Người đăng: Reapered
Vừa nói, Đao thần nắm chắc Đại khảm đao trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm
vào Tư Đồ Cuồng.
Tư Đồ Cuồng ẩn cư tại nơi này đã hơn mười năm . vỗn tưởng ràng người trong võ
lâm đã sớm quên hắn, nay lại có một tên cầm Đại khảm đao trong tay nhận ra
mình, việc này hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn . Tư Đồ Cuồng hai mắt hiện lên
một đạo điện mang, lãnh khí hướng tới Đao thần ồ ạt . Đao thần không sợ hãi
khi đối mặt với hắn, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm, cũng chưa ra tay động
thủ.
“ Ha ha ha, lão phu nhận ra ngươi rồi . Ngươi không phải là Đao thần sao ,
ngươi còn chưa chết hả ? “.
Năm người của Ma môn đứng yên quan sát quái sự trước mặt, Đao thần trong lòng
thầm mắng : “ Thật chẳng biết sống chết, các ngươi bây giờ còn không đi thì
muốn đợi đến khi nào “.
Lại nghe ‘Lục muội’ kêu lớn : “ Cái gì mà Thần nguyệt giáo ? Tư Đồ Cuồng là
cái thá gì ? Chẳng lẽ hắn muốn tiêu diệt Ma môn chúng ta, Đao thần, ngươi
không nên ngụy ngôn hù dọa lão nương ! “.
Đao thần không nói năng gì, chỉ nghe Tư Đồ Cuồng cười ha hả : “ Đao thần ,
ngươi hình như đã già đi nhiều lắm, để một Tiểu cô nương bắt nạt, xưng là
lão nương trước mặt . Lão phu ngó nàng không được thuận mắt, chi bằng để lão
phu đuổi bọn họ đi giúp ngươi nhé “.
Nói xong, Tư Đồ Cuồng phát ra một cỗ kình khí cường đại như một đạo long
quyển phong cuốn tới năm người thuộc Ma môn . Đao thần quất một tiếng : “ Tư
Đồ Cuồng, ngươi dám ! “ . Đại khảm đao như tia chớp chém ra, vừa ra tay tựa
hồ như đã muốn liều mạng . Đao thần biết hôm nay muốn giữ lại cái mạng già này
bắt buộc phải đem hết toàn lực ra để sử dụng.
Tư Đồ Cuồng vừa ra tay, năm người của Ma môn đều sợ đến ngây người, họ không
thể ngờ nội lực Tư Đồ Cuồng lại kinh khủng đến thế, một cỗ kình khí như bài
sơn đảo hải đang lạnh lùng cuốn đến bọn họ.
Năm người lập tức phi thân xuống ngựa, người nào cũng xuất ra một đạo phách
không chưởng . Sáu đạo phách không chưởng ở cùng một chỗ, va chạm tạo thành
một đạo siêu cường khí lưu, trên mặt đất cây cối hoa cỏ bị chấn bay tứ tung ,
phương viên mười trượng quanh đấy bụi bốc lên mù mịt không nhìn thấy gì.
Oanh !
Lúc này Đao thần cầm Đại khảm đao chém vào đầu vai Tư Đồ Cuồng khiến thân hình
hắn chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo lui về sau một
trượng . Đao thần trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ : “ Tư Đồ Cuồng, con mẹ ngươi
tưởng đao trong tay lão phu là gỗ mục sao, nó chính là một cây thần đao đó !
“.
Ma môn năm người cũng bị một chưởng của Tư Đồ Cuồng chấn thương, mồm thổ ra
máu tươi . ‘Tam tỷ’ vội lôi tay ‘Lục muội’ nói : “ Lục muội, chúng ta nhanh
rút thôi “.
Đột nhiên Tư Đồ Cuồng cười ha hả, thân hình chậm rãi trụ vững, khiến Đao
thần cũng phải giật mình . Tư Đồ Cuồng cười to, nói : “ Còn muốn chạy ? Không
có dễ dàng như vậy đâu, các ngươi hôm nay đều phải táng mạng tại nơi đây “.
Hắn đưa tay lên chùi vệt máu ở khóe miệng, song thủ đưa lên, thấp giọng nói
: “ Quy tức đại pháp, để ta xem ngươi lợi hại đến mức nào . Mười năm khổ
luyện của ta chính là ngươi đó “.
Phạm vi xung quanh Tư Đồ Cuồng xuất hiện một cỗ tử khí không ngừng lan tỏa ra
, đại thụ, hoa cỏ, thậm chí cả bùn đất thoáng chốc đều trở nên ảm đạm, héo
úa, giống như bị cỗ tử khí đó hút đi sức sống . Đao thần đột nhiên cảm thấy
việc hít thở vô cùng khó khăn, tim đập thình thịch, lực đạo trong cơ thể
giảm đi không ít.
"Đông …… đông …… đông" . Thanh âm kì bí vang lên trong tai mỗi người có mặt ở
nơi này.
Đao thần sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, ngừng thỏ, hai mắt thần
quang chợt lóe, quay về mấy người Ma môn nói : “ Bảo các ngươi tẩu, các
ngươi không đi ! Con mẹ nó, bây giờ thì tha hồ mà mệt nhé “.
Lời vừa nói, một đạo nội kình xuất hiện hất bay năm người Ma môn về phía sau
trăm trượng . Năm người cảm thấy thân hình bỗng nhẹ tênh, như đằng vân giá vũ
, trong chớp mắt đã ly khai khỏi phạm vi của Quy tức đại pháp ảnh hưởng . Năm
người thấy Đao thần lợi hại như vậy, trong lòng đều ớn lạnh, nghĩ đến bản
thân vừa rồi liều mạng đuổi theo Đao thần, cứ nghĩ sẽ dễ dàng bắt được ông .
Nếu Đao thần thật sự ra tay thì việc giết năm người quả dễ như bỡn.
Năm người không dám chần chừ, mang theo thần sắc kinh hoàng nhảy lên ngựa
chạy trốn, trong chớp mắt đã biến mất.
Tư Đồ Cuồng lạnh lùng trừng mắt nhìn Đao thần, cười nói : “ Đao thần, lão
phu quả là thất lễ khi đã xem thường ngươi . Vốn nghĩ ngươi chỉ là loại hữu
danh vô thực, không ngờ bản lĩnh cũng khá đến vậy “.
Khoảng cách giữa Đao thần và Tư Đồ Cuồng lúc này là bảy trượng, những sinh
vật xung quanh đó đều bị kình lực của hai người hóa thành tro bụi.
Hai người đồng loạt ra tay.
Oành !
Đao thần kêu lên một tiếng đau đớn, ngực ông như bị một thiết chùy vô hình
kích phải, sắc mặt tái nhợt, trở nên già nua đi rất nhiều.
Tư Đồ Cuồng cũng không khá hơn, trên ngực cũng hiện ra một vết đao chém, máu
tươi không ngừng chảy ra.
Đao thần nói : “ Tư Đồ Cuồng, quy tức đại pháp của ngươi quả nhiên lợi hại ,
suýt nữa đã lấy được mạng của lão phu rồi “.
Tư Đồ Cuồng âm trầm nói : “ Đao thần, lão phu không thể tưởng tượng được mới
có mấy năm mà tâm tính ngươi trở nên nhu nhược, thiện lương như đàn bà vậy .
Bọn họ rõ ràng là đuổi theo ngươi, là địch nhân của ngươi, vậy mà tại sao
ngươi phải vì bọn họ mà liều mạng “.
Đao thần cười : “ Lão phu xưa nay làm việc đều không thẹn với lương tâm, muốn
làm gì thì làm, cho dù bọn họ là giang dương đại đạo dưới mắt lão phu cũng là
một con người, ta không muốn ngươi sát hại những người vô tội “.
Tư Đồ Cuồng sắc mặt khẽ biến, cuồng tiếu nói : “ Ý ngươi nói lão phu là loại
người hung danh chiêu trứ ? Vậy lão phu hỏi ngươi, cái gì là thiện ? Cái gì
là ác ? Đao thần, ngươi hãy trả lời ta đi ! “.
Đao thần sắc mặt ngẩn ngơ, nói : “ Thiện là cứu người không cần báo đáp ,
người làm điều thiện trong lòng sẽ cảm thấy vui sướng . Tư Đồ Cuồng, năm mươi
năm trước ngươi sáng lập nên Thần nguyệt giáo, tự xưng là giáo chủ, lạm sát
vô số người vô tội, nghịch thiên mà làm, không phải Độc Cô Động Thiên đã
giết ngươi rồi sao ? Như thế nào mà ngươi lại không chết ? “.
Tư Đồ Cuồng “ phi “ một tiếng, nói : “ Đao thần, ngươi tuổi tác cũng không
còn nhỏ, vậy mà cũng không nhìn thấu thế gian này . Trên đời vốn không có
thiện ác, chỉ có chân lý của kẻ mạnh . Nếu có thiện ác thật, tại sao thiện
giả luôn bị người khác khi phụ, ác giả lại đắc thiên đạo . Lão phu năm đó
thiết lập Thần nguyệt giáo, làm việc không để ý đến thị phi, thiện ác, đáng
giận là lão thất phu Độc Cô Động Thiên bị triều đình mê hoặc, vì bọ họ mà mãi
danh . Lão phu năm đó bị Thiên la thần công của hắn đánh cho khý kỵ đoạn liệt
, hồn quy địa phủ, không nghĩ rằng quy tức đại pháp đã cứu lão phu một mạng ,
mười sáu ngày sau tỉnh lại . Nhiều năm lão phu ẩn thân ở đây chính là muốn
luyện thần công đến một cảnh giới mới, đạt đến vô đạo, không nghĩ rằng các
ngươi hôm nay lại đến phá rối, khiến kế hoạch của ta thất bại . Các ngươi
phải thường mạng “.
Đao thần hừ lạnh một tiếng, nói : “ Ngươi không phải đã luyện thành Quy tức
đại pháp sao ? “.
Tư Đồ Cuồng nói : “ Tuy đã luyện thành nhưng vẫn không tiến đến cảnh giới vô
đạo, nơi này ngoại trừ lão phu ra, tất cả đều phải chết . Đao thần, ngươi
hãy chuẩn bị đi “.
Đao thần nghe hắn cuồng ngôn, không cho là đúng, phản bác lại : ” Cho dù
ngươi tiến vào cảnh giới vô đạo thì sao ? Lão phu trong tay có Đại khảm đao ,
không e ngại bất kì điều gì cả . Tư Đồ Cuồng, hôm nay không phải ngươi tử thì
ta vong, chúng ta hãy tiếp tục phân cao thấp đi “.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=17#ixzz3OCRBNjir