Phùng Lâm Thiên Yếu Nhập


Người đăng: Reapered

Thánh cô thấy Đao thần quay đầu lại nhìn nàng, lạnh lùng nói : “ Đao thần ,
ngươi đỉnh đỉnh đại danh là nhân vật trên thiên bảng, như thế nào lại không
dám cùng bổn thánh cô so tài cao thấp ? “.
Đao thần cười hắc hắc, nói : “ Con dâu, nghĩa tử ta còn chưa lớn, ngươi
không cần phải nóng vội đuổi theo gả cho hắn thế này đâu ! “.
Thánh cô lạnh lùng cười, tay phất ra một mũi ám khí, sưu sưu mấy tiếng, hàn
mang bắn thẳng đến chân vủa Đao thần . Đao thần vội phi thân tránh, hàn mang
chỉ còn cách chân ông ba tấc, trong lúc đó Thánh cô đã tranh thủ tiến gần hai
người năm thước.
Phương Kiếm Minh mắt thấy Thánh cô sắp duổi tới, Đao thần trong miệng lại
không ngừng trêu chọc nàng, vội nói : “ Nghĩa phụ, người đi trước đi, để
con đối phó với bọn họ . Họ sẽ không làm khó cho con đâu “.
Đao thần cười khổ nói : “ Minh nhi, nãy giờ vợ ngươi đuổi theo chúng ta không
tha, ngươi tưởng nàng ấy sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi chắc ? “.
Phương Kiếm Minh sờ sờ vào chuôi Thiên thiền đao, tự tin nói : “ Nghĩa phụ ,
ta có bảo đoa trong tay, không sợ bọn họ đâu . Người cứ đi trước đi “.
Đao thần quay đầu nhìn lại, Thánh cô lại tiến thêm năm thước, khoảng cách
giữa họ chỉ còn năm trượng . Nhìn thoáng qua xung quanh, Đao thần nét mặt vui
vẻ nói : “ Trời giúp chúng ta rồi . Minh nhi, mau tiến vào rừng cây kia mau “
.

Cách hai người không xa là một đại lâm vô cùng rộng lớn, Phương Kiếm Minh
thấy vậy trong lòng cũng vui vẻ . Đao thần cắp Kiếm Minh bay lên, nhìn như
hùng ưng xuất động, trong chớp mắt đã ở ngoài bìa rừng . Đao thần nhặt ở dưới
đất vài hòn đá, hữu thủ phất lên.
“ Veo veo “ . Mấy hòn đá nhằm hắc vân tuyết cái – bảo mã của Thánh cô công
kích . Thánh cô cười lạnh, nói : “ Đao thần, ngươi dám ! “ . Nàng nắm chắc
dây cương, hai chân thúc vào ngựa bảo mã, bảo mã hí lên một tiếng, vọt lên
cao một trượng, tránh được hết những ‘ ám khí ’ của Đao thần.
Đao thần thấy mấy hòn đá cũng không làm khó được bọn họ vội cắp Phương Kiếm
Minh chạy sâu vào trong rừng . Vừa đi, Đao thần vừa nói : “ Con chạy về bên
phải, ta chạy về bên trái, tách ra mà chạy khiến bọn họ không biết đường nào
ma lần . Nhớ kỹ sau này chúng ta chúng ta gặp lại tại bên ngoài khu rừng.
Phương Kiếm Minh nói : “ Nghĩa phụ, người không nên một mình ngăn cản bọn họ
a “ . Lời chưa dứt, Đao thần đã ném hắn bay về bên phải mười trượng, truyền
âm nói : “ Tiểu tử, đến lúc rồi, con bà nó, lúc này còn không chạy đi thì
đợi đến bao giờ “.
Nói xong, Đao thần xoay người lai cười to : “ Thánh cô, các ngươi lại đây .
Lão phu sẽ an bài cho các ngươi một nơi rất tốt “ . Vừa nói ,thân hình Đao
thần vừa thi triển, lao nhanh về bên trái.
Phương Kiếm Minh cắm đầu chạy một mạch không nhìn lại, khinh công hắn tuy
không cao bằng Đao thần nhưng so với những người bình thường trong giang hồ
cũng lợi hại hơn không ít . Nội lực hắn dồn vào hai chân, cước lực trong nháy
mắt tăng vọt . Lúc này đây, hắn đã đem nội công tâm pháp của Thiên thiền đao
ra vận dụng, toàn thân hắc khí phát ra dữ dội, mỗi lần phi thân cũng được
năm, sáu trượng, không thua gì khoái mã.
Hắn cứ chạy miết, không biết đã chạy bao lâu, ước chừng từ nơi tiểu trấn đến
đây cũng đã hơn một trăm năm mươi dặm đường . Phương Kiếm Minh vừa chạy vừa lo
lắng cho Đao thần, thân hình cũng từ từ chậm lại rồi dừng hẳn.
Hắn chạy như vậy mà cũng chưa ra khỏi khu vực rừng cây, nguyên lai đây là một
rừng rậm nguyên thủy, không có người khaci thác, không biết rộng đến bao
nhiêu nữa . Phương Kiếm Minh nghỉ chân, quay đầu nhìn lại phía sau cũng chẳng
còn ai nữa, trong lòng suy tư : “ Không thể nào, bọn họ chẳng lẽ chỉ đuổi
theo nghĩa phụ ? Như vậy thì nghĩa phụ không xong rồi “.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn quýnh lên, lại chạy ngược lại hai mươi trượng .
Lúc này, hắn đã thấy một thân bạch ảnh ngồi trên hắc mã, chỉ còn cách mình
mười trượng . Một tiếng hừ lạnh vang lên, thân ảnh ngồi trên ngựa biến động ,
trong nháy mắt đã tới gần, những ngón tay như bạch ngọc đang nhằm đến những
đại huyệt trên người hắn.
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn lên, mặt biến sắc, vị Thánh cô này động thủ
cũng nhanh quá.
Phương Kiếm Minh thấy Thánh cô ập đến như vậy, nhất thời lúng túng, chưa
biết xử lí làm sao cho phải . Đúng lúc Thánh cô sắp nắm được hắn, Phương Kiếm
Minh vội sử dụng thế ‘Yến tử hồi đầu’, toàn thân tự lui về sau mấy thước để
tránh.
Phương Kiếm Minh xoay người lại hỏi : “ Nghĩa phụ ta đâu ? “.
Thánh cô cười lạnh nói : “Tiểu quỷ, đi mà lo cho mình đi, mạng ngươi sắp
không xong còn đi lo cho lão già đó “ . Miệng nói, tay nàng đã xuất ra bảy
chưởng, mỗi chường đều nhằm tới đại huyệt trên người Phương Kiếm Minh xuất
tới.
Phương Kiếm Minh vừa tránh vừa nói : “ Ta không muốn đánh nhau với phụ nữ ,
ngươi đừng ép ta phải ra tay “.
Thánh cô nói : “ Ta cứ ép ngươi phải ra tay đấy . Tiểu quỷ, tại Đồng phủ
ngươi không phải rất lợi hại sao, giờ còn chần chờ gì nữa, bộc lộ công phu
ra đi “.
Phương Kiếm Minh lúc này bắt buộc phải xuất chưởng cùng nàng giao đấu . Hai
người không ngừng bay lượn trên không trung, hương thơm từ người Thánh cô
truyền sang khiến Kiếm Minh đang đánh cũng không nhịn được phải ngửi ngửi mấy
cái : “ Trên người ngươi sao lại thơm như vậy ? Phải chăng phụ nữ các ngươi
trên người đều sử dụng hương phấn ? “.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #74