Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh phi thân lên, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Phi Long Tử, một
chưởng đánh tới trán của Phi Long Tử, Phi Long Tử không kịp nghĩ nhiều, lật cổ
tay đánh xuống bàn tay phải đó của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh không
đợi chiêu thức tới tiếp, nhảy bật lên, đá vào hông trái của Phi Long Tử, đồng
thời thu lại tay phải, tay trái phát ra như thiểm điện, chính là chiêu Long
Điểm Đầu của Thiếu Lâm Long Trảo Thủ.
Phi Long Tử nhìn thấy liền cười: “Không tồi, không tồi, Long Trảo Thủ của
Thiếu Lâm quả nhiên là tuyệt học, nhưng đối với lão phu, vô ích thôi.”
Nói xong hai tay hoá thành đao, ngang trước ngực, sau đó lại đẩy về phía
trước, thân hình của Phương Kiếm Minh lộn vòng trên không, lên cao thêm hai
trượng. Phi Long Tử cười nói: “Một chiêu, vẫn còn hai chiêu!” Phương Kiếm Minh
thấy chiêu đầu tiên không dùng được. Người vẫn lơ lửng trên không, đột nhiên
cực tốc lao xuống, bò ra đất, gần như nằm bẹp, lăn tới dưới chân của Phi Long
Tử, hai tay ôm chặt lấy chân hắn, sau đó đẩy hắn xuống.
Phi Long Tử không ngờ Phương Kiếm Minh lại nghĩ ra chiêu cổ quái thế này, suýt
chút nữa thì đã bị hai tay của Phương Kiếm Minh ôm lấy, Phi Long Tử đột ngột
sử ra tuyệt đỉnh khinh công, xông thẳng lên trời, lên tới mấy trượng, Phương
Kiếm Minh liền cười: “Ha ha, Phi Long Tử, cái ta muốn chính là chiêu này của
ông!” Nói xong thân hình Phương Kiếm Minh cũng theo sát hắn, lên tới trên
không, hai tay chụm lại tóm lấy chân của Phi Long Tử, sau đó phát lực thật
mạnh, muốn ném Phi Long Tử ra ngoài.
Phi Long Tử hét lớn: “Tiểu tử, người thực sự là xảo quyệt, muốn ném lão phu ra
sao? Lão phu sẽ không để ngươi đắc ý đâu!”
Phương Kiếm Minh phát ra nội gia công lực, ném Phi Long Tử đi, nào biết được
dưới chân Phi Long Tử đột nhiên phát ra một sức hút, hút chặt tay hắn vào,
Phương Kiếm Minh muốn buông tay mà cũng không được.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười lớn của Phi Long Tử, hai tay duỗi ra, thân thể
của Phương Kiếm Minh giống như chiếc xích đu, cứ đu đưa ở trên không, lộn một
vòng rồi rơi xuống đất, hai chân của Phi Long Tử vắt chéo, hai tay giang ra,
giống như đại bàng vỗ cánh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, hắn vẫn đứng đúng vào
vị trí ban đầu, không hề bị Phương Kiếm Minh bức lui nửa bước.
Phi Long Tử hai mắt đảo quanh, nói: “Tiểu tử, lúc nãy suýt nữa thì đã mắc lừa
ngươi rồi, may mà lão phu vẫn còn mau lẹ, nếu không lão phu đã bị ngươi làm
mất mặt rồi. Nào, vẫn còn một chiêu, đây là chiêu cuối cùng, nếu còn không bức
lui được lão phu, lão phu bắt đầu dùng tuyệt chiêu đấy!”
Phương Kiếm Minh tiếp đất cách Phi Long Tử ba trượng, cười đáp: “Tiểu tử không
ngờ phản ứng của ông cũng linh hoạt vậy, chiêu cuối này của tiểu tử quỷ dị lắm
đó, Phi Long Tử, ông cẩn thận đấy!”
Phi Long Tử hừ một tiếng: “tới đi, tiểu tử!”
Phương Kiếm Minh đột nhiên toàn thân co lại, song nhãn ánh lên quang mang hắc
sắc, Phi Long Tử thấy vậy, trong lòng rất kinh dị, thầm nghĩ: “Tiểu tử này
luyện ma công gì vậy? Làm sao trong mắt lại có quang mang hắc sắc? Lẽ nào hắn
không học từ Đao thần sao?”
Không đợi Phi Long Tử đoán ra kết quả, chỉ nghe thấy Phương Kiếm Minh hét lớn
một tiếng: “Phi Long Tử, đây là chiêu do ta sáng tạo ra, tên gọi là Thuỵ Tiền
Tam Tỉnh, ngươi cẩn thận đấy!” Phi Long Tử thầm cười: “Cái gì? Thuỵ Tiền Tam
Tỉnh? Lẽ nào rất lợi hại sao?” Đột nhiên thấy chân của Phương Kiếm Minh khuỵu
xuống, thân người đổ nhào tạo tư thế rất kỳ quặc, gần rơi xuống đất, xoay mạnh
một cái, hai chân nhảy lên, một bước đến trước Phi Long Tử, hai tay xoay thành
một vòng tròn, dựa vào Phi Long Tử.
Phi Long Tử ồ lên một tiếng: “Có điểm môn đạo.” Tay trái chắp ra sau lưng, tay
phải đẩy nhẹ về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thân thể đột nhiên
chấn động: “Được!” vòng quanh Phi Long Tử ra phía trái hắn, vẫn là tư thế đó,
miệng nói: “Đó là tỉnh thứ nhất.” cánh tay trái vẫn chắp sau lưng của Phi Long
Tử giống như biến pháp thuật vậy xuất hiện ngay lưng của Phương Kiếm Minh.
Phát ra một lực, muốn đẩy hắn ra, nào biết rằng tay trái của hắn vừa chạm vào
lưng của Phương Kiếm Minh thì đột nhiên cảm thấy trơn tuột, không biết tại sao
lại để cho Phương Kiếm Minh vòng ra đằng sau. Phương Kiếm Minh tới sau lưng
của Phi Long Tử, vẫn là tư thế đó dựa vào vai của Phi Long Tử, Phi Long Tử đại
kinh, thì ra mấy thức của bọn họ nói ra thì chậm nhưng tốc độ thân hình của
Phương Kiếm Minh không biết còn nhanh hơn người nói mấy trăm mấy vạn lần, tay
trái của Phi Long Tử vừa đặt tới lưng của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh
đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình ra phía sau của Phi Long Tử, Phi Long Tử
nào biết rằng hắn chỉ có thể nhờ vào đôi tay để chống lại Phương Kiếm Minh,
Phi Long Tử bị Phương Kiếm Minh dựa vào, chỉ cần Phương Kiếm Minh thổ ám kình,
Phi Long Tử rất có thể sẽ bị bức tới trước một bước.
Chỉ nghe thấy Phi Long Tử hét mạnh một tiếng: “Tiểu tử, ngươi quả nhiên thông
minh tuyệt đỉnh, lão phu xem như là phục ngươi rồi!” Các khớp xương toàn thân
hắn kêu răng rắc, thân thể hắn đột nhiên thu nhỏ lại một phần ba, cánh tay của
Phương Kiếm Minh dựa vào vai hắn đột nhiên bị hững, không thể bức Phi Long Tử
tới trước một bước.
Phi Long Tử đột nhiên quay đầu lại, thân thể lại kêu rắc rắc, trở về nguyên
dạng, cười lớn: “Tiểu tử, đến lượt lão phu ra tay rồi, ngươi xem kỹ nhé! Đây
là một chiêu mà lão phu đã lãnh ngộ được, tên là Đao Xuất Vô Danh, lão phu xem
ngươi làm sao phá nó!”
Phi Long Tử vừa nói xong đột nhiên hai tay ngũ chỉ hợp lại, giống như lưỡi
đao, giống như bị nung cháy, toàn thân ửng đỏ, còn bốc lên từng cụm khói như
muốn nuốt trọn mọi thứ trên thế giới, hai đao hoá bốn đao, bốn đao hoá tám
đao, tám đao hoá thành mười sáu đao, mười sáu đao hoá ba mươi hai đao… Trong
chớp mắt, trong tầm mắt của Phương Kiếm Minh, ngoại trừ thủ đao ảnh, vẫn là
thủ đao ảnh, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không phải là như vậy,Phi Long Tử chỉ
xuất có một ký thủ đao, thủ đao hai tay hợp thành một đao, tạo ra một làn sóng
nóng bỏng xung thiên hướng tới Phương Kiếm Minh. Ai cũng không phân biệt được
rốt cuộc Phi Long Tử đã xuất ra bao nhiêu thủ đao. Trong tầm nhìn của hắn, hắn
cũng chỉ cảm nhận được những đòn giả che mắt, những cái nhìn thấy có lẽ đều là
giả, không nhìn thấy mới là thật.
Phương Kiếm Minh trán đầy mồ hôi, thầm nhủ: “Lẽ nào ta cứ nhận thua như vậy
sao? Không được, nếu ta thua, Phi Long Tử sẽ tiếp tục kiếm nghĩa phụ, những
vất vả hôm nay không phải lãng phí sao? Nhưng ta cũng không phá được, làm sao
đây?”
Phương Kiếm Minh nhìn chằm chằm vào hai tay của Phi Long Tử, không chớp mắt,
trong lòng xuất hiện vô số ý nghĩ, nhưng không có một cách nào có thể thực sự
phá giải được chiêu này.
Đúng trong lúc Phi Long Tử xuất ra Đao Xuất Vô Danh, bên ngoài khu rừng, dưới
ánh trăng bàng bạc, có một thân ảnh nhỏ bé đang nhanh chóng xông vào trong
rừng. Nhảy một bước, đã bay lên cao, sau khi tiếp đất, chiếc đuôi dài mượt như
nhung vẫy vẫy, nó lại bật lên, tiếp tục bước nhảy thứ hai. Tốc độ của nó không
liên tục, nhưng trong chớp mắt đã tới chỗ mà Phương Kiếm Minh và Phi Long Tử
quyết đấu. Phương Kiếm Minh nhìn thấy nó, nó vẫy vẫy đuôi, bay lên, vẫy đuôi,
rồi lại bay lên, động tác rất vụng về, nhưng có một vẻ tự tại khó tả.
Đột nhiên nghe thấy Phương Kiếm Minh cười ha ha: “Phi Long Tử, xem ta phá Đao
Xuất Vô Danh của ông đây, Kỳ Lân Bát Biến!”
Nói rồi toàn thân lay động, giống như lôi điện, thủ đao của Phi Long Tử chém
sượt qua vai của hắn nửa thốn, tiếp tục Phương Kiếm Minh lại rung người lay
động, thủ đao của Phi Long Tử lại sượt qua vai nửa thốn.
Phương Kiếm Minh lại rung người lay động, thủ đao của Phi Long Tử bị hụt,
Phương Kiếm Minh tủm tỉm cừơi, trong chớp mắt rung động tám lần, bát ký thủ
đao của Phi Long Tử đều bị trựơt.
Đao Xuất Vô Danh của Phi Long Tử cuối cùng đã sử hết, hai tay biến thành hình
đao, nhẹ nhàng dừng lại một thốn trên hai vai của Phương Kiếm Minh, hắn muốn
đè Phương Kiếm Minh xuống, đây chính là một chiêu khác, không phải là Đao Xuất
Vô Danh.
Phi Long Tử bại rồi, Đao Xuất Vô Danh mà hắn lãnh ngộ được đã bị Phương Kiếm
Minh phá, Phi Long Tử ngây người nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh không
hề quan tâm đến hai đao đang đặt trên vai mình, hắn co người nhảy một cái,
vượt qua đỉnh đầu của Phi Long Tử, hướng về con vật trông giống như con sóc
đang xông vào lòng hắn.
Kỳ lân thử tới rồi.
Phương Kiếm Minh vui vẻ gọi to: “A Mao, mày cuối cùng đã tới!”
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249