Gia Hưng Thành Nội


Người đăng: Reapered

Vệ binh nhìn thấy bộ dạng của hắn thì đều há hốc mồm, không dám nhìn thẳng.

Một người trong số đó đột nhiên lớn tiếng hét: “Giang dương đại đạo to gan,
chúng ông đã đợi ngươi rất lâu rồi, mau mau đưa tay chịu trói, nếu không ông
đây sẽ không khách sáo với ngươi!”Hắn vừa nói vừa rút đại đao ở lưng ra.

Những người khác cũng đã hoàn hồn lại, thi nhau rút đao, hét lên: “Tránh ra,
tránh ra, đừng có cản đường của ông mày, chúng ông phải bắt giang dương đại
đạo.” Mười mấy đại hán, tay không ngừng múa đao, hàn quang loé sáng vây bao
vây hắc y hán tử.

Hắn chỉ mỉm cười, không hề tỏ ra hoảng loạn, không những không có ý tháo chạy,
mà còn muốn nghênh chiến. Lúc bọn họ sắp tới gần, hắc y hán tử cười nói: “các
ngươi là những người được ăn bổng lộc của triều đình, bình thường tác oai tác
quái, hôm nay lão tử sẽ cho các ngươi nếm một chút đau khổ, thay lê dân bá
tánh dạy dỗ các ngươi!”

Nói xong, chiếc nón bật ra khỏi tay của hắn, xoay tròn như bánh xe, đồng thời
thân hình hắn cũng bay theo. Nón lá phía trước, người theo phía sau.

Chiếc nón như thiểm điện, hướng thẳng tới ba vệ binh kia, chúng còn không kịp
vung đao chém xuống, thì đã bị chiếc nón lá đánh trúng người. Kêu thét lên oai
oái rồi cuốn gói chạy thật xa.

Những bá tánh ra vào cổng thành nhìn thấy có người dám động thủ với quan binh
ngay ở nơi này thì sợ tới mức vừa gọi cha gọi mẹ vừa gánh vừa đội hàng hoá,
ngã xuống bò luôn bằng tứ chi, chỉ sợ sẽ bị liên luỵ.

Hắc y hán tử cười lớn, lộn liền mấy vòng trên không trung bằng một tư thế
tuyệt đẹp, đánh ra một chưởng ảnh rực sáng, trúng vào ngực của bảy tên vệ
binh.

Hắn ra tay rất có chừng mực, chỉ là chấn bay bọn vệ binh chứ không làm cho họ
bị trọng thương, hắn vốn không thèm lấy mạng chó của chúng.

Ba hán tử thấy hắn thân là giang dương đại đạo, không chỉ không sợ quan binh,
trái lại còn cố ý cho họ biết mặt, ra tay đánh người, thì thầm cảm thấy kỳ
quặc.

Hán tử đầu hổ cười: “Nhị ca, huynh đoán xem hắc y hán tử gan to bằng trời này
là nhân vật phương nào?”

Hán tử đeo loan đao ở lưng song mục nhíu lại, suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên
giãn ra, mỉm cười:

“À….thì ra là hắn! Chẳng trách lại gan to như vậy, lần này thật không biết hắn
đã nhằm trúng tên quan tham nào.

Hán tử béo mập nghe hai người kia nói chuyện, lên tiếng: “Nhị ca, tam ca, hai
người muốn nói hắn chính là Hắc Đạo mấy năm nay vẫn chuyên đối đầu với tham
quan ô lại? He he, không ngờ hắn cũng tới đây.”

Mỗi người nói một câu, mới hết ba câu, mấy chục binh sĩ hơn một nửa đã bị Hắc
y hán tử đánh rạp xuống đất, không thể bò dậy, đau đớn kêu trời kêu đất.

Những người còn lại thấy tình hình bất lợi, lập tức thổi kèn hiệu: “tu tu…”,
báo hiệu cho quan binh trong thành.

Hắc y hán tử sao có thể ở đây để đợi cứu binh của họ tới được, hai chân vừa
chạm đất, một thức Phi Nhạn Thoán Vân, như thiểm điện vượt xa ngoài năm
trượng, dùng chưởng đánh gãy trường thương mà một vệ binh đang đâm tới, đồng
thời hai mũi chân nhẹ nhàng đặt lên đầu của của hắn, phi thân như bay, lát sau
đã vào tới trong thành.

Hắn quay đầu lại cười: “Các vị binh gia, lão tử thất lễ rồi!” sau đó tung
người nhảy lên nóc nhà, đạp trên mái ngói, đi thẳng tới hướng nam, trong chớp
mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Ba hán tử kia trông thấy hắn đã bay xa, cũng theo vào trong thành. Quan binh
thấy bọn họ ăn mặc như người trong võ lâm, thì không dám trút giận lên họ, chỉ
lớn tiếng giải thích với người dân và phái mấy vệ binh vào thành tìm tên giang
dương đại đạo đó….

Trên một thuỷ đạo trong thành Gia Hưng, một con thuyền từ phương bắc chầm chậm
dừng lại. Không đợi thuyền dừng hẳn, bốn người từ trong khoang thuyền bước ra,
hai chân điểm nhẹ trên thuyền, nhẹ vô cùng, phi thân lên đường cái quan.

Cử chỉ này ít nhiều có chút làm người ta kinh sợ, người đi đường đều liếc nhìn
họ, trong lòng thầm nhủ: “Mấy người trong võ lâm này, hai ba ngày lại đến Tô
Châu Hàng Châu một lần, đánh đánh giết giết, triều đình cũng không có cách gì
với họ, vẫn là không dây dưa với họ thì hơn!”

Bốn người lên bờ, đi cuối cùng là một hán tử ăn vận trắng toát, tướng mạo khôi
ngô, nhưng đáng tiếc lại có một cặp mắt trắng dã, lúc nhìn người ta sẽ có cảm
giác hắn không coi trong người đối diện.

Lưng hắn dắt một đôi phi trảo, có thể dùng được thứ binh khí ngoại môn này,
xem ra lai lịch không nhỏ.

Chỉ thấy hắn quay đầu nói với thuyền phu: “Vương lão đại, ngươi hãy quay
thuyền lại, chúng ta tạm thời không cần dùng nữa, làm phiền ngươi rồi.”

Thuyền phu cười nói: “Thập nhất sứ giả, người nói như vậy, tôi không dám
nhận.Tiểu nhân chúc sứ giả mã đáo thành công, đắc thắng trở về!” sau đó ôm
quỳên thi lễ với hắn, rồi quay thuyền trở về.

Bốn người đi trên đường lớn, người đi đầu là lão đầu người nhỏ thó, tóc hoa
râm, hắn mặc một trường bào màu xanh đã phai màu không biết đã mặc hết bao
nhiêu năm, khuôn mặt già nua nhưng cứng cỏi.

Đi theo sau hắn là một nam một nữ. Người nữ thân hình kiều diễm, eo lưng thon
thả đeo một thanh bảo kiếm trắng, cũng có thể coi là một mỹ nhân. Nam tử mũi
cao, tóc dài buộc túm sau ót. Nếu để ý sẽ thấy sau lưng hắn có một cây ngân
thương ngắn và nhỏ nhưng rất sáng.

Lão đầu bước đi rất nhanh, mặt mày tím tái, dường như đang tức giận một chuyện
gì đó.

Nữ tử sau khi lên bờ, nói với lão đầu: “Đại ca, huynh hà tất phải tức giận vì
tên ma đầu giết người đó? Hắn đã giết hơn ba trăm người của bản giáo, sớm muộn
gì nợ máu cũng phải trả bằng máu. Bây giờ điều chủ yêú nhất là đối phó với Phi
Long tử, ma đầu sát nhân đó sẽ có ba vị trưởng lão đối phó.”

Hán tử mũi cao nói: “Tứ tỷ nói rất có lý. Đại ca, tên ma đầu sát nhân đó tự sẽ
có người thu phục hắn, đệ không tin ba vị trưởng lão liên thủ lại có thể để
hắn chạy thoát”

Lão đầu nghe xong, sắc mặt dần dần khá hơn, nhưng trông vẫn khó coi, hắn nói:
“Người này tự xưng bản thân là bằng hữu của lão giáo chủ, là tới để đòi lại
mối hận diệt giáo năm xưa. Ta đã nghĩ rồi, người này ngoài một người đã chết,
không còn ai sẽ nói ra những lời như vậy nữa. Hắn có lẽ là Tư Đồ Cuồng. Mấy
chục năm trước, là Thần Nguyệt giáo giáo chủ, hoạ hại của võ lâm.

Hán tử vận đồ trắng bước tới trước. nói: “đại ca, chuyện mấy chục năm trước,
bọn đệ không hiểu rõ lắm. Nếu đại ca nói là đã chết rồi, làm sao còn tới giết
huynh đệ bổn giáo? Nếu không phải có lần tỷ võ này với Phi Long Tử, đệ cũng
muốn tới xem xem hắn có đích thực là giết người không chớp mắt hay không ?”

Lão đầu cười khổ: “Thập nhất đệ, Tư Đồ Cuồng năm xưa đích thực đã bị giáo chủ
đánh chết, ta cũng đã tận mắt nhìn thấy. Vấn đề chính là ở chỗ đó, làm sao hắn
lại sống lại chứ? Lẽ nào hắn năm xưa đã giả vờ chết? Hắc hắc, lão giáo chủ còn
chẳng phát hiện ra, ta làm sao mà biết được? Thập nhất đệ, lần này tỷ võ với
Phi Long Tử, quan hệ đến danh dự của chúng ta. Đệ chính là một trong những
người được chọn ra để tỷ võ, trận đấu với Phi Long Tử quyết không kém phần
hung hiểm so với đối phó với Tư Đồ Cuồng. Bọn họ đều là tuyệt đại cao thủ!”

Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, qua mấy con đường lớn, tới bên ngoài một ngõ
nhỏ.

Ngõ nhỏ này không phải là bình thường, cửa tiệm, tiền trang, quán cơm, thậm
chí cả kỹ viện cũng có tới mấy căn. Bắt mắt nhất chính là một sòng bạc có treo
một biển, trên đề: “Thiên thiên đỗ phường”

Lão đầu cười khẩy: “Thập đệ lần nào tới nơi phồn hoa như vậy, cũng nhất định
sẽ tìm đỗ phường làm vài ván, hắn rất keo kiệt, thua rồi lại đổ tại người ta
ăn gian. Ngũ đệ, ngươi vào trong xem, lôi hắn ra đây cho ta.”

Hán tử mũi cao cười: “Đại ca, huynh yên tâm đi. Đệ sẽ đi bắt cái tên hà tiện
đó ra đây ngay. Lúc này, còn có tâm trạng đi đánh bạc sao?”

Nói xong, sải bước về phia trước.

Khi đi qua cửa mấy kỹ viện, mấy mụ tú bà bước ra chèo kéo. Hắn liền làm ra vẻ
hung thần ác sát doạ đuổi mấy mụ đó đi.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=19#ixzz3OCRolIA9


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #91