Đông Hán Phiên Tử


Người đăng: Reapered

Thánh cô cười lạnh nói : “ Nhàm chán, bớt sàm ngôn đi, chờ ta chế trụ ngươi
rồi quay lại tìm bọn họ, ta tin rằng dưới sự liên thủ của họ Đao thần cũng
không chống được “ .Miệng nói, tay nàng tiếp tục thi triển một bộ chưởng pháp
cổ quái.
Phương Kiếm Minh cả kinh nói : “ Đây là chưởng pháp gì vậy ? Sao vừa đẹp mắt
lại vừa lợi hại đến mức này ? “.
Nguyên lai thân hình của Thánh cô không ngừng uyển chuyển di động trong không
trung, ngọc thủ nàng sáng rực lên, khiến Phương Kiếm Minh nhìn đến ngẩn ngơ
, ngây ngốc . Hắn cứ đứng im nhìn như vậy, không để ý đến ngọc thủ của Thánh
cô đang dần ấn đến ngực mình.
Khi ngọc thủ của Thánh cô sắp chạm tới người hắn, hai mắt của Phương Kiếm
Minh lóe lên một đạo hắc quang, khiến hắn trong nhất thời tỉnh táo lại, vội
vàng sử dụng một chiêu trong Thiếu lâm Long trảo thủ - ‘Long hí thủy‘ . Tay
hắn cùng ngọc thủ của Thánh cô va chạm vào nhau, ‘Phanh’ một tiếng, thân
hình Kiếm Minh lảo đảo lui về phía sau, Thánh cô phi thân theo, ngón trỏ
trên hữu thủ nhằm huyệt đạo trên hông Kiếm Minh điểm tới . Phương Kiếm Minh
mắt thấy bản thân sắp bị chế trụ, bỗng Hắc vân tuyết cái của Thánh cô hí lên
một tiếng, nhất thời khiến Thánh cô phân tâm . Phương Kiếm Minh không bỏ lỡ
cơ hội này, tận dụng thời cơ tránh một chỉ của Thánh cô đồng thời xoay người
rút Thiên thiền đao ra.

Phương Kiếm Minh nói : “ Thánh cô, ngươi biết đao trong tay ta có tên là gì
không ? “.
“ Hắc hắc, nếu ta đoán không lầm thì đó là một trong những bảo vật của Thiếu
Lâm tự, Thiên thiền đao ! “ . Người lên tiếng không phải là Thánh cô mà là
một ‘nam tử’ không biết từ đâu xuất hiện.
Nếu nói người này là ‘nam tử‘ sợ rằng cũng không chính xác bởi vì hắn cũng
không phải là một nam nhân bình thường.
Từ hướng âm thanh phát ra, từ trong rừng mười mấy người bước đến, đi đầu
chính là người của Đông Hán thái giám thuộc hoàng triều Đại Minh với trang
phục lòe loẹt, theo sau là những phiên tử, trong tay đều cầm lợi kiếm, sắc
mặt lạnh như băng nhìn Phương Kiếm Minh cùng Thánh cô hai người.
Thánh cô thấy mấy người bọn họ, trong lòng thất kinh, chẳng trách lúc nãy
Hắc vân tuyết cái lại hí lên đánh động nàng, nguyên lai là do cảm giác nó
linh mẫn phát hiện được có cao thủ đang tới . Ma môn đời trước bị Chu Nguyên
Chương hạ chỉ phán là ‘Tà đạo’ giáo hội, môn nhân Ma môn trong chốn giang hồ
nếu như bị đông xưởng, cẩm y vệ phát hiện đều bị truy lùng, tuy không bắt
bọn họ giam hết vào đại lao nhưng cũng giết đi mấy chục người làm gương cảnh
báo Ma môn không được công khai hoạt động.
Thánh cô biết được Ma môn hôm nay công khai hoạt động trên chốn giang hồ đều
là nhờ có chỗ dựa vào chốn quan trường, nếu không làm sao quan phủ lại buông
tha cho họ chứ.
Thánh Cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì giọng của người thái giám lại âm hiểm
vang lên : “ Ngươi chính là Thánh cô Ma môn ? “.
Thánh cô lạnh lùng đáp : “ Đúng vậy, ta chính là Thánh cô của Ma môn “.
“ Lớn mât, ngươi dám dùng thái độ này để nói với Hàncông công sao, ngươi có
mấy cái đầu hả “ . Một phiến tử đứng sau Đông Hán lướn tiếng quát.
Thánh cô cười lạnh một tiếng, nói : “ Người khác sợ các ngươi chứ bổn thánh
cô không sợ các ngươi đâu, có bản lãnh gì cứ thi triển hết đi . Các ngươi đến
đây định bắt chúng ta chăng ? “.
Hàn công công đưa tay ngăn cản thuộc hạ, cười nói : “ Người của Tào Cung
Phụng, chúng ta làm sao dám đắc tội . Chúng ta đến đây không phải đế gây
phiên toái với Ma môn, thánh chỉ của Thái thượng hoàng bây giờ cũng chỉ là
một phế chỉ mà thôi . Đương kim hoàng thượng rất nghe lời Tào Cung Phụng đại
nhân, địa vị ông ta hiện nay không dưới Đông Hán công công của chúng ta . Hắc
hác, lần này chúng ta xuất hành là có chuyện quan trọng bên người, bất quá
lại thấy Thiên thiền đao xuất hiện trong tay một tiểu tử, thật là một cơ hội
trời ban . Chúng ta định thu lấy nó đem về làm lễ vật tặng vương đại công công
“.
Thánh cô nghe xong lập tưc phản đối : “ Không được, Ma môn chúng ta trong
vòng hai năm qua đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể tìm được tiểu
tử này, các ngươi tưởng chỉ với mấy lời đơn giản như vậy là mang được Thiên
thiền đao đi sao ? “.
Hàn công công cười hắc hắc nói : “ Thánh cô, người chớ quên bên chúng ta đang
có rất nhiều người “.
Thánh cô vẫn lạnh lùng nói : “ Nhiều người thì sao, bổn thánh cô chỉ cần phát
ra tín hiệu bổn môn, đệ tử bổn môn sẽ nhanh chóng đến tiếp ứng, đến lúc đó
các ngươi có thể là đối thủ sao ? “.
“ Thánh cô, người chớ quên là Ma giáo đang truy lùng các ngươi, nói không
chừng giáo chủ Độc Cô Cửu Thiên của bọ họ đang ở quanh đây, chỉ cần người
phát tín hiệu là hắn sẽ đến . Ngay cả sư phụ Bạch Liên thánh mẫu của người còn
không nắm chắc phần thắng khi đối mặt với hắn, chẳng lẽ người lại tự tin đến
thế sao ? “.
Thánh cô cười lạnh nói : “ Bọn họ tới càng hay, Ma môn chúng ta sớm đã có mâu
thuẫn với họ từ lâu, nói không chừng đây là cơ hội để tiêu diệt toàn bộ Ma
giáo . Ngươi là Hàn công công ? Ngươi có chức vụ gì trong triều đình ? “.
Hàn công công mỉm cười nói : “ Ta là tâm phúc của Đông Hán công công, Bạch bộ
Hàn Nhược Vọng . Thánh cô, hẳn là người đã nghe qua về ta “.
“ Nguyên lai là như vậy, nghe đồn ngươi đối với Ưng trảo công của mình thập
phần đắc ý, đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, bổn thánh cô muốn được
thưởng thức một lần thử xem “.
Hàn Nhược Vọng từ khẩu khí của nàng đã biết Thánh cô không chịu buông tay ,
sắc mặt biến đổi, bộ mặt đang tươi cười chợt đanh hẳn lại : “ Thánh cô, rượu
mời không uống ngươi lại muốn uống rượu phạt, bổn công công nể mặt ngươi có
quan hệ với Tào Cung Phụng nên đã nhún nhường rất nhiều, vậy mà ngươi còn
không biết điều . Đừng trách bổn côn công không khách khí, các ngươi lên hết
đi, áp dụng mọi thủ đoạn để đối xử với nàng ta “.
Lời vừa dứt, chỉ thấy hai người phía sau hắn bay ra . “Tranh “ . Lợi kiếm của
bọn họ đã được rút ra, hàn quang lóe sáng, lãnh khí sâm sâm, song kiếm chia
làm hai hướng nhắm Thánh cô đâm đến.
Thánh cô hừ lạnh một tiếng, chân lực trong cơ thể tống ra, hai ống tay áo
như cương thiết xuất ra, đối chọi với hai thanh kiếm đang đâm đến.
Hàn công công thấy vậy vội quát lớn : “ Không nên sử dụng kiếm đối phó với ống
tay áo của nàng ta “.
Lời chưa dứt, chỉ thấy ống tay áo của Thánh cô đột nhiên gia tốc, quấn lấy
hai thanh kiếm.
Phương Kiếm Minh đứng một bên nhìn không khỏi bật cười, nói : “ Hảo công phu
. Có phải đây là Thiết tụ công đúng không ? “.
Chỉ thấy hai người phiên tử kêu lên một tiếng đau đớn, đồng loạt phun ra hai
ngụm máu tươi . Họ đã bị lực đạo vô hình từ ống tay áo của Thánh cô truyền qua
thanh kiếm tấn công vào nội phủ . Sắc mặt hai người phiến tử bây giờ trở nên
xanh lét, vô cùng khó coi nhưng vẫn định liều mình lao vào tấn công tiếp.
Hàn công công bước lên, đưa tay ngăn cản : “ Các ngươi lui xuống đi, không
phải là đối thủ của nàng ấy thì có đánh nữa cũng vô dụng thôi . Chúng ta quả
thật đã hơi xem thường vị Thánh cô này rồi “.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=16#ixzz3OCMSsMyH


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #75