Ma Giáo Lai Nhân (người Tới Từ Ma Giáo )


Người đăng: Reapered

Sau khi bát sứ giả của ma giáo đi khỏi, đã tới một tiểu trấn vô danh trong đêm
tối. Dọc đường mọi người đều rất yên lặng, không một ai mở lời. Sứ giả các đàn
của ma giáo bọn họ là những nhân vật có thể hô phong hoán vũ, quyền lực cực
lớn, hôm nay gặp phải sự sỉ nhục như vậy, trong lòng không vui cũng không có
gì lạ cả. Lúc thử đàn sứ giả Trương Chinh bước vào ngôi nhà đầu tiên trong
tiểu trấn, thì nhìn thấy có ba người nhanh chóng nhảy ra, người phía trước là
một hán tử gày gò, theo sau hắn là hai đại hán thanh y, chớp mắt đã tới trước
mặt tám người, cúi người thi lễ: “Ma giáo hổ đàn đệ lục môn phó môn chủ Vương
Bình tham kiến các vị sứ giả!”

Trương Chinh nhìn hắn, nói: “Muộn như vậy rồi, các ngươi còn ở đây làm gì?”

Vương Bình cúi đầu không dám nhìn tám người, vẫn thấp giọng nói: “Thuộc hạ
đang ở đây để nghênh tiếp tám vị sứ giả!” Tám người đều ngẩn người ra, đang
định mở miệng hỏi, thì hắn đã nói: “Giáo chủ đại nhân đích thân tới đây, đang
uống trà ở bổn môn, cùng với giáo chủ còn có ba vị tổng đàn trưởng lão. Giáo
chủ có dặn dò chúng tôi ở đây đợi các sứ giả, cũng dặn tôi đem theo hai huynh
đệ nữa ở đây để cùng đánh với các vị sứ giả.”

Tám người vừa nghe thì trong lòng hưng phấn vô cùng, ngưu đàn sứ giả Lưu Như
Hải cao hứng nói: “Ha ha, giáo chủ cuối cùng đã xuất quan rồi, lần này võ công
của giáo chủ có lẽ đã cao thêm một bậc, người của ma môn lần này sẽ tái xuất
võ lâm, xem ra không đúng lúc rồi!”

Trương Chinh thở dài một tiếng: “Chúng ta vào trong rồi nói!” Tám người theo
sự dẫn đường của Vương Bình, đi vào trong trấn, tới một vùng rất hẻo lánh,
thưa thớt vài ngôi nhà nhỏ, bọn họ vừa vào trong viện tự thì nghe thấy tiếng
cười lớn : “Lão Trương, ngươi không ngờ chúng ta sẽ đến phải không?”

Từ căn nhà ở chính giữa, một người rất cao lớn sải bước ra bên ngoài, Lưu Như
Hải nhìn thấy người này, vội vàng thi lễ: “Sư phụ, lão nhân gia người cũng tới
rồi.”

Người đó cười nói: “Ta làm sao không thể tới? Giáo chủ cũng đã bị làm kinh
động rồi, lão bất tử ta còn có thể không tới cùng giáo chủ sao?”

Sáu vị sứ giả khác nhìn thấy người này, đều ôm quyền nói: “Tham kiến Lưu
trưởng lão.” Người đó cười ha hả: “Miễn lễ, miễn lễ, sao thế lão Trương? Ta
thấy sắc mặt ngươi không tốt, có phải là bị thương rồi không?”

Trương Chinh cười khổ: “Đã gặp phải siêu cấp cao thủ, không phải là đối thủ,
bị hắn đả thương thôi!”

Người đó kinh dị nói: “Người này là ai? Lợi hại như vậy!”

Trương Chinh đáp: “Vào trong nói đi, chúng ta còn phải bái kiến giáo chủ nữa.”

Nói rồi, bọn họ cùng đi vào ngôi nhà ở giữa, ba người Vương Bình thân phận kém
hơn, nên đành đứng ngoài đợi.

Tám người và Lưu trưởng lão đó bước vào bên trong, trong phòng bài trí rất
giản dị, không có gì đặc biệt, những thứ có giá trị chỉ là mấy bức tranh sơn
thuỷ treo xung quanh, trên bàn cũng bày hai lọ hoa. Tuy là đầu xuân, nhưng hoa
trong bình nở rất rực rỡ.

Lúc này, chính giữa phòng là một người trung niên mái tóc đen nhánh, tướng mạo
đường đường, nhìn thì chưa tới ba mươi tuổi. Hắn ngồi ngay đó, không giận dữ
mà tự có uy, hai mắt nhìn bao quát bốn phía vô cùng có thần.

Ngồi hai bên hắn là hai lão đầu tử đầu tóc bạc phơ, một người thì mũi như sư
tử, bộ dạng không đến nỗi khó coi, nhưng mang lại cho người ta cảm giác nguy
hiểm. Nếu như có người làm hắn gai mắt, chưa biết chừng hắn sẽ gây khó dễ hay
một quyền một cước đả thương người đó luôn. Cả người hắn đều phát ra một khí
tức làm cho người ta không dám chọc giận hắn.

Người kia thì lại rất kỳ quái, mũi rất cao, nhưng cái miệng rộng như cái chậu.
Dáng người của hắn tuy không phì nộn như trư đàn sứ giả nhưng cũng là béo tốt
hơn người bình thường.

Tám người nhìn thấy ba người này, trên mặt biểu lộ sự kinh ngạc, liền khom
người thi lễ với người ở chính giữa: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”

Sau đó mới ôm quyền, nói: “Bái kiến Bạch trưởng lão, bái kiến Chu trưởng lão.”

Thì ra người ngồi chính giữa chính là giáo chủ ma giáo, danh xưng thiên hạ đệ
nhất Độc Cô Cửu Thiên!

Chỉ nhìn thấy Độc Cô Cửu Thiên gật gật đầu, Bạch trưởng lão mắt hơi mở lớn,
không hề nói gì cũng không bày tỏ thái độ gì. Chu trưởng lão kia thì cười ha
ha, nói: “Lão Trương, ngươi đang giấu điều gì vậy? Dẫn bọn họ tới đâu rồi, làm
cho chúng ta đợi ngươi cả ngày trời!”

Lưu trưởng lão không đợi Trương Chinh mở miệng, đã nói: “Ngươi không thấy lão
Trương bị nội thương rồi sao? Hắn đã gặp phải siêu cấp cao thủ, bị người ta đả
thương đó.”

Đột nhiên thấy Độc Cô Cửu Thiên phi thân lên, giơ chưởng vỗ nhẹ vào ngực của
Trương Chinh, rồi lại như một ánh chớp trở về chỗ ngồi cũ, trầm giọng nói:
“Đối thủ của ngươi có phải là Phi Long Tử?”

Độc Cô Cửu Thiên hơi chau mày, nói: “Có biết hắn định làm gì không? Tại sao
các ngươi lại đánh nhau với hắn?” Nói xong lại bảo Trương Chinh ngồi xuống nói
chuyện. Các sứ giả khác vẫn đứng ở một bên.

Trương Chinh ngồi xuống ghế, đem tất cả mọi chuyện kể ra, còn bổ xung rằng:
“Giáo chủ, hai đứa trẻ đó tự xưng là đệ tử của Thiên Đô Thánh Nhân, Phi Long
Tử chọc giận chúng, thiết nghĩ Thiên Đô Thánh Nhân sẽ lại tái xuất võ lâm, hắn
mà ra, thì nhất định sẽ dụ tới một đám cao thủ ẩn thế. Những cao thủ ở thiên
bảng, địa bảng năm xưa không biết sẽ xuất hiên bao nhiêu, thế này e rằng sẽ
bất lợi cho kế hoạch của chúng ta!”

Chỉ thấy Bạch trưởng lão đó mở to mắt, con ngươi bao phát tinh quang, nhấn
mạnh từng chữ: “Phi…Long…Tử…để…bổn …trưởng…lão…đối… phó.”

Trương Chinh nghe xong cười rằng: “Bạch trưởng lão, có ngài xuất mã, đương
nhiên không cần sợ Phi Long Tử nữa, nhưng mà…chúng tôi đã có cái hẹn Trùng
Dương ước hội với hắn, tôi hi vọng Bạch trưởng lão trước đó đừng nên gây phiền
phức cho Phi Long Tử, tránh lời đàm tiếu.”

Bạch trưởng lão lạnh hừ một tiếng, hai mắt nhắm lại, nói: “Vô vị!”

Lưu trưởng lão đó thấy hai người không nói gì nữa, vội cười nói: “Lão Trương,
Bạch trưởng lão cũng là có ý tốt thôi, nhưng mà việc này nếu đã có ước hẹn từ
trước. Vậy thì cần phải làm theo quy định của giang hồ. Vào ngày trùng dương
hôm đó, ta cũng phải đi xem các ngươi tỷ võ mới được.”

Độc Cô Cửu Thiên nghe xong thì nói: “Các ngươi cũng là vì nghĩ cho lợi ích của
bản giáo cả thôi, ta không trách các ngươi tự ý làm chủ. Sư phụ lão nhân gia
quy tiên đã nhiều năm. Phi Long Tử này lại nói khoác mà không biết ngượng, hắn
tưởng hắn là Đao thần hay Thiên Đô Thánh Nhân sao? Đúng rồi, Phi Long Tử tại
sao lại tới đây? Tại sao hắn lại bắt đứa trẻ đó?”

Trương Chinh cười khổ: “Giáo chủ, thuộc hạ đang mở cuộc họp, đâu có biết được
bọn họ lại xông vào, chỉ là nghe thấy đứa bé bị bắt tên là Phương Kiếm Minh,
những cái khác không biết.”

Độc Cô Cửu Thiên nghe xong thì trầm tư không nói gì cả, sau đó lại chuyển sang
đề tài khác, hỏi: “Lần này các người tới đây, có phát hiện gì không? Người của
ma môn thực sự là sư nghiệt của Bạch Liên năm xưa không?”

Trương Chinh nói: “Theo thuộc hạ được biết, ma môn này chính là Bạch Liên giáo
năm xưa, bọn họ biệt tăm biệt tích đã nhiều năm như vậy, lần này lại trỗi dậy,
lẽ nào không sợ người của triều đình gây khó dễ cho họ sao?” Chu trưởng lão
nghe xong thì cười hắc hắc: “Triều đình không gây phiền phức cho họ đâu, bọn
họ sẽ tìm và gây khó dễ cho ma giáo chúng ta.”

Tám sứ giả nghe xong, trong lòng kinh hãi, Trương Chinh hỏi: “Lão Chu, đây là
chuyện gì vậy?”

Chu trưởng lão nói: “Các ngươi ra khỏi tổng đàn không lâu thì xuất hiện một
người bịt mặt, người này vô cùng thông thuộc tổng đàn, xông vào mật thất của
giáo chủ, mưu đồ bất chính. Giáo chủ đang tu luyện thần công, lúc đó bị hắn
đánh một chưởng, nào biết giáo chủ chúng ta chịu một chưởng của hắn, không
những không việc gì mà ngược lại nâng cao Đại Thiên La Công lên một tầng cao
hơn. Cái này gọi là nhờ họa mà được phúc, giáo chủ và hắn giao một chưởng, hắn
ta chỉ nói: ‘Giáo chủ ma giáo quả nhiên danh bất hư truyền, Ma môn Địa Võng hộ
pháp lãnh giáo!’ Nói xong thì ra khỏi mật thất nhanh như thiểm điện, còn đả
thương mấy đệ tử trong giáo đang đuổi tới nữa. Lúc đó chúng ta vẫn đang ngủ,
nào có biết hắn lại to gan xông ra ngoài, giáo chủ và hắn đấu một chưởng cũng
đã bị thương nhẹ, nên không hề ra tay ngăn cản hắn!”

Tám người tự cảm thấy kinh hãi, lại nghe Lưu trưởng lão nói: “Ma môn Địa Võng
hộ pháp này thực là tà môn, đã biết được cả địa hình của tổng đàn ma giáo
chúng ta, chẳng lẽ có gian tế hay sao?”

Độc Cô Cửu Thiên mỉm cười: “Không phải, các ngươi có còn nhớ không? Mười năm
trước, có một nữ tử bịt mặt xông vào tổng đàn, người đó đã vào được cả Tán
Nhân Phủ, cướp mất con của Tán nhân, sau đó ta điều tra được biết, người phụ
nữ bịt mặt đó chính là thánh mẫu của Ma môn, đáng hận là sau khi bà ta cướp đi
con của tán nhân thì không rõ tông tích nữa. Bà ta nếu đã có thể vào được,
thiết nghĩ Địa Võng hộ pháp đó vào được cũng không phải là chuyện khó.”

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #70