Người đăng: Reapered
Tám người này vừa bước ra làm cho hai huynh đệ đang ở trên không giật bắn cả
mình, bọn họ ngồi trên lưng đại bạch hạc, vốn không hề nhìn thấy tám người
này. Tám người bước tới, người đi trước là một lão giả tóc bạc nửa đầu, thân
hình cao gầy, trên người khoác một áo bào màu xanh bạc màu, dường như đã mặc
rất nhiều năm, nhưng rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết tính cách của người này vô
cùng bảo thủ.
Hai người bên cạnh ông ta là một nam một nữ, người nam cao hơn lão giả một cái
đầu, chắc chắn là chưa quá năm mươi tuổi, trong tay cầm một cây kim đao cong
như vành trăng khuyết, mặc một chiếc áo dài màu đen. Nữ tử thì thân hình uyển
chuyển, cao gần bằng lão giả, mày liễu mắt phượng, miệng anh đào đầy cá tính
mím chặt, người khác có thể đoán cô ta chưa tới ba mươi tuổi, nhưng kỳ thực cô
ta năm nay đã 46 tuổi.
Bên cạnh họ là hai người trung niên, một người đầu như hổ, to vô cùng, lưng
hơi cong xuống, dường như có một chút gù, nhưng không nhìn rõ lắm. Người kia
có một cái mũi rất cao, tóc tai rối bời cột đằng sau ót, tuỳ tiện giống như
bản thân là người tự do nhất trên thiên hạ vậy.
Ba người khác lại là một người béo, một người gầy, và một hán tử chân tay dài
ngoẵng. Tên béo có cái bụng tròn quay, bây giờ tuy là đầu xuân nhưng y phục
bên trên của ông ta đã rộng mở, lộ ra cái bụng lớn ở bên trong, khuôn mặt tròn
tròn, khi cười hai mắt híp lại. Người gầy thì thực sự quá gầy, so với tên béo,
quả thật chính là bằng chứng cho việc hắn ta đang ở trong tình trạng nước sôi
lửa bỏng, có lẽ đã bảy tám ngày không được ăn cơm rồi. Vậy mà tên hán tử tay
chân dài ngoằng kia, có bộ mặt dài như mặt ngựa, dài tới nỗi nhìn giống như có
ai đó đã nợ hắn một trăm vạn vàng ròng mà chưa trả vậy.
Sáu người này đều trông rất quái dị, ngoài nữ tử còn dễ coi một chút, những
người khác đều có chút xuất chúng.
Phi Long Tử đưa mắt dò xét, đánh giá, Phi Long Tử không hề biết lai lịch của
bọn họ nhưng những lời lúc nãy của hắn đã dẫn bọn họ tới, từ điểm này có thể
đoán được bọn họ có liên quan tới người của Ma giáo, chỉ là không biết địa vị
của họ trong ma giao thế nào. Phi Long Tử trong địa bảng cũng là người cao
tuổi nhất, hắn tập võ cả đời, chỉ là vì muốn có thể đánh bại toàn thiên hạ vô
địch thủ, nhưng hắn cứ bị bại trong tay đao thần nhiều lần, mỗi lần đều bị
tuyệt thế đao pháp của đao thần làm sợ chạy mất.
Lần trước, hắn cùng đao thần đấu khí công cách không ở Thương long cốc, không
hề chiếm được thượng phong, chỉ đành trở về tu luyện, để lần sau có thể dễ
dàng trong một chiêu nửa thức đánh bại đao thần, cuối cùng công phu không phụ
người có lòng, một năm trước, hắn đã lãnh ngộ ra một chiêu thủ đao lợi hại,
nên mới ra ngoài tìm Đao Thần, hắn tới thương long cốc, thì nhìn thấy nơi đó
không còn tông tích của đao thần, nhưng lại có một con ngân giác thú vô cùng
đáng ghét nhảy ra công kích hắn, hắn cho ngân giác thú một trận rồi mới ra
khỏi Thương Long cốc, đến giang hồ tìm kiếm tung tích của Đao thần, lần đi này
đã tiêu tốn mất hơn một năm, nhưng không hề tìm thấy Đao thần, hôm qua hắn đi
qua nơi này, đột nhiên nhìn thấy một con đại bạch hạc bay lượn trên không còn
đem theo hai người, dựa vào con mắt của hắn, đại bạch hạc tuy cách hắn mấy
chục trượng, nhưng hắn cũng có thể nhìn rõ người ngồi trên đó.
Hắn nhìn thấy một nam một nữ, hai đứa trẻ này, nam thì chưa tới mười lăm mười
sáu, nữ thì khoảng mười tuổi, trong lòng thấy kinh ngạc, nên theo sau họ, lặng
lẽ đuổi theo. Một lúc sau thì tới một am ni cô. Một lão ni cô xuất hiện nói
chuyện với hai người này, bọn họ cười nói vui vẻ, vào trong am. Phi Long Tử
nhìn thấy lão ni cô thì cảm thấy rất quen mặt, chỉ không biết đã gặp ở đâu,
đột nhiên nghe thấy lão ni cô nói: “Thí chủ đã tới đây, tại sao lại tránh
không gặp mặt?”
Phi Long Tử trong lòng thầm kinh, bước ra từ nơi ẩn thân, lão ni cô nhìn Phi
Long Tử, sắc mặt thoáng biến, nói: “Phi Long Tử, ngươi tới đây làm gì?”
Phi Long Tử thấy bà ta nhận ra mình, liền nghĩ, sắc mặt cũng biến: “Ngươi là
Phương Oánh Oánh Như Ý Thần Kiếm?”
Lão ni cô cười lạnh: “Không sai, ngươi không ngờ ta lại ở đây phải không? Bây
giờ bần ni đã là người ngoài thế cuộc, pháp hiệu Huệ Trần. Phi Long Tử, ngươi
không đi tìm Đao Thần tỷ võ, đến đây làm gì?”
Phi Long Tử cười nói: “Làm sao? Ngươi không phải đi tìm tình lang Bạch Mi Thần
Quân của ngươi sao?” Huệ Trần lạnh hừ một tiếng, không thèm nói tiếp, Long Phi
Tử lại cười nói: “Chuyện của các người, lão phu không quan tâm đâu, ta hỏi
ngươi, Phương…ô, Huệ Trần, ngươi có thấy Đao Thần không? Lão phu đã tìm hắn
hơn một năm rồi, cũng không biết cái lão già đó đã chạy đi đâu nữa?”
Huệ Trần nói: “Chuyện của các ngươi ta cũng không quan tâm, bần ni không hề
nhìn thấy Đao thần tiền bối, mời ngươi hãy đi khỏi nơi này!”
Con người của Phi Long Tử rất tà khí, giết người tuy không nhiều nhưng cũng là
nhân vật đỉnh đỉnh đại danh trong võ lâm, Huệ Trần và hắn đều ở trong địa
bảng, đã từng gặp hắn vài lần, nhưng không hề thích hắn, muốn hắn rời khỏi chỗ
này cũng không phải là chuyện cái gì mà lục thân bất nhận, Phi Long Tử biết
những người tự nhận là chính phái như vậy không hề có cảm tình với loại người
như hắn, lạnh hừ vài tiếng rồi quay người về trấn, ở tạm trong một khách điếm.
Ngày hôm sau hắn tỉnh dậy, lại đi tìm cả ngày, buổi chiều ăn cơm tối xong,
đang định tiếp tục lên đường tìm Đao thần, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hạc
kêu, ngưng thần nghe kỹ, dường như có thể thấy được là nó đang gặp phải đại
địch, trong lòng thoáng động, lại tới am ni cô, thì nhìn thấy cảnh đại bạch
hạc và kỳ lân thử lườm nhau, sau đó khi kỳ lân thử bị đại bạch hạc quạt đi,
lăn mấy vòng trên đất, Huệ trần sư thái đã tới ngoài cửa, hắn liền nín thở,
trốn ở chỗ tối, khi bốn người trong sân nói chuyện, đã nghe thấy Phương Kiếm
Minh nhắc tới hai chữ Đao Thần, Phi Long Tử vừa mừng vừa kinh ngạc, đây chính
là tìm mòn hài sắt mà không thấy, không phí công sức gì thì đã được. Phi Long
Tử phi thân tới bắt lấy Phương Kiếm Minh, phong huyệt làm hắn mê man, đồng
thời đối một chưởng với sư thái sau đó rời khỏi am ni cô.
Đây chính là nguyên nhân tại sao Phi Long Tử xuất hiện tại đây.
Phi Long Tử đánh giá sáu người trước mặt xong thì lạnh lẽo nói: “Các ngươi là
ai? Ở đây làm gì? Có phải là người trong ma giáo không?”
Lão giả gầy gò cười hắc hắc: Mấy người lão phu đang họp ở đây, ngươi vô duyên
vô cớ xông vào, làm phiền chúng ta, chúng ta đành phải núp đi. Phi Long Tử
ngươi to gan thật, dám mạo phạm cựu bang chủ của chúng ta?”
Phi Long Tử cười ha hả: “Ngươi là cái thá gì? Lại ở đây giáo huấn lão phu? Khi
lão phu nổi danh, ngươi e rằng vẫn chỉ là một vô danh tiểu tốt trong giang hồ
mà thôi!”
Lão giả gầy gò cười nhạt: “Lão phu thừa nhận ngươi lớn tuổi hơn ta, nhưng về
thứ bậc lão phu không hề dưới ngươi, ngươi đừng hòng cậy già mà lên mặt ở
đây.”
Phi Long Tử ồ lên một tiếng: “vậy ngươi là ai?”
Chỉ nghe thấy lão giả gày gò nói: “Lão phu là ma giáo thử đàn sứ giả Trương
Chinh!”
Phi Long Tử thoáng kinh ngạc, lại nghe thấy bảy người còn lại lên tiếng:
“Ma giáo ngưu đàn sứ giả Lưu Như Hải!”
“Ma giáo hổ đàn sứ giả Vương Phục Hổ!”
“Ma giảo thố đàn sứ giả Viên Tử Ngọc!”
“Ma giáo long đàn sứ giả Long Phong Vũ!”
“Ma giáo mã đàn sứ giả Mã Bất Hối!”
“Ma giáo hầu đàn sứ giả Hầu Triều Tông!”
“Ma giáo trư đàn sứ giả Chu Hữu Tiếu!”
Bảy người bọn họ đều lần lượt báo danh, giọng vang lên lanh lảnh, Phi Long Tử
tuy là nhất đại cao thủ, 60 năm trước từng rất nổi danh trên địa bảng, nhưng
đã 60 năm rồi, hắn cũng đã già, những năm tháng còn lại chính là muốn đánh
khắp cao thủ trong thiên hạ, đâu có thời gian nghe đến những người này, đương
nhiên không hề biết đến bọn hậu sinh vãn bối này, duy chỉ có chút nghe nói về
thử đàn sứ giả Trương Chinh.
Thử đàn sứ giả Trương Chinh cũng đã hơn tám mươi gần chín mươi tuổi, năm xưa
hắn đi theo giáo chủ đời trước Độc Cô Động Thiên xông pha thiên hạ, năm mươi
năm trước hắn đã làm thử đàn sứ giả, lúc đó ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, làm
thử đàn sứ giả nhiều năm như vậy, những đàn chủ của những đàn khác cùng tuổi
với hắn sớm đã lần lượt lui về, đến vị trí trưởng lão tiếp nhiệm của ma giáo
tổng đàn, giáo chủ đời này Độc Cô Cửu Thiên cũng từng lệnh cho ông ta lui về,
đến tổng đàn làm trưởng lão, hắn từng tức khí mà nói rằng: “Trong ma giáo ngư
long hỗn tạp, khó tránh xuất hiện nghiệt đồ, lão phu chỉ yêu cầu bản thân làm
tốt một thử đàn sứ giả, tăng cường quản thúc đệ tử trong giáo để bọn chúng
đừng huỷ hoại danh tiếng của ma giáo!” Độc Cô Cửu Thiên không thể khuyên nổi
hắn, đành phải mặc hắn.
Vì thân phận của hắn là sứ giả của một đàn, người trong ma giáo đều rất kính
trọng hắn, không hề xem hắn là sứ giả mà chỉ xem hắn là trưởng lão thôi. Người
họ Trương này cũng là một người kỳ quặc, thích nhất là đến các đàn khác của ma
giáo thị sát, nếu phát hiện có lộn xộn trong ma giáo thì quyết không nhẹ tay,
cho nên đệ tử trong giáo cũng rất sợ ông ta.
Phi Long Tử vừa nghe thấy lão già gầy gò này chính là thử đàn sứ giả Trương
Chinh thì không nhịn được cười: “Làm sao mà ngươi vẫn làm cái chức này vậy?
Trong ma giáo không phải có trưởng lão hay sao? Cái lão già này tại sao lại
không tới đó đi?”
Trương Chinh nói: “Đây là chuyện riêng của lão phu, không cần Phi Long Tử
ngươi nhiều lời, Phi Long tử, ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, nghĩ ma giáo không
có người sao?”
Phi Long Tử ngạo nghễ cười: “Từ khi Độc Cô Động Thiên chết đi, lão phu chưa
từng nghe qua ma giáo ngươi có nhân tài xuất chúng nào? Lão phu cứ nghĩ như
vậy đó, ngươi làm gì được nào?”
Lão mập sứ giả của trư đàn cười nói: “Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói bang chủ
chúng ta đại chiến với chưởng môn Võ Đang, thắng lợi trở về, được xưng tụng là
thiên hạ đệ nhất cao thủ sao?”
Phi Long Tử nghe xong, giống như vừa nghe thấy thứ gì đó hoạt kê vậy, cười
lớn: “Chưởng môn Võ Đang mà ngươi nói đó, ta còn nhớ hắn tên là Trường Hồng gì
đó phải không? Năm xưa hắn theo sư thúc hắn tới mời lão phu tỷ võ, sư thúc hắn
đã bị ta đánh tới không còn sức để chống trả, còn thắng được công pháp Thê vân
tung, lúc đó hắn vẫn chỉ còn là một tiểu đạo sĩ, tới nay gọi là cái gì Trường
Hồng chân nhân đó, hắn mà cũng xứng gọi là chân nhân? Giáo chủ các ngươi đánh
bại hắn thì có gì giỏi giang, lão phu còn không thèm động thủ với hắn nữa là!”
Lời này vừa nói ra đã làm cho tám vị sứ giả tức giận vô cùng, không nghi ngờ
gì nữa chính là có ý nói Độc Cô Cửu Thiên không có bản lãnh gì, chỉ biết tìm
người võ công thấp kém để đánh nhau rồi mới được bọn lắm chuyện trong giang hồ
nói thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Chỉ thấy Ngưu đàn sứ giả Lưu Như Hải đơn đao rút ra, quét một đường hoa mỹ,
đao ảnh lưu lại trong màn đêm nhàn nhạt, trong khi mặt trăng đang lộ ra ở phía
đằng đông, như dò xét tất cả trên thế giới này. Lưu Như Hải nói: “Phi Long Tử,
chúng ta kính trọng ngươi là tiền bối, ngươi đừng nên vũ nhục giáo chủ của bổn
giáo, có bản lãnh thì hãy xuất vài chiêu đi!”
Phi Long Tử cười lớn nói: “Một mình ngươi? Không đủ đánh với lão phu, các
ngươi cùng lên một lượt đi, lão phụ không sợ các ngươi đâu.”
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249