Trùng Dương Ước Hội


Người đăng: Reapered

Trương Chinh dù sao cũng là người học nhiều hiểu rộng, thấy tình trạng như vậy
liền hét lớn: “Các ngươi cẩn thận!” công vận song chưởng, mái tóc xanh phiêu
động, xuất ra lực đạo của toàn thân, nội gia chân lực cuồn cuộn chảy ra. Lưu
Như Hải dùng kim sắc loan đao quét một vòng, xuất hiện một đao ảnh, như một
vòng sáng bao quanh Phi Long Tử. Long Phong Vũ nghiêng người, xoay tròn như
con quay, cây ngân thương hai xích trong tay phát ra muốn vạn ngân hoa, giống
như những ngôi sao ở chân trời tấn công tới Phi Long Tử.

Phi Long Tử sắc mặt không hề biến, Hoả Diễm Thủ Đao vẫn cuồng nhiệt như trước,
quấn lấy ba người.

Đột nhiên có một tiếng “bing” vang lên, tiếp theo là tiếng hai thanh kim loại
va chạm nhau, Phi Long Tử một đao chấn bay Trương Chinh, Trương Chinh sắc mặt
trắng bệch, hừ một tiếng, lùi lại ba trượng, Phi Long Tử dường như dùng thủ
đao dẫn đao không hề có thứ tự, xoay người, kim sắc loan đao của Lưu Như Hải
và Lượng ngân thương của Long Phong Vũ va chạm với nhau, phát ra tiếng động,
chớp lửa phát ra tứ phía, Phi Long Tử hoả diễm thủ đao vừa bổ xuống, quét một
đường trên vai hai người, hai người họ cảm thấy vai mình bỏng rát, vội vàng
lùi lại, Phi Long Tử cười như điên dại vài tiếng: “Bảo các ngươi cùng lên, các
ngươi lại không muốn, bây giờ biết lão phu lợi hại rồi chứ?”

Năm người kia thấy ba người đều bị thương, trong lòng rất kinh ngạc, đều chuẩn
bị xuất chiến, Trương Chinh nói: “Các ngươi không cần động thủ, ma giáo chúng
ta có quy tắc của ma giáo, đối phó với cao thủ cấp bậc như hắn, một đối một
đương nhiên không phải là đối thủ, nhưng muốn tám sứ giả chúng ta cùng lên,
thì ngươi xem thường ma giáo của chúng ta quá, Phi Long Tử, ngươi nhớ đó,
Trùng Dương tháng chín năm nay, chúng ta sẽ tiếp tục đấu võ tại Gia Hưng Yên
Vũ Lầu của Giang Nam, ngươi là nhân vật của Địa bảng, chúng ta bất quá chỉ là
những sứ giả nhỏ bé của ma giáo, tới lúc đó sáu trong số mười hai sứ giả của
ma giáo sẽ quyết phân cao thấp với ngươi, không biết ngươi có gan không?”

Phi Long Tử cười nhạt nói: “Lão phu lẽ nào sẽ sợ các ngươi? Cho dù mười hai sứ
giả các ngươi cùng lên một lượt, cộng thêm giáo chủ đương nhiệm của các ngươi
lão phu vẫn có thể đánh như hoa rơi nước chảy!”

Mọi người nghe xong, làm sao còn có thể nhẫn nại được nữa, liền tiếp tục lên,
Trương Chinh phi thân lên, ngăn hành động của bảy người, hét lớn: “Các ngươi
dừng tay cho ta, nếu ai không nghe lời ta, thì người đó đừng gọi ta là đại ca
nữa.!”

Bảy sứ giả thấy Trương Chinh nói nghiêm túc như vậy thì chỉ căm phẫn nhìn Phi
Long Tử chứ không còn có ý động thủ nữa. Trương Chinh quay đầu lại, nói với
Phi Long Tử: “Ý của ngươi có phải đã nhận lời rồi?”

Phi Long Tử nói: “Phí lời, lão phu trước giờ nói một là một hai là hai, tới
lúc đó ta tự sẽ tới tìm các ngươi tỷ võ, lão phu sợ tới lúc đó các ngươi lâm
trận bỏ trốn, ta sẽ không biết tìm các ngươi ở đâu.”

Trương Chinh cười ha hả: “Phi Long Tử, ngươi thử đi nghe ngóng xem, họ Trương
ta lúc nào lại sợ hãi chứ? Trùng Dương tháng chín, ngày hôm đó, nếu chúng ta
bại, cho dù thập nhị sứ giả chúng ta đều không phải là đối thủ của ngươi,
ngươi có thể bảo bọn ta làm cho ngươi một việc, còn nếu ngươi mà bại, hừ, tới
lúc đó ngươi phải nuốt lại những lời vũ nhục giáo chủ hôm nay trước mặt của
giáo chủ chúng ta, thừa nhận không phải là đối thủ của cựu giáo chủ của chúng
ta, ngươi làm được không?”

Phi Long Tử cả đời cuồng ngạo, bao nhiêu năm nay, chỉ bại dưới tay một mình
đao thần, những người khác chưa từng đánh bại hắn, hoặc là có kém một chút,
hoặc là kỳ phùng địch thủ, người có thể chiếm được ưu thế chỉ có một mình đao
thần, khi nghe những lời này, hắn nói: “được, chúng ta quyết định như vậy đi,
tới lúc đó đừng có hối hận.”

Trương Chinh nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”

Phi Long Tử nói: “Vậy thì tốt, chuyện ngày hôm nay, lão phu sẽ không truy cứu
nữa, các ngươi đi đi!” Nói xong, quay đầu nhìn hai huynh muội, cười nói: “Hai
đứa bé các ngươi còn muốn đuổi theo lão phu nữa không?”

Ca ca hừ một tiếng, nói: “Chúng ta không đánh lại ngươi, đại bạch hạc cũng
không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta có thể làm sao đây, ta muốn nói với
ngươi một câu, Phương lão đệ là nghĩa tử của đao thần tiền bối, nếu ngươi làm
hại hắn, đao thần nhất định sẽ tới tìm ngươi đó!”

Phi Long Tử vừa nghe thì nói: “hai đứa nhỏ các ngươi đúng là thích lo chuyện
bao đồng, các ngươi có biết lão phu bắt tiểu tử này chính là vì để dẫn đao
thần tới không? Lão phu đã tìm hắn hơn một năm rồi, nếu tìm tiếp lão phu sẽ
phát điên mất!”

Hai huynh muội tung mình nhảy lên lưng đại bạch hạc, tiểu cô nương nói: “Phi
Long Tử, ngươi đợi đó, hôm nay ngươi ức hiếp chúng ta, ta sẽ kêu sư phụ tới
tìm ngươi tính sổ!”

Đại bạch giương đôi cánh lớn, bay thẳng lên trời, Phi Long Tử cười ha ha, xuất
ra một thủ đao, đao phong đuổi theo bạch hạc, đuổi thêm mấy chục trượng nữa
mới biến mất trong không khí. Tuy không đánh chúng hai đứa nhỏ, nhưng cũng đã
doạ cho chúng co đầu lại, nấp kỹ sau đại bạch hạc, vừa nãy ca ca suýt chút nữa
đã bị một chưởng của Phi Long Tử lấy đi tính mệnh, đến nay lại vừa chịu sợ hãi
như vậy, vội vàng hối thúc đại bạch hạc: “Hoa nhi, ngươi mau lên đi, tên này
thật đúng là khủng bố quá!”

Tiểu cô nương bĩu đôi môi nhỏ: “Chúng ta đi rồi. Phương Kiếm Minh làm sao
đây?”

Ca ca bất lực nói: “Còn có thể làm gì? Về nói cho Huệ Trần sư thái biết trước
đã, để bà ấy định đọat, bát sứ giả ma giáo đến đây làm gì? Bọn chúng bình
thường rất hiếm khi tụ lại một chỗ như vậy, trừ khi là có đại sự gì đó?”

Tiểu cô nương cười nói: “Mặc kệ chúng, chúng ta không liên quan gì tới chúng
cả, sau khi muội về, nhất định sẽ bảo sư phụ tái xuất giang hồ, dạy dỗ cho tên
Phi Long Tử đó!”

Ca ca cười hắc hắc mấy tiếng, hai người cưỡi đại bạch hạc, chớp mắt thì đã
biến mất trong ánh trăng bàng bạc, những người đi đường chỉ nhìn thấy cao cao
trên không có một đạo hắc ảnh vụt qua, còn tưởng rằng đó là đại nhân vật lớn
nào đó.

Phi Long Tử đánh đuổi hai huynh muội xong, lúc quay đầu lại bát sứ giả của ma
giáo đã đi hết. Phi Long Tử nhìn sắc trời đoán biết bây giờ là giờ tuất, một
tay nắm chặt Phương Kiếm Minh, đi được một lúc thì tới một khu rừng lớn, Phi
Long Tử giải khai huyệt đạo của Phương Kiếm Minh, nhưng hắn nhất thời chưa
tỉnh, trong lòng Phi Long Tử rất kinh dị, nói: “Mẹ nó, võ công của tiểu tử này
cũng đâu có tệ, lão phu cũng không dùng lực đạo lớn, làm sao vẫn chưa tỉnh? Có
phải lão phu ra tay quá mạnh không? Đã làm hắn bị thương rồi, thật là, lão phu
còn phải dựa vào hắn để tìm đao thần nữa!”

Hắn định nắm lấy khuỷu tay của Phương Kiếm Minh, định truyền nội công cho hắn,
và xem hắn có bị thương không, hắn bước tới gần Phương Kiếm Minh, nghe hơi thở
nhè nhẹ của hắn, trong lòng chợt ngây ra, vội vã thử truyền nội lực cho hắn,
lần này hắn đã bị tức tới mức nửa cười nửa khóc, mắng rằng: “Mẹ nó, tiểu tử
này thật biết hưởng thụ, lão phu ở đây đánh nhau với người ta liều sống liều
chết, ngươi thì tốt rồi, cái gì cũng không cần lo, cũng không sơ lão phu sẽ
một đao chém chết ngươi, ngươi cứ việc ngủ cho no say, tiểu tử thối, tỉnh dậy
cho ta, đao thần đang ở đâu?”

Phi Long Tử không hề khách khí tóm lấy cổ áo Phương Kiếm Minh xách lên, lắc
qua lắc lại, Phương Kiếm Minh bây giờ mới ngái ngủ tỉnh dậy, kinh ngạc nói:
“Í, đây là nơi quỷ quái nào vậy? Tối om om, lẽ nào trời đã tối rồi sao? Ai dà,
không xong rồi, nghĩa phụ còn đang đợi tôi về làm bữa tối đó.”

Nói rồi, không thèm nhìn Phi Long Tử, đẩy tay của hắn ra, tung người nhảy lên,
muốn đứng dậy, Phi Long Tử ngũ chỉ mở rộng, tóm lâý ngực của hắn nói: “Tiểu
tử, từ từ đã!” Phương Kiếm Minh nghiêng mình, thoát được phạm vi chưởng thủ
của Phi Long Tử, thân thể nghiêng qua sáu mươi độ, Phi Long Tử thầm kinh ngạc,
cười rằng: “Thú vị, thú vị.” Cổ tay lay động, tóm lấy tay của Phương Kiếm
Minh, Phương Kiếm Minh nói: “Con người của ông sao vậy? Tại sao cứ làm khó cho
tôi?” Nói rồi, tay múa loạn, chân không tiếp đất, giao thủ với Phi Long Tử bảy
tám chiêu, nói ra thì chậm, kỳ thực nhanh như thiểm điện, Phi Long Tử nhìn
thấy bản thân không thể khiến hắn nằm xuống, mà thân hình Phương Kiếm Minh đã
lên tới hơn bảy mươi độ, trong lòng vui vẻ, cười lớn: “Thú vị, thú vị, thiên
tài, thiên tài.” Chân trái đá vào đầu gối hắn, muốn làm cho hắn ngã, Phương
Kiếm Minh lùi lại ngồi xuống, nhất thức Quan Âm Toạ Liên trên không trung,
song chưởng múa loạn, tấn công vào ngực của Phi Long Tử, mắng rằng: “Rốt cuộc
ngươi là ai? tại sao lại cứ làm khó ta?”

Nhất thức Phong bại dương liễu của Phi Long Tử, cái lưng thô kệch nghiêng sang
một bên mềm mại như không xương, thân trên khẽ động, tránh qua song chưởng của
Phương Kiếm Minh, cánh tay nắm lấy cổ áo của Phương Kiếm Minh, cười mà rằng:
“tiểu tử, ngươi không biết ta sao?”

Phương Kiếm Minh vội vàng đáp trả hắn một chiêu, ngưng thần nhìn kỹ, kinh ngạc
nói rằng: “Ta nhớ ngươi, ngươi không phải là Phi Long Tử sao?”

Trong tiếng cười ha hả của Phi Long Tử, hai người thấy chiêu đỡ chiêu, đã giao
tới năm sáu chiêu, Phương Kiếm Minh thân hình lúc nào cũng nghiêng thành bảy
mươi độ, nghe thấy tiếng cười hi hi của Phương Kiếm Minh, “Phi Long Tử, ông
trúng kế rồi!” Chỉ thấy Phương Kiếm Minh phi thân lùi lại, Phi Long Tử đuổi
ngay phía sau, nhất ký thủ đao đi sát trán của Phương Kiếm Minh, nhưng Phương
Kiếm Minh đã đứng thẳng lại, Phi Long Tử cho dù một đao có bổ xuống, hắn cũng
không thể nào cứu vãn được sự thực là Phương Kiếm Minh đã đứng vững.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #65