Phi Long Tử


Người đăng: Reapered

Độc tí ni cô nhìn thấy hai người vừa tới đã cãi nhau, thì mỉm cười với Phương
Kiếm Minh, : “Phương tiểu thí chủ, lúc nãy có chuyện gì vậy? Tại sao lại chắp
tay như phật môn đệ tử? Lẽ nào thí chủ cũng là phật môn đệ tử sao?”

Phương Kiếm Minh cười ha ha, nói: “Lão sư thái, tiểu tử từ nhỏ đã lớn lên ở
Thiếu Lâm, cũng có thể coi là đệ tử của Thiếu Lâm rồi, bây giờ tuy không phải
nữa, nhưng cũng đâu có thể quên nguồn gốc.”

Độc tý ni cô đáp: “Ồ, thì ra là vậy, nhưng mà bần ni cảm thấy rất khó hiểu,
ngươi quen biết bần ni sao? Sao biết được ta là người trong Địa bảng?”

Phương Kiếm Minh cười ha hả: “Lão sư thái, tiểu tử tuy chưa gặp người, nhưng
đã từng nghe nghĩa phụ kể sự tích cảm động rơi nước mắt của người và Bạch Mi
Thần Quân năm xưa, nó đã thấm sâu vào lòng của tiểu tử, cho nên vừa gặp lão sư
thái thì đã đoán ra.”

Độc tý ni cô nghe thấy Phương Kiếm Minh nhắc tới Bạch Mi thần quân thì nét mặt
bất giác ngẩn ngơ, may mà tu vi của bà ta cao thâm nên sắc mặt lập tức biến
chuyển ngay, cười nói: “Phương tiểu thí chủ, chuyện năm xưa đã qua lâu rồi,
bay theo cơn gió, không cần nhắc tới nữa, không biết cậu tới có việc gì? Sư
phụ cậu, nghĩa phụ cậu là ai? Có thể nói rõ không?”

Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy đã là lúc hoàng hôn, lớn tiếng:
“Ai dà, tôi vui chơi ở đây, làm sao lại quên mất nghĩa phụ rồi. Lão sư thái,
không giấu gì bà, tôi là vì đuổi theo con này mới tới, mũi của nó rất thính đã
ngửi thấy mùi của đại bạch hạc, mới chạy đến đây, tôi cứ đuổi mãi không biết
từ lúc nào đã xông vào đây, mong sư thái đừng lấy làm lạ, hãy thứ lỗi cho tiểu
tử.”

Độc tý ni cô cười: “A di đà phật, bần ni làm sao lại trách tiểu thí chủ được!
Tiểu thí chủ là một cao nhân, bần ni còn rất hoan nghênh nữa đó.”

Phương Kiếm Minh lại nói: “Lão sư thái, sư phụ tôi là Thanh Thành hoà thượng
của Thiếu Lâm Tự, không biết bà có nghe nói không? Nghĩa phụ tôi…ha ha, ông ấy
thực sự rất có tiếng, võ công lại cao…”

Bím tóc sừng dê của tiểu cô nương lúc lắc : “Hứ, khỏi cần làm bộ, xem ngươi
đắc ý chưa kìa, nghĩa phụ ngươi là ai? Lẽ nào ông ấy có thể đánh lại sư phụ
của ta?!”

Phương Kiếm Minh nói: “Nghĩa phụ ta sáu mươi năm trước, là đỉnh đỉnh đại
danh…Đao…Thần…”

Độc tý ni cô đang định nói gì thì đột nhiên biến sắc, có một tiếng nạt nộ lớn
vang lên: “tiểu tử, mau nói cho ta biết, Đao thần, cái lão già đó trốn ở đâu
rồi? Lão phu đã tìm hắn hơn một năm nay rồi!” Theo tiếng nói đó, một nhân ảnh
cuốn theo kình phong bay vào trong sân, Phương Kiếm Minh vòn chưa nhìn rõ mặt
hắn thì đã bị người này túm lấy khuỷu tay, phát ra một kình đạo, dựa vào nội
gia chân khí phong lấy đại huyệt khắp người của Phương Kiếm Minh, không cho
hắn động đậy, cũng cùng lúc đó, độc tý ni cô sắc mặt đại nộ: “Phi Long tử,
ngươi thật sự quá đáng rồi đó, ngươi nghĩ nơi này của ta không có cao thủ
sao?”

Người tới cười ha ha điên cuồng, bắt lấy Phương Kiếm Minh cùng bay lên, tiếp
một chưởng của độc tý ni cô ở trên không. Ầm một tiếng, cuồng phong cuồn cuộn,
tất cả đồ đạc trong sân bay tứ tung, dường như còn nghe mùi rượu nữa, đột
nhiên nghe thấy một tiếng rầm, tường viện không thể tiếp nhận được song chưởng
mạnh mẽ của bọn họ, nội gia chân lực phát ra đặc quánh, đại bạch hạc kêu dài
một tiếng, song trảo quắp lấy hai huynh đệ vẫn còn đang ngẩn người ra, bay lên
trời cao.Sau đó lại duỗi song trảo ra bỏ hai huynh đệ họ lộn một vòng trên
không, sau đó đại bạch hạc lại dùng thân thể to lớn của mình để đón đỡ lấy họ,
hai người giờ đã ngồi yên trên lưng của đại bạch hạc, chiêu này bọn họ cũng đã
từng chơi qua, đối với người khác thì thật kinh hiểm, nhưng với họ thì đã quen
như cơm bữa.

Trong sân, người đang bắt lấy Phương Kiếm Minh là Phi Long Tử, sau khi tiếp
một chưởng của độc tý ni cô thì lộn mèo một vòng, rồi lại cười ha hả: “Lão ni
cô, ngươi không phải là đối thủ của lão phu, hãy gọi tình lang của ngươi ra
đây, dựa vào võ công của Bạch Mi Thần Quân thì có thể phân cao thấp với lão
phu đấy. Nếu các ngươi song kiếm hợp bích thì lão phu chỉ còn cách chạy mất mà
thôi!”

Tay vẫn nắm lấy Phương Kiếm Minh, lộn ba vòng trên đầu độc tý ni cô rồi rơi
xuống đất, thân người khẽ động, lại lướt đi như bay, độc tý ni cô sắc mặt vô
cùng khó coi, vừa nãy bà tiếp một chưởng của Long Phi Tử, nội công đã tiêu hao
nhiều, trên người bà lại không có ngọc kiếm Như Ý, chỉ biết giương mắt nhìn
Phi Long Tử bắt mất Phương Kiếm Minh.

Đột nhiên đại bạch hạc hú dài một tiếng, giang rộng hai cánh, cách mặt đất
mười trượng, đuổi theo hướng của Phi Long Tử ở đằng xa, độc tý ni cô nhìn thấy
, mừng thầm, truyền âm nói: “Hồng nhi, Linh nhi, hai con cẩn thận, không đánh
được hắn thì đừng có đuổi, chỉ cần biết hắn ở đâu là được rồi!”

Hai huynh muội trả lời đáp: “Vâng, sư thái!” cưỡi đại bạch hạc,nhìn chăm chăm
vào nhân ảnh đang lướt đi như bay trước mắt, cấp tốc đuổi theo. Kỳ lân thử
nhìn thấy chủ nhân bị bắt đi, đột nhiên cũng nhảy lên, phóng tới hơn mấy
trượng, độc tý ni cô chỉ thấp thoáng thấy một bóng màu xám vụt qua, thân hình
bé nhỏ của kỳ lân thử đã biến mất ở đằng xa.

Long Phi Tử khinh công đích thực vô cùng khủng khiếp, lần trước hắn ở ngoài
Thương Long Cốc sử ra Hoạt Phật Thăng Thiên, đã là của hiếm trên đời, trải qua
hai năm tu hành, khinh công tuy không có nhiều tiến bộ, nhưng đã hơn lúc
trước. Một chút tiến bộ này đối với những cao thủ bậc cao như hắn, là đã đáng
quý lắm rồi.

Chỉ nghe thấy Phi Long Tử cười ha hả, không hề xem những núi non, rừng rậm,
vực thẳm, cánh đồng đang chắn trước mắt là gì, nhún nhẹ thì đã lên cao mười
mấy trượng, hai người cưỡi trên đại bạch hạc, nhìn theo Long phi Tử không chớp
mắt, khinh công của hắn không hề thua kém đại bạch hạc, đại bạch hạc cách hắn
mười bảy mười tám trượng, muốn đuổi cũng đuổi không kịp, chỉ có thể theo phía
sau, Phi Long Tử ngoảnh đầu lại cười: “Hai tên nhóc kia, thật không biết tốt
xấu, còn đuổi theo lão phu, lão phu sẽ đánh cho hai ngươi rơi xuống, xem có
còn dám đuổi nữa không?”

Ca ca lớn tiếng nói: “Ngươi dám? Ngươi có biết chúng ta là ai không?”

Phi Long Tử nói: “Các ngươi là ai? Có bạch hạc lớn như vậy làm hộ cầm, có lẽ
võ công cũng rất cao, nói ra nghe thử, không chừng là người quen của lão phu
đấy!”

Muội muội nhẹ nhàng nói: “Sư phụ của chúng ta là Thiên Đô Thánh Nhân, ngươi đã
sợ chưa?”

Phi Long Tử vừa nghe liền quay người lại, sau đó tung mình trên không, đứng
lên trên một vách núi cao, đại bạch hạc đem theo hai huynh muội cũng bay tới
đó, Phi Long Tử ồ một tiếng, “thì ra là lão già đó, hắn vẫn chưa chết sao? Hắn
cũng đã 130 tuổi rồi còn gì, là vị cao tuổi nhất trong Thiên Bảng, các ngươi
nhỏ như vậy đã có thể làm đệ tử của hắn sao?”

“To gan.”

“Hỗn láo!”

Hai đứa nhỏ đồng thanh hét lên.

Đại bạch hạc xông tới Phi Long Tử với một sức mạnh ngàn cân, mặt đất xuất hiện
những luồng khí mạnh mẽ, thực sự có thể làm bay cả đá. Phi Long Tử ngẩng đầu
cười lớn: “Lão phu tuy là người trong Địa Bảng, nhưng lẽ nào lại sợ người của
Thiên Bảng các ngươi? Lão phu được người ta gọi là Phi Long Tử, con súc sinh
nhỏ bé này thì có thể làm gì được ta chứ?” Nói rồi, không hề để ý tới đại bạch
hạc, mạnh mẽ tung người lên, lộn một vòng, nhanh như chớp lên phía trên của
bạch hạc, đưa tay ra định bắt lấy tiểu cô nương, tay trái hắn vẫn nắm chặt
Phương Kiếm Minh.

Trảo phong tới trước, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, đại bạch hạc giang
rộng cánh, một chiêu Bạch Hạc Sơ Linh đã ngăn được một trảo đó của Phi Long
Tử, binh một tiếng, đại bạch hạc chao đảo, rơi mất một số cọng lông vũ, kêu
một tiếng dài, mỏ sắc mạnh mẽ mổ vào đầu của Phi Long Tử. Phi Long Tử trong
lòng thất kinh, thầm nhủ: “con súc sinh này lại lợi hại như vậy, lão phu dùng
năm tầng công lực mà không làm nó chấn thương, sơ hở, sơ hở quá.” Không đợi
cái mỏ nhọn của đại bạch hạc mổ lên đỉnh đầu, hắn xoay người tránh né, mũi
chân trái đạp lên mũi chân phải, mượn lực để bay lên phía trái hai trượng, lên
phía trên của đại bạch hạc, cùng đại bạch hạc giao một chiêu nữa tồi hắn mới
tiếp đất.

Ca ca thấy vậy, kinh ngạc thét: “Đây không phải là Thê Vân Tung của Võ Đang
sao? Sao ngươi lại biết khinh công này?”

Phi Long Tử cười nói: “Thằng nhóc kia, ngươi cũng biết hàng đấy, không sai,
đây chính là Thê Vân Tung của Võ Đang, trong thiên hạ, chỉ có một mình lão phu
biết thôi, ngươi đã sợ chưa?”

Tiểu cô nương lúc nãy suýt bị bắt trong lòng đại nộ, nghe thấy thì mắng rằng:
“Xú lão đầu, ngươi chết đi, đợi sư phụ ta tới rồi, ta sẽ bảo người báo thù cho
Hoa nhi, đánh cho ngươi chạy khắp nơi, ngươi còn ở đây khoe khoang Thê Vân
Tung của ngươi, thật không biết sống chết.”

Phi Long Tử nghe xong cười lạnh: “Cô nhóc, đừng nói là sư phụ ngươi, cho dù Cô
Độc Động Thiên sống lại, đứng trước mặt của lão phu, lão phu cũng không sợ.”

“Thật không? He he, lão phu lại muốn xem xem lão già này có bao nhiêu bản
lĩnh?”

Đột nhiên có tiếng tiếp lời của hắn, theo âm thanh đó, bầu trời tối dần, từ
một bãi cỏ có tám người đang từ từ đứng dậy, chỉ cách chỗ họ có mười trượng,
hiển nhiên là bọn họ đã sớm mai phục ở đây rồi.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #62