Chuyện Cũ Thương Tâm


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh trầm ngâm một chút rồi nói : “ Nghĩa phụ, con cũng không
biết có nên hỏi người vấn đề này hay không nữa . Con nghe Phi Long Tử nói
người có sư môn, thậm chí còn có rất nhiều đò tử đồ tôn, vậy tại sao từ
trước đến nay nghĩa phụ không nói gi đến vấn đề này ? Phải chăng người không
muốn hồi sư môn một lần ? “.
Đao thần nghe những lời này trong nhất thời sửng sốt . Ông không ngờ rằng
Phương Kiếm Minh mới đi ra ngoài có vài ngày mà đã biết không ít chuyện ,
không biết hắn còn biết thêm được những chuyện gì nữa về quá khứ của ông đây .
Đao thần thở dài, nói : “ Minh nhi, con không biết đâu, trong lòng ta có
nỗi khổ không nói nên lời “.
Phương Kiếm Minh hỏi : “ Nghĩa phụ, người có chuyện gì cứ nói ra đi . Con bây
giờ là nghĩa tử của người, người còn định gạt con sao ? “.
Đao thần trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “ Có những chuyện ta đã muốn dấu đi
không bao giờ nói lại, nay con muốn nghe, ta cũng đành nói ra vậy . Con có
nhớ không, sư phụ con là Thanh Thành hòa thượng, trong lúc hắn rời Thương
Long cốc, ta đã đưa cho hắn một tiểu đao “.
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút, nhớ mang máng là có chuyện như vậy, gật
gật đầu . Đao thần nói tiếp : “ Con không biết rằng tiểu đao đó ta đã giữ hàng
chục năm trời, sư môn của ta là một trong tứ đại ẩn môn trong võ lâm – ‘ Ma
đao môn ‘ . Sư môn của ta không giống với cửu địa môn phái đệ tử đông đảo ,
chỉ có chừng trăm người, âm thầm khống chế đại giang nam bắc . Ngày đó ta đã
đưa tín vật của Ma đao môn cho sư phụ con, chính là muốn người của Ma đao môn
ra tay giúp đỡ hắn trên đường . Ai ngờ bọn họ nhìn thấy tín vật liền biết ta
còn sống, nói không chừng đang ráo riết truy tìm tung tích của chúng ta “.
Phương Kiếm Minh nghe xong, kinh ngạc nói : “ Nguyên lai nghĩa phụ là người
của Ma đao môn, chẳng trách đao pháp lợi hại đến thế . Vậy tại sao nghĩa phụ
không một lần trở về thăm sư môn ? “.
Đao thần nghe xông, ha hả cười, khóe mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt ,
nhưng ông cũng không lau, để nguyên như vậy nói tiếp : “ Lúc trước tại sư môn
, tư chất ta là kém nhất, mọi người ai cũng xem thường, sư phụ ta thiếu chút
còn muốn đuổi ta ra khỏi sư môn . Ở đấy ta không có lấy một bằng hữu, sư
huynh sư đệ đồng môn không ngừng cười nhạo . Nhưng bởi vì ta là đại đệ tử nên
sư phụ ta mới không đuổi ta ra khỏi môn phái . Ta ở lại Ma đao môn 30 năm ,
ngày ngày chăm chỉ khổ luyện, rốt cuộc đao pháp cũng đã đạt tới cảnh giới cao
hơn sư phụ ta nhưng cũng không một ai biết . Để chứng tỏ thực lực của mình ,
ta một mình xông xáo giang hồ, cũng tạo nên được một chút thanh danh, võ lâm
bằng hữu vì ngưỡng mộ đao pháp hoàn hảo của ta nên mới tặng ta biệt danh ‘ Đao
thần ‘, kỳ thật ta đã xứng được với danh hiệu đó đâu . Năm ta 68 tuổi, được
võ lâm Bách Sự Thông liệt vào cao thủ trên thiên bảng, đứng hàng thứ 4, hai
chữ ‘ Đao thần ‘ cũng vì thế mà càng trở nên nổi danh . Đúng lúc đó sư phụ ta
bị bạo bệnh mà qua đời, trong lòng ta thống khổ khôn nguôi, người cả đời dạy
dỗ mà ta chưa báo đáp được gì, chỉ có thể trở về sư môn chịu tang . Nào ngờ
nguyên lai cái chết của sư phụ ta là do người quá tức giận trước việc tranh
đoạt quyền lực lãnh đạo Ma đao môn của hai người con trai cũng là sư đệ của ta
. Bọn họ vì tranh giành quyền lực mà không ngừng tranh đấu, đem theo bọn đệ
tử của mình chém giết lẫn nhau . Ta vì việc ấy mà cũng trở nên thất vọng . Lúc
đó võ công ta đã cao, danh vọng cũng đã có, sư phụ đã qua đời, ta chả còn
gì vương vấn với môn phái cả, ngay ngày hôm sau đã lặng lẽ rời khỏi Ma đao
môn, sau này cũng không trở lại đó lần nào.
Về sau ta nghe tin con trai thứ hai của sư phụ đã lên làm môn chủ, giết đi ca
ca của mình, khiến nhiều môn nhân không phục, lại kiếm ta trở về làm môn chủ
. Ta nói rõ ý định của ta với bọn họ nhưng bọn họ không ngừng khẩn cầu, khiến
ta không đành lòng phải đi ẩn cư . Lần trước sợ sư phụ con gặp nạn nên ta đã
đưa tín vật sư môn cho hắn, bọn họ biết được ta còn sống, nhất định sẽ tim
đến . Kỳ thật ta ẩn cư ở đây một phần nguyên nhân cũng muốn trốn tránh bọn họ
“.
Phương Kiếm Minh nghe qua câu chuyện về cuộc đời Đạo thần, trong lòng cũng
cảm thấy đau xót, nói : “ Nghĩa phụ, đều do Minh nhi không tốt, đã khiến
người phải nhớ lại những chuyện thương tâm . Lần sau con nhất định sẽ không
khiến người thương tâm nữa “.
Đao thần nhìn hắn với ánh mắt hiền từ, nói : “ Minh nhi, con không nên nói
như vậy . Chẳng lẽ con chưa nghe qua Tô Đông Pha đã từng nói ‘Thủy điểu ca đầu
mạ / Nhân hữu bi hoan hợp . Cả đời này ngoài hưởng thụ những niềm vui sướng
hạnh phúc còn phải chịu đựng những nỗi thống khổ, nếu không sao gọi là nhân
sinh “.
Kiếm Minh nghe nghĩa phụ mình nói thơ Tô Đông Pha bất giác lại nhớ đến chưởng
môn sư bá tổ, còn có Giác Điên sư huynh, chẳng biết bọn họ bây giờ ra sao ?
Giác Điên sư huynh hẳn đã quy y làm hòa thượng a . Rồi hắn lại nhớ đến lục y
tiên tử, nhớ đến lần trạm trán với bên ngoài Nguyên Giang thành, hắn phát
hiện Ma môn thánh cô rất giống với lục y tiên tử hắn gặp trong giấc mơ . Cuối
cung hắn lại nhớ đến Huệ Trần sư thái, mỗi lần nghĩ đến bà, trong lòng hắn
lại có cảm giác vô cùng thân thuộc, tựa hồ như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải
?

Nhớ đến bà, hắn lại nhớ đến thân phận mơ hồ của mình, hắn là ai ? Cha mẹ hắn
ở nơi nào ? Hắn có huynh đệ tỷ muội hay không ? Bọn họ còn trên đời này không
? Chẳng lẽ đúng như lời sư bá tổ đã nói, cha mẹ hắn đều đã bị mã tặc sát hại
, thân nhân hắn trên đời này không còn một ai chăng ? Phương Kiếm Minh mơ hồ
cảm thấy hai mắt mình tuôn lệ, khiến cho Đao thần thấy vậy cũng vội hỏi : “
Minh nhi, con làm sao vậy ? Làm sao con khóc ? Ài, đây là chính con tự tìm
đến phiền não, kỳ thật mỗi người trong lòng đều có một câu chuyện thương tâm
. Tốt rồi, tốt rồi, là nam nhân không nên rơi lệ, như vậy sẽ mất hết đi khí
phách . Con không phải đã đói bụng rồi sao, mau đi nướng thỏ đi ! Tiểu nam
nhân “.
Phương Kiếm Minh nghe thế cũng phải mỉm cười : “ Nghĩa phụ, ta là tiểu nam
nhân ? A, a, ta là tiểu nam nhân, như vyaj người là lão nam nhân, lão nam
nhân ! “.
Trong căn nhà tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ của một già một trẻ, Kỳ lân thử
cũng không biết từ đâu chui ra, nhìn Kiếm Minh đang nướng thỏ với ánh mắt
hoan hỷ . Miệng nó kêu “ Chi chi “ trong khi chân đã chạy liến thoắng, nhảy
vào ngực Kiếm Minh, chảy nước dãi nhìn miếng thịt thỏ nướng.
Phương Kiếm Minh xoa đầu nó, cười nói : “ Xú tiểu tử, ngươi chạy đi đâu bây
giờ mới về ? Mỗi khi có thức ăn ngon mới gọi được ngươi thôi, như vậy cũng
gọi là bằng hữu sao ! “.
Kỳ lân thử vội bày tỏ bộ dạng ủy khuất, khiến Đao thần được một trận cười ha
hả.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #72