Người đăng: Reapered
Mọi người nghe lời Độc Cô Cửu Thiên nói mà chấn động, sự việc này chỉ có một
số nhân vật cao cấp trong ma giáo mới được biết, nay trong các sứ giả cũng có
một số người trẻ tuổi đến giờ mới biết việc này . Họ chỉ biết Tán nhân qua đời
mười năm trước do bạo bệnh, không ai ngờ bên trong lại có nguyên nhân sâu sa
đến vậy.
Lai lịch của Tán nhân này cũng rất bí ẩn, không ai biết võ công của hắn cao
thấp ra sao trừ Độc Cô Cửu Thiên . Trong ma giáo, chưa ai được gặp mặt hắn
một lần, chỉ biết hắn là kí danh đệ tử của giáo chủ Độc Cô Động Thiên, sư đệ
của Độc Cô Cửu Thiên.
Độc Cô Cửu Thiên cũng rất ít khi nhắc tới người sư đệ này, quan hệ của bọn họ
tốt hay xấu không ai đoán được . Tán nhân chính là chức vị Độc Cô Cửu Thiên
ban cho sư đệ của mình, hắn có thể tự do lai vãng, không ai quản thúc được ,
may ra chỉ có giáo chủ cùng công chúa là có thể gặp hắn . Có thể nói địa vị
người sư đệ của Độc Cô Cửu Thiên trong ma giáo cũng vô cùng cao.
Hôm nay Độc Cô Cửu Thiên đột nhiên nhắc tời vị Tán nhân thần bí này khiến cho
mọi người đều rơi vào trạng thái trầm mặc suy tư, cũng chính Độc Cô Cửu Thiên
đã phá sự im lặng đó : “ Bổn giáo chủ cũng không muốn nói tới vấn đề này, chỉ
là sau khi bị Địa Võng hộ pháp tập kích, ta mới nhớ lại chuyên xưa . Lần này
Bạch Liên giáo quật khởi xem ra thế lực còn mạnh hơn cả lúc trước, tất sẽ có
không ít cao thủ quy tụ, so với cao thủ của chúng ta sợ rằng còn nhiều hơn “
.
Chu trưởng lão nghe xong, cười nói : “ Giáo chủ, những tiểu nhân vật như Ma
môn làm sao có thể khiến ngài phải đích thân ra tay động thủ chứ, cứ để cho
mấy lão bất tử chúng ta đi dạy cho họ một bài học là đủ rồi “.
Tám sứ giả nghe xong cũng nói : “ Giáo chủ, chúng thuộc hạ ở đây nguyện cùng
các trưởng lão đi chinh phạt Ma môn . Xin người cứ ở tổng đàn chờ tin vui “.
Độc Cô Cửu Thiên nghe xong cười nói : “ Các ngươi cho rằng ta đã già sao ? Năm
nay ta mới 78 tuổi, so với Trương trưởng lão còn trẻ hơn huống chi là so với
Bạch trưởng lão . Hơn nữa ta vừa mới tu luyện ‘ Đại thiên là công ‘ đến tầng
thứ 8, ta rất muốn biết công phu của bản thân tiến bộ đến mức nào ! “.
Mọi người nghe thấy thế, đều đồng thanh nói : “ Giáo chủ thần công cái thế ,
thiên hạ vô địch, không một ai có thể sánh được “.
Độc Cô Cửu Thiên nghe xong những lời này ha hả cười, tỏ vẻ rất hưng phấn.
Phương Kiếm Minh nói ngủ là ngủ luôn một mạch đến bốn ngày, làm Đao thần ngày
nào cũng phải đi bắt dã lang về nướng, nhắm mắt nhắm mũi mà ăn . Đến hôm nay
, nghe trong phòng có tiếng động, Đao thần đang lau chùi Đại khảm đao liền
chú ý tới, nói : “ Minh nhi, con tỉnh rồi à ? “.
Chỉ nghe thanh âm của Phương Kiếm Minh từ trong phòng vọng ra : “ Nghĩa phụ ,
lần này con ngủ mấy ngày ? “.
Đao thần cười hắc hắc, nói : “ Cứ mỗi lần con ngủ thế này báo hại ta phải
chịu khổ . Tính đến nay con đã ngủ hết bốn ngày, làm ta bốn ngày nay đều phải
ăn thịt dã lang đến phát ngán, con mau tỉnh lại rồi đi nấu cái gì đền bù cho
nghĩa phụ đi !”.
Chỉ nghe tiếng “ Vâng ! “ rõ to từ trong phòng vang ra, một lúc sau, Phương
Kiếm Minh đã bước ra khỏi căn phòng đó . Đao thần vừa nhìn thấy Phương Kiếm
Minh thì giật mình kinh hãi, hỏi hắn : “ Minh nhi, con ... đã có chuyện gì
xảy ra vậy ? “.
Phương Kiếm Minh không biết vì sao nghĩa phụ mình lại có bộ dáng như vậy ,
cười nói : “ Nghĩa phụ, con làm sao ? Bộ trêm mặt con có dính nhọ hay sao ?
Người sao lại kinh ngạc quá vậy ? “.
Đao thần động thân, nhoắng cái đã tới trước mặt Phương Kiếm Minh, một tay
chế trụ bả vai hắn, chậm rãi truyền nội lực vào . Phương Kiếm Minh vừa định
nói gì thì Đao thần đã nói : “ Bây giờ không nên nói chuyện “.
Phương Kiếm Minh không biết nói gì nữa, hắn cảm giác thấy nội lực của Đao
thần từ bả vai mình dần dần đi xuống cánh tay, đột nhiên Đao thần cảm giác có
một cỗ cường lực cường đại bài xích công lực của mình, khiến nó không thẻ đi
tiếp được nữa.
Đao thần trong lòng thất kinh, thầm nghĩ : “ Tiểu tử này sao đột nhiên lại có
nội lực cường đại đến vậy, ai da, đây chẳng phải là cỗ hắc khí sao, như thế
nào mà lại trở nên mạnh đến mức này, chẳng lẽ do Thiên thiền đao tác quái ? “
.
Trong lòng nghĩ vậy, nội lực của Đao thần và cỗ hắc khí tiếp tục giao phong ,
kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng phân biệt được thắng bại . Đao thần lại một
lần nữa giật mình thầm mắng : “ Con mẹ nó, tiểu tử này dám chống lại Đao thần
ta đây à . Để hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của lão phu “
.
Đao thần nhất thời háo thắng, nội tực toàn bộ xuất ra, đưa vào kinh mạch của
Phương Kiếm Minh . Cỗ hắc khí dường như biết không chống lại được nên vội vàng
lui về phía sau, dường như đang phát ra tín hiệu cầu cứu . Chỉ chốc lát, một
đạo bạch khí xuất hiện từ đan điền Phương Kiếm Minh lao tới đầu vai, hắc bạch
nhị khí kết hợp trong nháy mắt trở nên mạnh hơn rất nhiều . Đao thần có cảm
giác không xong, mắng thầm : “ Mẹ nó, các ngươi quả là bạn tốt, cho dù như
thế lão phu chẳng lẽ lại sợ các con sao ? “.
Vừa nghĩ, nội lực trong người lại ồ ạt xông đến đối đầu với hắc bạch nhị khí
, khiến Phương Kiếm Minh phải kêu lên : “ Nghĩa phụ, người làm cái gì vậy ?
Nội lực của con không chịu để người khống chế, chúng đang nổi giận đấy “.
Đao thần cười nói : “ Con cũng thử nhìn lại mình đi, xem bây giờ bộ dáng con
thế nào ? “.
Phương Kiếm Minh hỏi : “ Con bị làm sao cơ ? “.
Đao thần nói : “ Con nửa mặt đen, nửa mặt lại trắng, muốn dọa chết người ta
à ? Nếu ta đoàn không lầm thì do Thiên thiền đao tác quái, để nghĩa phụ cho
nó một bài học đã “.
Phương Kiếm Minh “ Nga “ một tiếng, toàn thân nhất thời buông lỏng, tựa như
thân thể này không phải của hắn nữa vậy, cùng nội lực của Đao thần dung hợp
làm một thể thống nhất giao tranh với hắc bạch nhị khí.
Vốn trong cơ thể người bình thường, nếu nội lực vượt quá sự khống chế của cơ
thể thì chỉ còn có 3 sự lựa chọn, một là tẩu hỏa nhập ma, hai là tự bạo mà
chết, ba là cả đời tàn phế . Phương Kiếm Minh cũng là con người, hắn cũng có
cực hạn, Đao thần lúc đầu còn phân vân, không biết làm thế này có thể gây
thương tổn cho hắn không ? Nhưng tính háo thắng của ông lại nổi lên, cộng
thêm sự trợ giúp của Phương Kiếm Minh, Đao thần đã dồn hết nội lực qua người
hắn, hoàn toàn quên đi điều đấy.
Cũng không biết nội lực của Đao thần và hắc bạch nhị khí tranh đấu bao lâu ,
mãi cho đến khi Phương Kiếm Minh cảm thấy đói bụng không chịu được nữa, kêu
lên : “ Nghĩa phụ, dừng lại được chưa ? Con đói bụng quá rồi “.
Đao thần nghe thanh âm của Phương Kiếm Minh mới giật mình nhớ tới sự việc vừa
rồi thập phần nguy hiểm, trên người toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng thu nội
lực trở về, sắc mặt kinh hoàng nói : “ Kiếm Minh, nghĩa phụ nhất thời háo
thắng, thiếu chút nữa đã làm hại con rồi ! “.
Phương Kiếm Minh cảm giác hai cỗ hắc bạch nhị khí đã trở về vị trí cũ, cười
nói : “ Không có chuyện gì ạ ! Chúng đều bình thường trở lại rồi, hai tiểu tử
này xem chừng khá thật, giám tranh phong với cả nghĩa phụ “.
Đao thần thấy hắn không việc gì, trong lòng như vừa trút đi một tảng đá, thở
phào nhẹ nhõm : “ Trách không được, nguyên lai là do Thiên thiền đao tác quái
. Minh nhi, có phải lần trước con cầm Thiên thiền đao, nó đã truyền nội lực
cho con ? Con thử nhớ lại xem, sau khi con luyện đoa được một ngày, buổi
chiều hôm ấy ta khảo sát võ công thấy nội lực con tăng không ít . Ta cũng
không lí giải được sự huyền bí trong Thiên thiền đao đâu . Nguyên lai Thiền
thiền đao không chỉ là một cây thần đao mà còn là một cây ma đao, nó tự động
cung cấp nội lực cho chủ nhân . Tại Tình nhân sơn trang, con có biểu hiện
thập phần dị thường, chắc chắn đó là do Thiên thiền đao điều khiển . Nó tác
quái như vậy, không biết đối với con là phúc hay là họa đây . Ài ! “.
Phương Kiếm Minh vẫn vô tư không lo nghĩ : “ Nghĩa phụ, người không cần lo
lắng quá vậy . Bây giờ có phải mặt con nửa đen nửa trắng không ? “.
Đao thần giương mắt nhìn lại, kinh dị nói : “ Kỳ quái, kỳ quái, con luyện
công kiểu gì mà đến mức này vậy ? “.
Phương Kiếm Minh cười nói : “ Nghĩa phụ, người không nên suy nghĩ nhiều làm
gì, nhanh đi kiếm một chút vật thực về đây để con nấu cho người ăn “.
“ Hảo “ . Đao thần cầm Đại khảm đao đi ra ngoài . Chốc lát sau, khi Phương
Kiếm Minh vừa mới nhóm lửa xong là Đao thần đã trở về, tay xách một con thỏ
hoang.
Đao thần nhìn bóng người nhỏ bé đang làm thịt con thỏ hoang nơi bờ suối, hỏi
: “ Minh nhi, không phải con có chuyện cần hỏi ta sao ? Chuyện gì vậy ? “.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249