Ốc Đỉnh Thượng (trên Mái Nhà )


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh vừa nghe thấy âm thanh ấy, biết là Đao thần, liền nói: “Nghĩa
phụ, con về trễ rồi, ngay cả đồ mới mua cũng đã làm hỏng trên đường rồi, người
vẫn chưa ăn cơm phải không?”

Đao thần cười khổ yếu ớt: “Hai ngươi đúng là, đi lâu như vậy mới trở về, nghĩa
phụ sắp chết đói rồi, không phải con muốn hành hạ ta đấy chứ?”

Phương Kiếm Minh tới trước ngôi nhà nhỏ, tìm khắp bốn phía, cũng không tìm
thấy nghĩa phụ, trong lòng thấy rất kỳ quái: “Nghĩa phụ, người đang ở đâu? Sao
con không tìm thấy người vậy?”

Chỉ nghe thấy tiếng đao thần đáp lại: “Ta ở bên trên con đó.”

Phương Kiếm Minh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có mấy chục ngôi sao nhỏ đang lấp
lánh điểm xuyết cho bầu trời đêm và mặt trăng lặng lẽ trốn sau một đám mây
đen, nhưng hắn cũng không nhìn thấy Đao thần, không khỏi thấy rất lạ : “Nghĩa
phụ, không phải là người đã bay lên trời rồi chứ?”

Kỳ lân thử bỗng kêu chi chi, nhảy lên, một lát đã tới nóc của ngôi nhà gỗ nhỏ,
Phương Kiếm Minh nhìn thật kỹ nóc nhà, thì thấy Đao Thần đang ngồi vắt chéo
chân, nhìn ngắm bầu trời đêm, không hề có một biểu hiện nào là đang đói cả.

Phương Kiếm Minh cũng xoay người, nhảy lên mái nhà, kinh ngạc nói: “Nghĩa phụ,
không phải nói người chưa ăn cơm sao? Sao lại có tâm tư ở đây thưởng nguyệt
thế?”

Đao thần cười hắc hắc, vuốt ve kỳ lân thử đang ngồi bên cạnh ông, cũng bắt
chước ông bắt chéo chân, nói: “Nghĩa phụ thực sự hết cách với con, nói con
ngốc, nhưng có lúc lại thông minh hơn người, nói con không ngốc thì con lại có
lúc không tinh mắt bằng kỳ lân thử, nó lập tức đã phát hiện ra ta. Nếu như đợi
con về, nghĩa phụ sớm đã đói mềm ra rồi. Ta đã dụ được một con sói hoang bên
ngoài khu rừng, một chưởng đánh chết nó, và đã nướng ăn rồi. Tiểu tử con đã để
muối ở chỗ nào vậy? Ta tìm mãi mà không thấy, đành phải ăn không thôi.”

Phương Kiếm Minh nghe xong thì người ha ha: “Nghĩa phụ, chúc mừng, chúc mừng,
người lại phá kỷ lục rồi, lần trước là một con hươu rừng, bây giờ thì đổi
thành sói hoang, nghĩa phụ càng ngày càng biết ăn đó!”

Đao thần cười mắng rằng: “Mẹ nó, võ công Thiếu Lâm tự các người thật là kỳ
quái, từ khi lão phu luyện thành Tẩy Tuỷ kinh đó, khẩu vị cũng đại tăng, cũng
không biết là rốt cuộc có thể ăn bao nhiêu! Thanh Thành sư phụ của con luyện
công luyện thành như vậy, bây giờ ta cũng có xu thế của hắn rồi, Tẩy Tuỷ kinh
này có phải là thật không vậy?”

Phương Kiếm Minh cười hi hi đáp: “Đương nhiên là thật rồi, nghĩa phụ, người
không thấy người đã trẻ ra bao nhiêu sao? Mặt mày rạng rỡ, lúc xưa khi con
nhìn thấy người, người đã là một trung niên nhân rồi, tới nay cải lão hoàn
đồng, biến thành một thiếu niên rồi, ha ha, thực là quá tuyệt, một trong thất
tuyệt của Thiếu Lâm tự quả nhiên là một thứ tốt.”

Đao thần nghe xong nói: “Tiểu tử ngươi lại trêu ta rồi, còn tán thưởng ta nữa
sao? Ta không muốn trở thành một lão gia gia mang hình hài như một đứa trẻ,
chẳng trách mà lúc đó hắn không dám ra ngoài gặp người ta, nếu đổi là ta, ta
cũng sẽ không dễ dàng gặp người khác!”

Phương Kiếm Minh thấy nghĩa phụ cứ nói mãi chuyện này mà không hề hỏi xem tại
sao hắn lại về muộn như vậy, trong lòng thấy rất kỳ quái, hỏi:”Nghĩa phụ, sao
người không hỏi con, tại sao bây giờ mới về?”

Đao thần đảo mắt nói: “Con nhất định lại đánh nhau với người ta rồi, đúng
không?”

Phương Kiếm Minh cười nói: “ha ha, nghĩa phụ, sao nghĩa phụ biết vậy?”

Đao thần nói: “lần trước chính vì con gặp một tên lưu manh đang ức hiếp con
gái nhà lành, tức giận tìm tới cửa, bị mấy trăm hộ viện bao vây nhưng vẫn chần
chừ không chịu động thủ, muốn nói lý với bọn chúng, ai thèm để ý tới con chứ,
quậy tới nửa đêm mới về, cứu được cô gái đó, còn bảo kỳ lân thử tiểu tiện trên
đầu của tên lưu manh đó nữa, nói đi, lần này lại nhìn thấy chuyện gì, lòng
hiệp nghĩa nổi lên lại ra tay chứ gì?”

Phương Kiếm Minh cười hắc hắc: “nghĩa phụ, lần này người đoán sai rồi. Không
sai, con đích thực là đánh nhau với người ta, nhưng mà lần này không phải như
vậy. Bọn họ là một con đại bạch hạc và một cao thủ trong số các cao thủ, con
còn gặp cả người mà người không hề ngờ tới nữa!”

Đao thần nghe thấy liền ồ lên một tiếng, hỏi lại: “Cái gì mà đại bạch hạc? Cái
gì mà cao thủ trong cao thủ? Lại còn người mà ta không ngờ tới nữa?”

Phương Kiếm Minh nói: “đại bạch hạc là phát hiện của A Mao, đó là một con dị
thú, thân cao một trượng, còn biết võ công nữa. Còn cao thủ trong cao thủ,
nghĩa phụ, lần này nghĩa phụ phải cảm ơn con rồi, nếu không phải con giúp
người chặn ông ta lại, ông ta sẽ tìm sư phụ tỷ võ, sư phụ sẽ thảm đó!”

Đao thần vừa nghe lập tức nghĩ ra người này là ai, trừ Phi Long Tử lão già này
ra, chẳng còn ai bám dính lấy ông ta không buông như vậy nữa, kinh hãi nói:
“Vậy sao? Lão già đó bị con đuổi đi rồi sao?”

Phương Kiếm Minh nói: “Đâu có, con đâu phải là đối thủ của ông ấy, nhưng mà
nghe ông ta nói mấy ngày này, đã lãnh ngộ được Hoả Diễm thủ đao Đao Xuất Vô
Danh, cứ muốn tìm sư phụ tỷ võ, con biết nghĩa phụ đang là thời khắc quan
trọng, không thể để người khác quấy nhiễu, cho nên đã thay nghĩa phụ tiếp
chiêu đó, ha ha, cuối cùng cũng không phí tâm tư, không những làm ông ta sợ
chạy, mà con còn học được một thân pháp tuyệt diệu nữa, con đã đặt tên cho nó
là Kỳ Lân Bát Biến.

Kỳ lân thử ở một bên nghe thấy, kêu chi chi, Đao thần thấy vậy, không nhịn
được bật cười: “Cái này e là có liên quan đến A Mao rồi, con xem bộ dạng đắc ý
của nó kìa, giống như đã làm được tổ tông của nhà nào đó không bằng, Phi Long
Tử làm sao tìm được con? Con hãy kể rõ sự tình cho ta nghe đi.”

Lúc đó, Phương Kiếm Minh bắt đầu kể từ lúc hắn hạ sơn, tới trấn mua đồ, sau đó
nhờ vào khứu giác nhạy bén của kỳ lân thử, đã ngửi ra được mùi hương của đại
bạch hạc, tới am ni cô, rồi giao thủ với đại bạch hạc thế nào, cuối cùng một
độc tý thần ni xuất hiện, Phương Kiếm Minh nói đến đây thì nói: “nghĩa phụ,
con nói tới người mà nghĩa phụ không ngờ tới chính là lão ni cô này, người
đoán xem là ai? Bà ấy chính là Phương Oánh Oánh Như Ý Thần Kiếm từng có ân oán
tình thù với Bạch Mi Thần Quân mà sư phụ đã kể với con. Không hiểu tại sao bà
ấy lại xuất gia rồi ẩn thân ở đây, chúng ta ở đây gần được hai năm mà không
biết bà ấy cũng ở đây.”

Đao thần vừa nghe tới Như Ý Thần Kiếm Phương Oánh Oánh đã xuất gia làm ni cô,
thì nói: “Không ngờ bà ấy và Bạch Mi Thần Quân vẫn không thể thành đôi, năm
xưa bọn họ ân ái như vậy, thế mà Kiếm Cốc cứ chen vào giữa, làm cho bọn họ yêu
hận lẫn lộn, một người bị trục xuất khỏi sư môn, một người bị đoạn mất cánh
tay phải, bọn họ vốn có thể đã được ở bên nhau, ai ngờ Phương Oánh Oánh lại
nguội lòng, bước vào không môn, pháp hiệu bây giờ của bà ấy là gì?”

Phương Kiếm Minh đáp: “Bây giờ bà ấy là Huệ Trần sư thái, đại khái là viện chủ
của am ni cô đó!” Sau đó, hắn lại tiếp tục kể về lúc mà hắn bắt đầu tỉnh lại,
hắn không biết trong đó còn có cả sự truy đuổi của hai đứa trẻ và sự xuất hiên
của ma giáo bát sứ giả, còn đánh nhau với Phi Long Tử nữa, và cả ước hội Trùng
Dương. Phương Kiếm Minh chỉ kể hắn bị Phi Long Tử bắt tới một khu rừng, rồi
giải khai huyệt đạo cho hắn.

Đao thần nghe tới đoạn hắn thay mặt nghĩa phụ tỷ võ với Phi Long Tử thì không
khỏi cảm động và lo lắng. Nhưng khi nghe hắn kể đã sử ra Thuỵ Tiền Tam Tỉnh,
bức Phi Long Tử sử ra Rút Cốt Công mới không bị Phương Kiếm Minh làm cho thảm
thương thì rất kinh ngạc, cuối cùng khi nghe tới Phi Long Tử sử ra Đao xuất Vô
Danh, Phương Kiếm Minh không còn đường lui, mà phá cũng không được, lâm vào
thế hiểm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng vô cùng. Lúc nguy cấp, Phương Kiếm Minh
lại nhìn thấy thân pháp của kỳ lân thử, bất ngờ tỉnh ngộ, lâm nguy thoáng
động, học được dùng ngay, đã phá được Hoả Diễm thủ đao mà Phi Long Tử đã khổ
công suy nghĩ nhiều ngày, Đao thần mới lộ thần thái nhẹ nhõm.

Đao thần nghe xong Phương Kiếm Minh tường thuật, vui vẻ nói: “Minh nhi, nghĩa
phụ thực sự phải cảm ơn con, cái lão quỷ ấy nếu như tìm tới cửa thì đừng nói
là ta không chịu đánh với lão, cho dù lão sử ra chiêu Đao Xuất Vô Danh ấy,
nghĩa phụ e là nhất thời cũng không nghĩ ra cách phá giải, ta thấy lúc này con
chỉ là về Hoả hầu và nội công có chút khiếm khuyết, những thứ khác đều đã có
thể toàn diện rồi.”

Phương Kiếm Minh nghe xong, cười ha ha.

Đao thần đột nhiên hỏi: “Con đã ăn gì chưa?”

Phương Kiếm Minh ngây ra, đột nhiên nghe thấy trong bụng sôi ùng ục, lại thấy
kỳ lân thử xoa xoa bụng, bụng của nó cũng đang sôi.

Đao thần cười ha ha, từ trên mái nhà nhảy xuống, lấy ra thanh đao của ông ta ở
bên cạnh ngôi nhà, không hề quay đầu lại nói: “Hai đứa đợi nhé, ta sẽ về ngay
thôi!”

Phương Kiếm Minh biết Đao thần muốn đi bắt thú cho họ ăn, chỉ là đêm đã khuya,
không biết có còn dã thú nữa không, Đao thần cũng không dám đi quá xa, chỉ đi
vòng quanh mật lâm, lúc trở về trên tay đã thêm một con sói hoang. Hai người
nhóm một đống lửa lớn trong đêm, phát sáng bốn bề, nấu chín con sói hoang.
Phương Kiếm Minh tìm thấy muối ở một nơi rất kín đáo trong ngôi nhà nhỏ, làm
cho Đao thần tức điên lên. Ông ta đã tìm cả ngày trời mà không thấy, Phương
Kiếm Minh chỉ liếc mắt thì đã thấy rồi. Đây chính là vì Phương Kiếm Minh bình
thường là người đốt lò nấu cơm, thứ gì ở đâu, cho dù hắn để sai chỗ cũng đều
có thể tìm ra được. Đao thần dường như chưa bao giờ làm cơm, đâu thể biết đồ
đạc để ở đâu, đáng đời ông ta phải ăn thịt sói mà không có muối.

Phương Kiếm Minh và kỳ lân thử dùng cơm xong, Đao thần cười bảo: ‘Hôm nay các
ngươi quậy cả ngày rồi, cũng không còn sớm nữa, Minh Nhi, A Mao, các con đi
ngủ đi!”

Phương Kiếm Minh vươn vai, nói: “Vâng ạ, nghĩa phụ, vậy con đi ngủ đây!” Nói
rồi bế kỳ lân thử lên, bước vào ngôi nhà gỗ nhỏ, chỉ còn lại Đao thần ở bên
ngoài thưởng thức màn đêm.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #69