A Mao Đích Phát Hiện. (phát Hiện Của A Mao).


Người đăng: Reapered

Thiếu niên nghe xong, cười nói: "Nghĩa phụ, người nói nó là 'Kì Lân Thử', vậy
đã hơn một năm nay, nó hình như không có bản lãnh gì lớn, ngoại trừ khả năng
nhận ra đường mà người ta đã nói ra, con không có phát hiện nó có cái gì bản
lĩnh."

Đại hán cũng là kì quái nói: "Ta cũng không biết rõ ràng lắm, năm đó ta đến
dải đất này du ngoạn, bất ngờ gặp được Dược Tiên gia hoả kia, hắn nói qua với
ta dải đất này xuất hiện Kì Lân Thử, đem hình dạng của nó nói với ta, còn dặn
dò ta phải cẩn thận, miệng của gia hoả này có thể phun ra Thiên hoả, mặc kệ là
cái gì đồ vật, đều có thể bị nóng chảy hết, rất là đáng sợ." Thiếu niên nói:
"Con xem ra là nó đã bị thoái hoá rồi, chẳng phải là có một câu chuyện xưa như
thế sao, kể rằng có một địa phương mèo già không có bắt lão chuột, sau khi
thấy lão chuột, không đi bắt nó, mà lại chạy trốn. Gia hoả này khả năng chính
là nguyên nhân này."

Hai người nói nói cười cười, qua một lúc lâu sau, Thiếu niên lại đi ra bên
ngoài nhóm lửa, nướng một vài miếng thịt, nấu một nồi cơm, bày tất cả lên trên
cái bàn vuông, đại hán từ trong một góc của căn nhà ôm đến một vò rượu, mở ra
rót vào ba cái chén, tại sao lại là ba cái chén? Là bởi vì A Mao cũng muốn
uống, ngươi đừng tưởng rằng nó là động vật thì không có thể uống rượu nha.

Uống hết nửa vò rượu, đại hán nói: "Không nên uống nữa, ngươi chút nữa còn
phải hạ sơn, ăn thêm chút thịt nữa này." Lập tức thấy cái Kì Lân Thử A Mao kia
đi ra xa hơn tám bước, tại trên mặt cái bàn vuông đi một vòng tròn, có vẻ như
muốn nói rằng: "Hãy xem đây, ta còn có thể đi một vòng, đâu có thể tới mức
uống say, ngươi không phải là chờ sau khi bọn ta đi khỏi rồi uống trộm đấy
chứ." Đại hán thấy thế, trong lúc nó chưa kịp ẩn náu đã vô cùng nhanh, cong
ngón tay búng ra, bắn đúng vào đỉnh đầu nó, cười nói: "Tại ngươi đa sự."

A Mao thè cái đầu lưỡi đỏ hỏn ra, hướng tới đại hán trợn trừng đôi mắt nhỏ,
rồi tựa như một làn khói nhảy xuống khỏi cái bàn vuông, cũng không biết đã
chạy tới nơi nào.

Đã đến giưa trưa, Thiếu niên mang theo Kì Lân Thử ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, tạm
biệt đại hán, bước trên con đường đi xuống dưới chân núi, Thiếu niên đi vào
toà Nguyên thuỷ Sâm lâm không xa ngôi nhà gỗ nhỏ, bên trong Nguyên thuỷ Sâm
lâm này rất là cổ quái, Thiếu niên mỗi một lần đi ngang qua nơi này, đều từng
ghi nhớ trong lòng một vài lộ tuyến đã đi qua, thậm chí làm cả kí hiệu trên
thân cây, nhưng mà mỗi một lần hắn trở về sau đó, luôn luôn tìm không được con
đường đã đi lúc trước, dấu vết của những vết khắc trên thân cây cũng không
biết đã chạy mất đi đâu, Nguyên thuỷ Sâm lâm này thật giống như một cái trận
pháp của thiên nhiên, người nào nếu bị vây ở bên trong, đừng có mơ tưởng ra
được.

May mắn có Kỳ Lân Thử. Kỳ Lân Thử này nghe nói là Dị thú thời thượng cổ, bởi
vì thể tích quá nhỏ, cho nên đến nay còn không bị tuyệt chủng, cùng thời đại
với nó nghe nói còn có loài Rồng. Bất quá, còn không có ai đích thân thấy qua
Kỳ Lân Thử này phun ra Thiên hoả, Hình dáng của nó nhìn rất giống con Sóc,
trên lưng có một vệt màu đỏ như lửa, mặt cũng là màu hồng, bất quá là hồng
túc, một cái đuôi thật dài, sai biệt không nhiều so với cái thân thể coi như
là dài ấy.

Thông thường mà nói, con Sóc ăn những thứ là thực vật như quả, hoa, lá, ngẫu
nhiên cũng tiêu hoá một chút đồ ăn có tính động vật, chỉ Kỳ Lân Thử rất giống
con Sóc này bất cứ cái gì cũng đều ăn, nó cái gì đưa đến cũng không từ chối.
Càng ngạc nhiên hơn nữa là nó còn có thể uống rượu, và cũng đã từng phạm qua.
Thiếu niên cùng nó ở chung đã hơn một năm nay, phát hiện niên kỉ và danh tiếng
của gia hoả này đặc biệt lớn, quả thực chính là Vương giả trong Sâm lâm này.

Có một lần, Thiếu niên mang theo nó đến nơi rừng rậm luyện công, đột nhiên từ
trong một chỗ hõm trong núi có vài con Hổ lớn vằn vện chạy trốn ra ngoài, nó
nhìn thấy, một ti hào cũng không cảm thấy khẩn trương, còn nghênh ngang đi qua
đi lại, 'chi chi' dặn bảo bọn chúng, cũng chẳng biết rốt cục là nói cái gì, về
sau dải đất này cũng rất ít xuất hiện dã thú, trong vòng ba dặm quanh căn nhà
gỗ nhỏ càng không thấy được bóng dáng của dã thú.

Thiếu niên đem nó đặt lên trên vai, một đôi mắt nhỏ của nó lúc này chính đang
cẩn thận phân biệt phương hướng,ước chừng đi được một canh giờ, cuối cùng cũng
đi ra khỏi được mật lâm, tới một rừng cây rồi đi ra ngoài. Thiếu niên bắt nó
bỏ vào một chỗ trong bọc, triển khai khinh công, nhanh như một ánh chớp hướng
dưới chân núi phi xuống.

Lại đi được đại khái nửa canh giờ thì tới chân núi, đi tiếp mười dặm tiểu đạo,
chuyển tới trên một cái quản đạo (Đường giữa hai vách núi cao - ND). Dọc theo
đường đi, Thiếu niên thấy chung quanh bắt đầu xuất hiện cảnh tượng những bông
hoa đang nở, ánh mặt trời đầu xuân toả sáng lên thân người, mặc dù không có
bao nhiêu độ ấm, nhưng cũng không thể nói đó không phải là một loại hưởng thụ,
người biết hưởng thụ nên biết vừa đủ mà dừng lại.

Thiếu niên lúc này đã đi tới trên một cái Trấn, cái Trấn này nói lớn cũng
không phải là lớn, mà nói nhỏ cũng không phải là nhỏ, buôn bán các thứ thật ra
rất là nhiều, đó cũng là nguyên nhân tại sao Thiếu niên lần nào cũng đều rất
thích đến nơi đây chọn đồ. Thiếu niên đã tới đây rất nhiều lần, đối với đường
đi vô cùng quen thuộc, lập tức mua trước các nhu phẩm sinh hoạt, sau đó lại
mua một vò lớn Thiệu hưng Hạnh hoa xuân tửu, bỏ vào trong một cái bao bố lớn
vừa mới mua, hắn mặc dù năm nay chỉ có mười tuổi, bởi do nguyên nhân luyện
công, nên lớn như một tiểu hoả tử mười lăm mười sáu tuổi, cánh tay và bắp chân
đều rất to, người ta nhìn thấy hắn, cũng không có ý tứ coi thường hắn.

Kỳ thật cũng có người tới khi phụ hắn, đó là lúc hắn lần đầu tiên đến nơi này,
không biết giá cả thị trường nơi đây, đang từ trong tửu điếm đi ra, đụng đầu
với hai tên hán tử vô lại bản xứ đang đi tới, một tên chỉ thẳng vào hắn nói:
"Tiểu tử, có biết quy củ không?" Hắn lúc ấy ngẩn ra hỏi: "Cái gì quy củ?" Hán
tử kia nghe xong, mắng: "Cái gì quy củ! Xú tiểu tử, ngươi giả cách hồ đồ với
ta sao, chúng ta là tới thu bảo hộ phí, đem bạc của ngươi bỏ ra đây, để chúng
ta còn phân chia, nếu không có ngươi sẽ biết tay!" Thiếu niên nghe xong, lúc
đó mới biết bọn chúng là cái dạng người gì, cười nói: "Ta không cần bảo vệ, vì
sao lại phải cho ngươi ngân tử?" Hán tử còn lại nghe xong, trong miệng chửi
rủa thô tục, đi lên định túm lấy cổ áo của Thiếu niên, Thiếu niên cứ để cho
hắn nắm được, hán tử nọ tưởng chỉ cần vung tay là có thể đem hắn quật ngã
xuống đất, chẳng ngờ dụng khí lực nửa ngày, Thiếu niên vẫn không nhúc nhích,
biết ngay là đã gặp phải người trong chốn võ lâm, Thiếu niên chán ghét bọn họ
ở cái địa phương này làm càn làm bậy, nên huých đầu vai một cái, đã đụng vào
má của đối phương, lập tức khoé miệng của hán tử kia bị nhếch lên cao, hắn đau
đớn kêu lên: "Hảo hán tha mạng, Hảo hán tha mạng." Thiếu niên cũng là mặc kệ
hắn, đuổi theo tên hán tử đang chạy trốn kia, không thương tiếc đá một cước
lên mông đít của hắn, làm cho hắn ngã sấp mặt xuống, trượt dài trên mặt đất,
cả người đau đớn mãi không thôi.

Thiếu niên sau khi dễ dàng trấn áp được bọn chúng, liền cảnh cáo bọn chúng:
"Lần sau nếu ta còn gặp các ngươi lần nào, thì ta sẽ đánh các ngươi lần đó."
Từ đó về sau, tịnh không có ai tìm đến hắn gây phiền toái. Hiển nhiên, hai hán
tử bị giáo huấn nọ đã đề tỉnh cho những người khác, ai còn muốn tới tìm hắn
gây phiền, như vậy chẳng phải là đơn giản hơn sao.

Thiếu niên sau khi hoàn thành những việc cần phải hoàn thành, đột nhiên nhớ
tới lời dặn dò của nghĩa phụ bảo hắn tới nơi nào đó cắt tóc, trong lòng thầm
nghĩ: Quên chuyện đó đi, ta không thích cắt, dầu sao cũng không có một ai biết
ta, cho dù có cắt tóc đi, ta vẫn là ta, thôi thì cứ giữ nguyên cái hình dạng
này đi. Trong lòng nghĩ xong, liền tìm tới một nhà hàng may, mua một dải lụa
màu lam, cầm mái tóc ở đàng sau chải qua, buộc chặt dải lụa lam vào giữa, đàng
sau hắn buông xuống một chùm tóc, khuôn mặt hắn liền lộ ra ngoài, không còn là
nửa kín nửa hở nữa.

Nhấc cái bao vải to tướng lên đi ra khỏi cửa hàng may, Thiếu niên lại trở lại
đường đi, chợt nghe thấy Kỳ Lân Thử chi chi kêu lên, từ trong bọc hắn chui ra,
một đôi mắt nhỏ thập phần cơ cảnh tra xét nhìn xung quanh, Thiếu niên thấy vẻ
mặt nó như lâm đại địch, nhịn không được bật ra tiếng cười nói: "A Mao, ngươi
làm cái gì đấy? Có phải phát hiện ra chuyện gì phải không a?"

Kỳ Lân Thử dùng cái đuôi quét lên mặt của Thiếu niên, nhảy xuống dưới đất,
chạy đi về phía trước, ra xa vài trượng, quay đầu lại nhìn Thiếu niên, ý tứ
như muốn bảo Thiếu niên đi theo nó. Thiếu niên còn chưa thấy qua Gia hoả này
xuất hiện loại tình huống này, tâm trạng cảm thấy tò mò, bước theo nó đi tới.

Chỉ thấy Kỳ Lân Thử một đường chạy thẳng tới, đi ra khỏi Trấn, chuyển tới một
con đường nhỏ phía bên trái Trấn chạy lên. Thiếu niên cảm thấy thập phần kinh
ngạc, Gia hoả này rốt cuộc phát hiện được cái gì?

Thiếu niên theo Kỳ Lân Thử trên một con đường nhỏ trong núi không nhanh không
chậm chạy tới, qua thời gian không đầy một phần ba nén hương, một Chuột một
người đi tới bên ngoài bức tường của một toà Viện, Kỳ Lân Thử men theo tường
Viện, đi trong chốc lát, đã tới bên ngoài một toà Đại môn, Thiếu niên ngẩng
đầu vừa nhìn Viện môn, tức giận to giọng mắng: "Ngươi cái tên Tiểu gia hoả
kia, đem ta dẫn đến nơi này làm gì? Nơi này đâu phải là nơi để ta tới, cái mũi
của ngươi còn thực sự linh mẫn không đấy, mà còn có thể tìm được loại địa
phương này."

Nói xong, tiến lên phía trước một bước, đem Kỳ Lân Thử chộp vào trong tay, Kỳ
Lân Thử dẫy dụa một chút, Thiếu niên gõ 'cốp' một cái vào đầu nó, nói: "Còn
không thành thật, mang theo ta đến nơi này, sau khi trở về ta bắt ngươi phải
'ăn chay niệm Phật'."

Kỳ Lân Thử chi chi kêu lên, hình dạng có vẻ cực kỳ uỷ khuất.

Đột nhiên nghe thấy Viện môn 'kẹt' một tiếng, cánh cửa Viện đỏ thậm đã được mở
ra, Thiếu niên đang định chạy trốn, vừa đúng lúc bị người phát hiện ra.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #59