Tình Cờ Gặp Nhau


Người đăng: Reapered

Sáng hôm sau, Đao thần và Phương Kiếm Minh dưới sự dẫn đường của Kỳ lân thử
đi ra khỏi khu rừng rậm, đến tiểu trấn . Nơi này Đao thần mới chỉ đến có một
lần, không nhớ chút gì cả, may có Phương Kiếm Minh từng nhiều lần qua lại
nên hai người nhanh chóng mua đồ dùng, sau đó tới tửu điếm dùng bữa.
Đao thần giắt Đại khảm đao sau lưng, vai vác một bao quần áo, vừa rời khỏi
tửu điếm vừa nói : “ Minh nhi, chúng ta qua bái phỏng Huệ Trần sư thái một
chút . Ta đã nhiều năm không gặp bà ấy “.
Phương Kiếm Minh cười nói : “ Tốt quá, con cũng đang định nói với nghĩa phụ
là đến đó, A Mao, dẫn đường đi “.
Kỳ lân thử từ trong lồng ngực Phương Kiếm Minh nhảy xuống, dẫn hai người ra
phạm vi của trấn khẩu . Dọc đường đi nhiều nhân vật thập phần tò mò trước kỳ
lân thử, một động vật giống tùng thử lại biết nghe lời, thật lanh lợi đáng
yêu quá a !

Một lúc sau đã đến ni cô am, chỉ thấy am môn đóng chặt, bên trong hoàn toàn
yên tĩnh, không truyền ra tiếng niệm Phật, cũng không có một âm thanh nào
khác . Đao thần trong lòng thấy kì quái, đưa tay lên gõ cửa, phải một lúc
lâu sau mới có tiếng bước chân truyền đến kèm theo một âm thanh nữ tử : “ A di
đà phật, xin hỏi bên ngoài là vị thí chủ nào vậy ? “.
Đao thần thấy người này không ra mở cửa, chỉ từ bên trong hỏi ra, tâm trạng
càng ngạc nhiên, vội hỏi : “ Chúng ta đến tìm Huệ Trần sư thái . Xin vào
thông báo là có bằng hữu cũ muốn gặp bà ấy “.
Cửa am môn mở ra kèm theo một khuôn mặt tò mò . Phương Kiếm Minh nhìn thấy
người này thì cười nói : ‘ Nguyên lai là ngươi . Ngươi còn nhớ ta chăng ? “.
Ni cô này đúng là người lần trước Phương Kiếm Minh đã gặp, ngăn không cho hắn
vào . Ni cô thấy Phương Kiếm Minh kêu lên một tiếng sợ hãi, nói : “ Ngươi ,
ngươi như thế nào lại đến đây, ta lần này sẽ không cho ngươi vào làm loạn nữa
đâu “.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy Đao thần đanghìn minh đầy ngụ ý, khuôn mặt trở nên
đỏ bừng, lí nhí nói : “ Sư thái, lần trước do tại hạ tự ý xông vào trong am
gây nhiễu loạn, là tại hạ đã sai, nay tại hạ đến đây để xin lỗi sư thái và
xin hỏi luôn, Huệ Trần sư thái có đây không ? “.
Ni cố nhìn hai người với ánh mắt tò mò, hỏi : “ Các ngươi thực sự kaf bằng
hữu của am chủ sao ? “.
Đao thần nói : “ Tiểu sư thái, ta và am chủ của các ngươi có quen biết, bà
ấy trước khi xuất gia là bằng hữu của ta, phiền ngươi cứ vào thông báo là có
Đao thần đến bái phỏng ‘ Như Ý thần kiếm ‘ Phương Huỳnh Huỳnh nữ hiệp “.
Ni cô ngần ngừ đôi chút rồi mới nói : “ Hai vị thí chủ đến thật không phải lúc
, nếu hai vị đến sớm một ngày là có thể gặp được am chủ rồi . Người đã đi ra
ngoài ngày hôm qua cùng với hai vị tiểu thí chủ “.
Đao thần nghe vậy, vội hỏi : “ Bọn họ đi đâu ? Tiểu sư thái có biết không ? “
.

Ni cô nói : “ Việc này ta cũng không biết rõ lắm, chỉ nghe qua am chủ nói
hình như muốn xuất am một, hai tháng để đến Phổ Đà sơn tham gia một đại hội
do ‘ cái gì Thánh nhân ‘ tổ chức ấy . Người rời đi với am chủ chính là hai đệ
tử của Thánh nhân đó “.
Đao thần vừa nghe qua đã nói : “ Thiên Đô Thánh nhân ư ? “ . Nói xong bốn chứ
, sắc mặt ông hơi đổi, thầm nghĩ : “ Mấy lão quỷ này, lúc nào không đi lại
nhân đúng lúc ta tìm đến lại đi, chẳng lẽ muốn ta đi Phổ Đà sơn sao, thật
phiền phức quá đi”.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại nói : “ Nếu Huệ Trần sư thái đã có việc ra
ngoài thì chúng ta cũng không dám quấy rầy, tiểu sư thái, xin cáo từ “.
Nói xong bèn kéo Phương Kiếm Minh rời đi . Ni cô nhìn theo bóng hai người bọn
họ khuất đi rồi mới đóng cửa vào, điệu bộ cực kì cực kì thần bí, chẳng lẽ
bên trong am lại không có người thật sao ?

Đao thần, Phương Kiếm Minh rời khỏi ni cô am, dựa theo quan đạo mà đi về nhà
, trên đường, Đao thần vừa đi vừa nói : “ Nguyên lai bạch hạc mà con gặp phải
di Thiên Đô thánh nhân thu dưỡng, trách không được nó đã làm khó được con “.
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói : “ Có phải vị Thiên Đô Thánh nhân thứ ba trên
thiên bảng bài danh không nghĩa phụ ? “.
Đao thần nói : “ Đúng vậy, hắn cũng tầm tuổi như ta, lớn hơn ta 2 tuổi . Năm
nay ta 130 thì hắn phải 132 rồi “.
Phương Kiếm Minh nghe xong, lè lưỡi nói : “ Nguyên lai là như thế, trách
không được Phi Long Tử gọi mấy người là lão bất tử, a, nghĩa phụ, người
không trách con đấy chứ ? “.
Đao thần cười nói : “ Chúng ta trong mắt người khác quả thật là lão bất tử ,
đấy chỉ là do con buột mồm nói ra thôi, nghĩa phụ trách con làm gì “.
Bỗng dnwg Phương Kiếm Minh kêu to một tiếng : “ A, con nhớ ra một chuyện ,
nghĩa phụ, người có biết ‘ Huyết thủ môn ‘ không ? “.
‘ Huyết thủ môn ‘ ba chữ vừa nói ra, Đao thần ngây người ngẩn ngơ, sắc mặt
đại biến, vội hỏi : “ Tiểu tử, nói nhỏ thôi, là ai đã cho con biết Huyết
thủ môn ? “.
Phương Kiếm Minh nói : “ Là Phi Long Tử, bất quá khi nói xong ông ấy không
thừa nhận những lời mình vừa nói “.
Đao thần sắc mặt trở nên nghiêm túc, trang trọng nói : “ Minh nhi, con không
nên hỏi ta về Huyết thủ môn, ta sẽ không nói ra đâu . Chuyện này con cũng
không nên để ở trong lòng, quên được đi là tốt nhất, tính ra trên giang hồ
ngày nay may ra chỉ còn khoảng hai chục người biết mà thôi “.
Phương Kiếm Minh nghe Đao thần nghiêm túc nói thế, trong lòng càng thêm tò mò
, Huyết thủ môn là tổ chức gì khiến nghĩa phụ không nói cho hắn vậy ? Chẳng lẽ
Huyết thủ môn là môn phái lợi hại nhất trong giới võ lâm ư ? Điều này cũng
không đúng, hắn chưa từng nghe ai đề cập đến chuyện này, cả sư phụ hắn cũng
không bao giờ nhắc đến huyết thủ môn, xem chừng bọn họ cũng không biết có một
tổ chức như vậy tồn tại.
Hai người chìm vào tâm sự của riêng mình, thình lình Kỳ lân thử kêu lên vài
tiếng, hai người ngẩng đầu lên chú ý, bên tai vang lên tiếng vó ngựa, trong
chốc lát sáu khoái mã xuất hiện từ con đường phía trước, chỉ còn cách bọ họ
20 trượng . Đao thần ngưng thần nhìn lại, tâm thần chấn động, nói : “ Tiểu
tử, đi mau, nếu chậm thì hai phụ tử chúng ta không chứng sẽ bị bắt làm tù
binh đấy “.
Phương Kiếm Minh nghe xong, trong lòng cũng cả kinh, chưa kịp nói gì đã bị
Đao thần cắp mang đi . Kỳ lân thử cũng đã nhảy kịp vào ngực Phương Kiếm Minh .
Sáu con khoái mã tới thật nhanh, trong nháy mắt đã tới chỗ bọn họ đang đứng
lúc nãy . Lúc này, một hồng y trung niên phụ nhân nhìn thấy thế lên tiếng : “
Hai người này sao vừa nhìn thấy chúng ta đã chạy vậy ? Lão thân thấy bóng dáng
hai người này quen lắm . Tam tỷ, tỷ có nhận ra bọn họ là ai không ? “.
Người được gọi là ‘Tam tỷ ‘ cũng là một trung niên phụ nhân mặc hồng y, cười
nói : “ Lục muội, mắt của ta có bao giờ tốt hơn muội đâu, muội hỏi thế là
làm khó cho ta rồi “.
Đột nhiên người được gọi là ‘Lục muội’ lớn tiếng kêu lên : “ Ay da, Thánh cô
, ta nhớ ra rồi, người to lớn kia chẳng phải Đao thần sao, còn tiểu tử hắn
đi cùng hắn chính là xú tiểu tử một năm trước . Thánh cô, chúng ta mau đuổi
theo đi ! “.
Chỉ thấy người đứng giữa toàn thân vận bạch y, mặt cũng được che bằng một tấm
lụa trắng, nhìn không rõ khuôn mặt nhưng nhìn qua vóc người cũng có thể khẳng
định đây là một đại mỹ nhân . Bạch y nữ tử lạnh lùng nói : “ Đao thần láo thất
phu ngày ấy dám vũ nhục bổn thánh cô, bổn thánh cô tuyệt đối không tha cho
bọn họ . Đi ! Ta không tin bọn họ có thể trốn thoát được khỏi tay chúng ta “.
Sáu người này chính là sáu nhân vật thuộc Ma môn.
Ngoài thánh cô và hai hồng y trung niên nhân, ba người còn lại là ba hán tử
với đại đao trên lưng . Ba hán tử này thập phần lãnh khốc, khuôn mặt lạnh
lùng như dược tạc bằng gỗ vậy, cho dù thánh cô là băng nhân cũng không thể so
sánh với họ.
Sáu con khoái mã được thúc giục, hai mươi bốn vó tung bay, nhằm hướng hai
người Đao thần và Phương Kiếm Minh chạy mà đuổi theo.
Hai người bọn họ thật sự không thể ngờ rằng tại địa phương này lại chạm chán
Ma môn, lần trước bọn họ đã phá hủy âm mưu của Ma môn, mặc dù Đồng Ngũ Châu
đã chết nhưng kế hoạch diệt toàn gia họ Đồng của Ma môn đã không thành công ,
hôm nay hai người xui xẻo gặp bọn họ xem ra không thể nói đạo lý được rồi .
Đao thần cắp Phương Kiếm Minh thi triển tuyệt thế khinh công như tia chớp phi
đi, không nhằm quan đọa mà cứ đường núi gập ghềnh mà đi, nhằm cất đuôi sáu
người bọn họ.
Hai người chạy một mạch không nghỉ chừng bảy, tám mươi dặm, cũng không biết
là đã chạy đến địa phương nào . Đao thần quay lại chỉ thấy Ma môn thánh cô còn
họ cách sáu trượng, những người còn lại ở so với thánh cô còn cách chừng mười
trượng.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #73