Người đăng: Reapered
"A Di Đà Phật", Tiểu thí chủ quang lâm bổn am, chẳng biết bổn am có thể giúp
đỡ được gì không?
Chỉ thấy cánh cửa đỏ thậm vừa mở ra, một Ni cô trên đầu đội một mảnh vải màu
tro đi ra, Thiếu niên a a cười nói: "Đã quấy rầy sự thanh tu của Sư phó rồi,
con vật yêu quý của tại hạ vô cớ chạy đến nơi này, tại hạ đến đây là để bắt
nó, không tưởng được là nó lại chạy tới đây, thật sự không có ý đồ xấu gì."
Ni cô này nhìn hình dáng bất quá ba mươi tuổi đầu, bộ dáng xem ra đoan chính,
mặc dù trên người mặc bộ quần áo nâu sồng, nhưng các đường cong thật sự là
không xấu. Ni cô nhìn nhìn Kỳ Lân Thử trong tay Thiếu niên, kinh dị nói: "Di,
thí chủ thật là có bản lãnh, bần ni còn chưa bao giờ gặp qua loại Sóc này,
chẳng biết thí chủ ở nơi nào mà có được vậy?"
Thiếu niên ha ha cười nói: "Đây là ta ở trong núi bắt được đó, tại hạ không
quấy rầy nữa, cáo từ!"
Bỗng nhiên, bên trong am ni cô truyền ra một tiếng Hạc hót, Kỳ Lân Thử nghe
thấy, một đôi mắt nhỏ trợn lên hết cỡ, chi chi kêu lên, đột nhiên cựa mạnh,
thoát ra khỏi bàn tay của Thiếu niên, từ trên không trung lắc lư hạ xuống, đâm
đầu xông vào cái cánh cửa nửa mở nửa đóng của Am môn.
Thiếu niên thấy Tiểu gia hoả đó chạy vào bên trong Am, trong lòng bối rối, vội
vàng nói: "Uy, A Mao, ngươi trở về ngay cho ta, đây không phải là nơi ngươi đi
vào. Ngươi nhanh nhanh trở lại!"
Nói xong, Thiếu niên cũng bất chấp tất cả, cắm đầu chạy vào bên trong Am ni
cô, cái Ni cô kia đứng phát ngốc ở ngoài cửa Am cũng là không kịp tới xuất thủ
ngăn cản, để cho Thiếu niên xông được vào bên trong Viện.
"Thí chủ, mời quay trở lại, Phật môn thanh tịnh, không dung ngoại nhân tuỳ ý
xông bừa."
Ni cô vội vàng đi theo ở phía sau, mắt nhìn thấy Thiếu niên ở phía trước biến
mất tại góc của một Tràng ốc, động tác của Thiếu niên thật sự quá nhanh, Ni cô
lại không có tu luyện qua cái gì Khinh thân công phu, đâu có thể đuổi kịp đối
phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xông vào tới bên trong nội viện ở trong
Am.
Thiếu niên cũng biết địa phương này không phải một nam tử như hắn có thể nói
vào là vào được, không có sự chọn lựa chính là do Kỳ Lân Thử gia hoả đó thật
sự không nghe lời, cũng không hướng chủ nhân thông tri một chút, đã như một
làn khói chạy vào bên trong Am, Thiếu niên một đường đuổi theo nó, ở phía sau
hô to gọi nhỏ, khiến cho nơi Phật môn thanh tịnh này giống như đang mở một cái
đại hội gì đó.
Thiếu niên vòng trái quẹo phải, chợt tới bên ngoài một cái Viện, một nơi thập
phần hẻo lánh ở trong Am, Kỳ Lân Thử tung người vừa nhảy, đã nhảy lên trên
tường Viện, bức tường nọ chiều cao một trượng, Kỳ Lân Thử vừa đảo người một
cái đã tới đầu tường, quay về phía con vật gì đó trong Viện chi chi kêu lên,
xem hình dạng là cùng cái con vật kia đối kháng, Thiếu niên trong lòng kỳ
quái, vừa dịch người đã lên tới đầu tường, thân hình vừa mới đứng vững trên
đầu tường, bỗng nghe có người quát: "Ngươi là ai? Sao lại dám xông vào đây,
bắt đem lại đây!" Liền theo tiếng nói, một đạo hàn mang nhanh chóng xạ tới đùi
trái của Thiếu niên, Thiếu niên trong lúc nguy cơ, ở trên đầu tường sử một cái
'Cáp tử đại phiên thân', song cước vừa điểm lên đầu tường, phi thân bay lên,
lơ lửng trên không trung lộn vòng một cái, lại hạ xuống đầu tường, đang định
ngẩng đầu nhìn lại, chợt nghe có người giọng điệu ngọt ngào nói: "Hoa nhi, đến
giáo huấn tiểu tử này một chút, để hắn biết thế nào là lợi hại."
Một trận cuồng phong nổi lên, từ bên trong Viện đột nhiên phi xuất một cái
thân ảnh khổng lồ, thân ảnh nọ rõ ràng chính là một loại động vật, chỉ thấy
đây là một con Bach Hạc lớn cao cơ hồ tới một trượng, toàn thân thuần một màu
trắng, khu vực đầu và bộ mặt trọc lốc hiện ra màu sắc đỏ tươi, cái mỏ màu đỏ,
chân thấp thịt màu đỏ. Cái mỏ vừa nhọn lại vừa dài há ra, phát ra một tiếng
hót, từ không trung phi xuống, một cái mỏ rộng hướng Thiếu niên không thương
tiếc mổ tới.
Thiếu niên kinh hô "Ai nha" một tiếng, từ đầu tường lắc người hạ xuống, cuồng
phong quét ngang qua bên dưới, thật sự đứng thẳng không ổn, may thay Thiếu
niên sau khi rơi xuống đất, song thủ vừa chống xuống mặt đất, đã đằng không
nhảy ra xa tám thước, như vậy mới không có thụ thương. Kỳ Lân Thử chi chi kêu
lên một tiếng sắc nhọn, đột nhiên tung người vọt lên, chiếm lấy không trung,
nó diện tích thật là quá nhỏ, đại Bạch Hạc cùng nó so sánh, cảm giác nó tựa
như một chú tí hon.
Đại Bạch Hạc thấy Kỳ Lân Thử mặt đối mặt mà tới, giống như nhìn thấy khắc
tinh, quay đầu bay trở về, Kỳ Lân Thử đắc ý chi chi kêu lên, chân sau chạm
đất, chân trước liền khoanh lại, đặt ở trước ngực, bộ dáng cực kỳ buồn cười.
Thiếu niên lúc này mới có cơ hội đánh giá tình huống trong Viện. Chỉ thấy Viện
này mặc dù rất hẻo lánh, nhưng lại thập phần rộng rãi, ở phương hướng đối diện
với Thiếu niên có một toà đại ốc, lúc này đang có hai người đứng tại nơi đó,
một người là một vị nam tử, xem niên kỉ cũng không vượt quá tuổi mười lăm, nét
mặt chưa hết vẻ ngây thơ, đôi mắt nháy cũng không nháy nhìn vào Thiếu niên,
tựa hồ chính tại vì Thiếu niên có cái con Kỳ Lân Thử này mà cảm thấy vạn phần
kinh ngạc.
Một vị khác cũng là một Tiểu cô nương trên dưới mười tuổi, tóc trên đầu tết
thành hai cái sừng dê, một đôi mắt to tinh linh cổ quái, cái miệng nhỏ đỏ
tươi, tay thon nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như phấn, trông giống như một con
búp bê vậy. Hai người này trên người mặc Cẩm y phục sức chất liệu thượng hảo,
vừa nhìn đã biết là sanh trưởng trong gia đình phú quý. Thiếu niên thấy nơi
này có một nam tử, trong lòng có chút kinh kỳ, như quả không là cùng Am chủ
của Ni cô am này có quan hệ thân mật, như thế nào có thể để cho nam tử đi vào.
Xem ra hai người này nhất định là người nào đó của Am chủ.
Tiểu cô nương thấy Đại Bạch Hạc bị lép vế dưới tay của Kỳ Lân Thử, vội vàng
cao giọng hô lên: "Hoa nhi, ngươi không phải sợ a, ngươi lớn như vậy, nó nhỏ
như thế, ngươi còn chưa đánh nhau qua với nó kia mà?"
Đại Bạch Hạc ở trên trời cao kêu to lên mấy tiếng, đột nhiên cắm đầu phi
xuống, hai cánh quạt mạnh, dừng tại không trung, cách Kỳ Lân Thử chỉ có trên
dưới một trượng, hai cánh của Bạch Hạc vừa mở ra, dài tới gần một trượng rưỡi,
cánh chim khổng lồ quát khởi trận trận kình phong, làm bụi đất trong Viện bốc
lên mù mịt.
Kỳ Lân Thử rời khỏi chỗ của nó chỉ có một trượng, cũng là không có bị kình
phong lay động, hai chân sau của Kỳ Lân Thử dán chặt trên mặt đất, một đôi mắt
nhỏ và con mắt to của Đại Bạch Hạc trừng lên nhìn nhau, Kỳ Lân Thử là thượng
cổ dị thú, con Đại Bạch Hạc này mặc dù là thiên hạ hiếm có, có trên một ngàn
tuổi đáng kính, nhưng mà tại trước mặt của Kỳ Lân Thử một điểm cũng không dám
coi thường, Đại Bạch Hạc không biết con Kỳ Lân Thử này có cái gì bản lãnh,
nhưng mà nó dựa vào trực giác linh mẫn, cảm thấy cái Tiểu gia hoả trước mắt
này trong cơ thể tàng trữ một loại nguyên thuỷ lực lượng cực kỳ khủng bố.
Đại Bạch Hạc quan sát Kỳ Lân Thử cả nửa ngày, thấy đôi mắt nhỏ của Kỳ Lân Thử
vẫn nhìn trừng trừng, không có động tĩnh gì đặc biệt, trong lòng kỳ quái, thử
dùng cánh bên trái vạch lên một cái, bốc lên một cỗ kình phong hướng Kỳ Lân
Thử đánh tới, Kỳ Lân Thử chi chi vừa kêu, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, làm kẻ
đào binh, thẳng một mạch chạy đến chỗ Thiếu niên đang đứng riêng biệt, lắc cái
thân hình nhỏ bé một cái, nhảy luôn vào lòng của Thiếu niên, Thiếu niên vội
dùng một tay nắm chặt lấy nó, lúc ấy con Đại Bạch Hạc nọ dò thử Kỳ Lân Thử bất
quá chỉ là hư trương thanh thế, hót lên một tiếng dài, bay đến đỉnh đầu của
Thiếu niên, cánh trái vạch một cái, hướng trên đầu Thiếu niên hạ xuống, cái
cánh chim khổng lồ vừa mở ra, đã tới vị trí phía trên cách đỉnh đầu Thiếu niên
ba thước, Thiếu niên cảm giác thấy một đạo kình lực bài sơn đảo hải vọt tới,
người của hắn đúng là như thuyền nhỏ trong cơn gió lớn, lắc lư muốn bay đi.
Thiếu niên thấy thế tới của Đại Bạch Hạc rất mãnh liệt, không dám cẩu thả cùng
nó tỉ thí lực khí, đưa người nhảy lên, nhảy qua hẳn cánh trái của Đại Bạch Hạc
mới kêu lên: "Uy, hai người các ngươi là chủ nhân, như thế nào mà không quản
con vật yêu quý của các ngươi, chẳng lẽ muốn cho nó đả thương tại hạ sao?"
Tiểu cô nương nọ nghe xong, vỗ tay cười nói: "Hảo a, hảo a, ngươi nếu đánh
thắng được Hoa nhi của ta, ta sẽ nhường cho ngươi ngồi lên nó du ngoạn một
ngày, nếu ngươi không phải đối thủ của nó, trong trường hợp đó chỉ có thể là
ngươi xui xẻo thôi."
Thiếu niên nghe xong lời này, suýt chút nữa tức phát cuồng. Hắn cũng không
phải là cố ý xông vào trong Ni cô am này, nếu không phải Kỳ Lân Thử phát hiện
ra con Đại Bạch Hạc này, hắn cũng sẽ không đi tới nơi này, lại càng không phải
cùng Đại Bạch Hạc tranh đấu. Con Đại Bạch Hạc nọ thấy Thiếu niên nhảy đến một
bên, thân thể khổng lồ đột nhiên xoay chuyển, cư nhiên sử ra một chiêu "Bạch
Hạc Lượng Xí", cánh bên phải cực kỳ đúng cách khoa lên, hướng hông trái của
Thiếu niên đánh tới, Thiếu niên phi thân bắn lên, một cỗ cuồng phong thổi qua,
cuộn lên bụi đất, cánh phải xẹt sát qua dưới chân hắn hai tấc, Thiếu niên
người tại không trung, cả giận nói: "Ngươi là chủ nhân mà đã nói như vậy, thì
đừng có trách ta không khách khí nhé."
Nam tử đứng ở một bên sắc mặt thay đổi, quay về Tiểu cô nương khuyên nhủ: "Bỏ
qua đi, muội muội, hắn cũng không phải cố ý xông vào, Huệ trần sư thái cũng
sắp đến rồi, chúng ta ở chỗ này động võ, sợ rằng không tốt đâu!"
Tiểu cô nương vừa nghe, gắt giọng nói: "Ca ca, ngươi bớt quản ta đi, ta cũng
không phải là tiểu hài tử? Ta chỉ bất quá là không quen nhìn tiểu tử này không
có lễ phép nhảy lên đầu tường, nói không chừng hắn là một tên đạo tặc, ngươi
xem hình dáng của hắn có vẻ lén lén lút lút, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ
cắp. Ta đây là giúp Huệ trần sư thái tróc tặc, ngươi không cần phải quản!"
Thiếu niên nghe được lời nói này, cười to nói: "Hảo, hảo, tại hạ phi gian tắc
đạo, tới đây tới đây, Đại Bạch Hạc, tại hạ cùng với ngươi đại chiến ba trăm
hiệp." Nói xong, vung tay bổ xuống, phách không chưởng lực phát ra, ẩn ước bên
trong có tiếng phong lôi.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249