đi!” Chữ cuối cùng mạnh mẽ khẳng định, phát ra một luồng chân
khí, một tiếng “rắc rắc” vang lên, trong năm xích mà hắn vừa mới lộn mèo xong,
mặt đất tách ra, tạo thành một vết nứt, đất sụp xuống nhanh chóng, tạo ra một
hố sâu hai xích, cát bụi mù mịt. Chiêu này yhực đã làm cho cả đám người kinh
hãi đến nỗi hai mắt mở to, không dám tin vào những gì mà mình nhìn thấy. Hoàng
Thiên Hổ thấy đối phương sử ra công phu đó, trong lòng tự thầm kinh hãi. Thì
ra đối phương chính là nhờ việc lộn mèo này biểu thị sự thâm hậu trong võ công
của hắn, mỗi lần chân hắn chạm đất đều hàm ẩn nội gia chân lực, 2000 cái lộn
mèo không phải là con số nhỏ. Chỗ đất đó có cứng rắn hơn nữa, cũng chịu không
nổi đả kích lớn như vậy, đâu có thể không bị chấn nứt chứ. Một tiếng thét đó
thổ ra chân khí, tuy sức mạnh không lớn, nhưng đât đó đã rời ra từ trước, thêm
một tiếng thét này, cái gì mà không nát chứ? Bạch Hổ bang hơn một ngàn người
đang không biết bang chủ của họ định thế nào, thì đột nhiên một tiếng hú lớn
truyền tới, là võ lâm cao chủ đang ở gần đó đánh động, hán tử dạng khỉ nghe
xong tiếng hú đó thì mỉm cười, đám đông đang muốn đoán xem người này rốt cuộc
từ dâu tới, một đạo nhân ảnh như thiểm điện vạch không mà tới, hai chân không
hề chạm đất, đã dùng song chưởng, đánh ra một đạo chưởng kình, chưởng phong
cuồn cuộn. Những người đứng gần hắn cũng không thể đứng vững, loạng choạng
chực ngã. Chưởng này của hắn đánh ra chính là hướng về hán tử dạng khỉ, hắn
không chỉ không hề biến sắc, mà còn tươi cười nói: “Lục ca, huynh lại do thám
võ công của đệ rồi! Đại ca đâu?” Nói xong, song chưởng thu về ngực rồi lại
phát ra một chưởng lực rất mạnh. Một tiếng “binh” vang lên, người này xoay mấy
chục vòng trên không giống như con quay, khi hai chân chạm đất, người cũng bay
đi như chim, cười nói: “Hẩu lão cửu, ngươi sao cứ giống như đàn bà vậy, đại ca
còn đợi chúng ta đi, đi thôi!” Nói xong những lời này, hắn đã nhảy tới một nóc
nhà trên cao ngoài con hẻm, vẫy tay với hán tử gày gò. Thì ra người tới là một
hán tử cao gày, giống như là một chiếc cần câu. Hán tử mặt khỉ đó nhảy lên,
đáp xuống mái nhà, quay đầu cười nói:” Ngô lão tứ, ở đây giao cho ngươi, Hoàng
bang chủ, tại hạ có việc, đi sớm một bước”, rồi ôm quyền, muốn rời khỏi. Một
hán tử bước ra từ đám đông, nói lớn: “Cửu sứ giả, lục sứ giả, các vị đi đi, ở
đây có thuộc hạ giữ rồi!” Hoàng Thiên Hổ cũng bước ra, ngẩng đầu lên hét lớn
:”Các hạ là ai? xin được làm quen!” “he he, tại hạ tên là Hầu Triều Phong, là
cửu sứ giả của thập nhị sứ giả, không biết Hoàng bang chủ có nghe nói qua tiện
danh của tại hạ? Hoàng bang chủ, thứ cho không tiếp, cáo từ!” Nói xong, hán tử
gày gò nhảy lên mái nhà đó, mất tích luôn.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=20#ixzz3OCRxllcE


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #94