Kỳ Lân Thử Đích Xảo Trá (sự Xảo Trá Của Kỳ Lân Thử)


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh ôm kỳ lân thử vào lòng, nói một cách vô cùng âu yếm: “A Mao,
mày biết không? Mày tới thật đúng lúc, mày là đại công thần của ta!”

Kỳ lân thử kêu lên chít chít, xem ra vô cùng đắc ý, đôi mắt bé nhỏ nhìn chằm
chằm vào Phương Kiếm Minh, dường như muốn xem xem trên người Phương Kiếm Minh
có tổn thương nào không. Phương Kiếm Minh thấy vậy, xoa đầu nó, cười: “Không
cần lo lắng, ta không sao, lúc về nhà, ta nhất định sẽ thưởng cho mày! Ta cũng
là người tri ân đồ báo mà.”

Kỳ lân thử kêu chít chít, ngẩng đầu lên, gật gật vài cái, Phương Kiếm Minh
thấy vậy, kinh hãi nói: “Ai dà, nghĩa phụ không biết sao rồi? Ông ấy không
thấy ta trở về, nhất định sẽ lo lắng, ông lại không thể ra khỏi khu rừng, nhất
định sẽ trút giận vào cây cối và dã thú, chúng ta mau về thôi!”

Hắn vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy Phi Long Tử hét lớn, Phương Kiếm Minh
cảm thấy rất kỳ quái, quay đầu thì thấy Phi Long Tử cứ ôm đầu dậm chân, kêu
thét ở đó. Phương Kiếm Minh kinh dị hỏi: “Phi Long Tử, ông… làm sao vậy?”

Phi Long Tử khoát tay, thân người bay về phía trước mấy trượng tới trước
Phương Kiếm Minh, nói lớn: “Tiểu tử, ngươi nói chiêu này của ngươi gọi là gì?
Mau nói cho ta!”

Phương Kiếm Minh đáp: “Gọi là Kỳ Lân Bát Biến.”

Phi Long Tử nói: “Là nghĩa phụ Đao thần truyền thụ cho ngươi phải không?”

Phương Kiếm Minh cười đáp: “Đâu có, ta vừa mới nghĩ ra đó!”

Phi Long Tử vừa nghe xong thì ngây người ra.

Nếu đúng như Phương Kiếm Minh đã nói, công phu bao nhiêu năm nay của hắn không
phải đã uổng phí sao? Người ta chỉ cần trong chớp mát đã sáng tạo ra một thân
pháp tuyệt diệu. Hắn lại phải mất bao nhiêu ngày trời khổ công suy nghĩ mới có
thu hoạch. Người này nếu không phải là thiên tài thì không phải là người rồi,
hoặc giả không phải là người bình thường.

Phi Long Tử không tin: “Sao có thể như vậy được? Nếu như ngươi trong chớp mắt
đã có thể nghĩ ra cách phá giải Đao Xuất Vô Danh của ta, vậy mấy lão già như
ta không phải đã sống uổng rồi sao? Lẽ nào người còn thông minh hơn Độc Cô
Động Thiên?”

Phương Kiếm Minh nghe thấy hắn đem mình so sánh với nhân vật đệ nhất thiên
bảng Độc Cô Động Thiên, thì bỗng có cảm giác mình được coi trọng, vội vàng
khiêm tốn đáp: “Đâu có, đâu có, tiểu tử làm sao dám so với lão tiền bối Độc Cô
Động Thiên, ông ấy còn lợi hại cho tiểu tử mấy ngàn lần, tiểu tử đâu thể thông
minh hơn ông ấy được.”

Phi Long Tử cố chấp nói: “Không đúng, không đúng, chiêu này lão phu đã nghĩ
mất hơn nửa năm trời, trông thì có vẻ chỉ một đao, nhưng kỳ thực đã ẩn chứa
bát đao, mỗi đao đều có mười tám loại biến hoá, thế mà ngươi lại nhẹ nhàng
tránh né được, may mà tuổi ngươi còn nhỏ, nếu đổi lại là nghĩa phụ của ngươi,
sau khi hắn né được, sẽ lập tức trả lại ta một đao, lão phu không bị thương
mới lạ đó. Thân pháp giỏi như vậy sao lại có thể không phải là người tuyệt
đỉnh thông minh nghĩ ra được? Nói cho lão phu, ngươi làm sao mà nghĩ ra vậy?
Ngươi phải để lão phu thua tâm phục khẩu phục chứ, nếu không lão phu vẫn sẽ
bắt ngươi đi tìm nghĩa phụ đó!”

Phương Kiếm Minh nghe rồi cười hắc hắc: “Thế này thì có là gì đâu, thực ra đều
là công của A Mao cả!”

Phi Long Tử đảo mắt, nhìn kỳ lân thử trong tay Phương Kiếm Minh từ đầu xuống
chân, nói: “A Mao? Lẽ nào chính là con tiểu súc sinh này? Nó thì có bản lãnh
gì?”

Kỳ lân thử nghe Phi Long Tử nói là súc sinh thì kêu liền vài tiếng, biểu thị
sự bất mãn mạnh mẽ, đồng thời chi trước huơ loạn, Phương Kiếm Minh nhìn thấy
bật cười: “Phi Long Tử, ông nói A Mao như vậy, nó sẽ tức giận đó! Phi Long Tử,
ông đang làm gì vậy? Đứng dậy nói chuyện đi!”

Phi Long Tử nhướng mày: “Lão phu hôm nay đã bại dưới tay ngươi hai lần, xem
như uổng sống rồi, lão phu xin thề, nếu như không nghĩ ra chiêu thức lợi hại
hơn, sẽ tiếp tục sống những năm tháng còn lại như thế này! Ê, ngươi nói có
liên quan tới A Mao, vậy là sao?”

Phương Kiếm Minh nói: “Thực ra rất đơn giản, ta đúng lúc đối diện với A Mao,
thân pháp lúc lên lúc xuống của nó là một thân pháp vô cùng tuyệt diệu, nên ta
nghĩ: Ngươi cũng là động vật, lẽ nào không có điểm tương đồng? Thân pháp của
chúng lẽ nào chúng ta không thể sử dụng? Đại bạch hạc đó không phải cũng đã
học được cả võ công sao? Cho nên ta đã thử xem, cũng không hi vọng nhiều, ai
biết được cách nghĩ của ta đã đúng.”

Phi Long Tử nghe xong thì đảo mắt nhìn con kỳ lân thử trong tay của Phương
Kiếm Minh một hồi lâu, nhưng không thể nhìn ra bất cứ gợi ý nào từ nó cả, kỳ
lân thử bị nhìn chằm chằm thì rất xấu hồ, đôi mắt bé tí hin lẩn tránh, sau đó
lườm lại Phi Long Tử với ý là: “Cái ông già này, sao cứ nhìn ta mãi thế? Trên
mình ta không có thứ gì tốt đâu, ông mà cứ nhìn ta mãi, ta sẽ cho ông biết
tay!”

Phi Long Tử tự đánh vào đầu mình, chợt nhận ra: “lão phu hiểu rồi, lão phu
cuối cùng đã hiểu rồi, thì ra là vậy, thì ra là như vậy!” hai tay khoát mạnh,
bật lên, thân mình hắn đã ở xa mười trượng, chạy đi như bay. Để mặc cho Phương
Kiếm Minh trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Phương Kiếm Minh nhìn thấy hắn đột nhiên nói cái gì mà “hiểu rồi, hiểu rồi”,
sao đó không chào hỏi một tiếng thì đã đi mất rồi. Liệu có phải là Phi Long Tử
luyện công tới tẩu hoả nhập ma rồi không đây. Nhưng thân hình hắn nhanh như
điện vậy, đâu có giống như tình trạng tẩu hoả nhập ma, nhất thời không hiểu
nổi rốt cuộc lão già bị làm sao.

Phương Kiếm Minh đâu biết rằng, chính vì một câu nói của hắn, mà sau khi Phi
Long Tử quay về, khổ luyện nửa năm. Khi đến Giang Nam Gia Hưng Yên Vũ Lầu, tỷ
võ với thập nhị sứ giả, đã dùng một quái chiêu đánh bại bọn họ, thậm chí còn
làm kinh động giáo chủ ma giáo, thiên hạ đệ nhất cao thủ Độc Cô Cửu Thiên phải
tới Giang Nam Gia Hưng đại chiến một trận.

Nếu không có một câu nói của Phương Kiếm Minh hôm nay, Phi Long Tử lãnh ngộ
không được sự ảo diệu trong đó, hắn muốn đánh bại lục sứ giả của thập nhị sứ
giả ma giáo cũng khó nữa.

Phương Kiếm Minh lắc đầu, nói: “Mặc kệ nó, lão quái vật này không hiểu lão
nghĩ gì.”

Hắn đâu có biết, trong mắt người khác hắn cũng là một tiểu quái vật, hơn nữa
là một tiểu quái vật tuyệt đối siêu cấp kỳ quái. Hắn buông kỳ lân thử xuống,
nói: “A Mao, giúp ta đi, đưa ta về nhà, nơi này là chỗ nào, ta cũng không biết
nữa, làm sao về đây! Nếu mày đã có thể tìm thấy ta, thì cũng có bản lãnh tìm
đường về, nghĩa phụ e là đã đói bụng lắm rồi!”

Kỳ lân thử kêu chít chít, lại không chịu động đậy, chi trước khoanh trước
ngực, nhấc một chi sau lên, rồi ngồi xuống, vắt chéo chân. Cái tên này lại còn
biết giở cả chiêu này nữa, Phương Kiếm Minh biết nó muốn mượn cơ hội này để
kiếm lời, Phương Kiếm Minh bây giờ đang cần nó, nên đành phải hạ giọng nói: “A
Mao tốt, A Mao ngoan, mày là kỳ lân thử tốt nhất…, vĩ đại nhất trên đời này,
chỉ cần mày dẫn ta về, sau khi về nhà, mày muốn gì ta cũng sẽ cho mày cả, thế
nào?”

Cái mỏ nhọn hồng hồng của kỳ lân thử nhếch lên, chít chít một tiếng, giơ ra
chi trước, xoè ra ba ngón, còn hai ngón thì giấu đi. Phương Kiếm Minh thấy vậy
sắc mặt thoáng biến, mắng rằng: “Tiểu tử này đúng là được voi đòi tiên, dám to
gan như vậy, muốn ta một ngày phải múc cho mày ba bát Ô Long thang sao? Mày…”
Nhìn thấy kỳ lân thử hai mắt nhắm lại, giả bộ ngủ rồi, thì vội vã chuyển ngữ
khí, cười cười nói: “A Mao, A Mao, được được rồi, ta đồng ý với mày, mày đừng
giận nữa, đi thôi!”

Kỳ lân thử hai mắt mở to, làm bộ cười gian xảo, vẫy vẫy cái đuôi nhung dài,
dẫn Phương Kiếm Minh ra khỏi khu rừng, trong màn đêm, trèo đèo vượt suối, qua
trăm dặm lộ trình, tới một nơi mà Phương Kiếm Minh rất quen thuộc.

Dọc đường đương nhiên có gặp dã thú tấn công, nhưng kỳ lân thử vừa mở cái
miệng nhỏ, lộ ra hàm răng trắng nhởn, khạc ra những quả cầu lửa, làm cho những
dã thú đó như nhìn thấy quái vật gì đó khủng khiếp vậy, nào dám tới gần quấy
rối, cũng có con không sợ chết, Phương Kiếm Minh vừa tiến lên, đánh quyền, đá
cước, là đã hàng phục được đám thú không có mắt đó rồi.

Phương Kiếm Minh vừa tới nơi mà mình quen thuộc thì không cần kỳ lân thử dẫn
đường nữa, bế nó lên, triển khai công phu khinh thân mà nghĩa phụ đã dạy, tên
là Táp Đạp Lưu Tinh, vừa sử ra, đúng thật là như lưu tinh, bay nhảy như ánh
điện trong núi, chưa bao lâu thì đã tới bên ngoài mật lâm.

Đoạn đường này lại phải cần kỳ lân thử dẫn đường, kỳ lân thử nhảy xuống từ
trong lòng của Phương Kiếm Minh, dẫn Phương Kiếm Minh vào trong mật lâm gần
nửa canh giờ, lúc này mới ra khỏi mật lâm, trời đã càng ngày càng tối, đã tới
nửa đêm.

Vừa ra khỏi mật lâm, thì nghe thấy có người lên tiếng: “Là Minh nhi phải
không?”

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #68