Người đăng: Reapered
Đao Thần phi thân vọt đến trước mặt Hồng y phụ nhân, Hồng y phụ thân nọ lại từ
phương hướng đối diện mà tới, hai người gặp nhau tại không trung, Đại Khảm Đao
của Đao Thần khoa lên, lợi kiếm của Hồng y phụ nhân đâm tới, chỉ nghe thấy
những tiếng 'đang đang' không ngừng vang lên, hai người trong lúc lướt qua sát
nhau đã qua một chiêu, Đao Thần chỉ là một đao, thế như thái sơn, đao quang
chớp loé trong mắt mọi người, tựa như một bức tường đao ngăn trở với mười phần
bá khí, cổ tay của Hồng y phụ nhân loang loáng, kiếm quang phi vũ, trong
khoảng thời gian một chiêu đã kích xuất ba mươi sáu kiếm.
Ba mươi sáu kiếm này là bản lĩnh giữ nhà của Hồng y phụ nhân, sáu tỉ muội bọn
họ sở dĩ có thể trở thành tuỳ tùng hai bên tả hữu của Thánh Cô, chính là bởi
vì kiếm pháp của bọn họ có chỗ vượt trội người khác, người Ma Môn huấn luyện
ra được bọn họ, thực sự đã hao phí rất nhiều công phu, ít nhất cũng phải dùng
tới thời gian ba mươi năm.
Thế nhưng bọn họ lại gặp phải Đao Thần, đao của Đao Thần lại có thể để cho bọn
họ dễ dàng đánh giết?
Hai chân của hai người hạ xuống đất, Hồng y phụ nhân kêu lên một tiếng đau
đớn, cước bộ loạng choạng, sắc mặt biến thành nhợt nhạt như tuyết. Lục muội
của bà ta nhìn thấy, thập phần lo lắng, với giọng sợ hãi hỏi: "Tam tỷ, ngươi
không có bị thương chứ?"
'Tam tỷ' của bà ta lắc lắc đầu, cũng là không thể nói chuyện được, bà ta biết
một khi nói chuyện sẽ khiến cho chân khí mất đi sự khống chế, lập tức sẽ chạy
loạn trong thể nội, đến lúc đó bà ta sẽ không thể chịu đựng được mà sẽ có
những cử động điên cuồng.
Thánh Cô vẫn luôn luôn nhìn bọn họ giao thủ, nàng từ lúc nghe được câu nói của
Đao Thần, hình như đã biến thành một người câm, không nói một câu nào, hơn nữa
khí thế lạnh lùng của nàng đột nhiên thu liễm vào một cách đột ngột, ngươi lại
một lần nữa nhìn không ra tâm tình của nàng.
Đao Thần bỗng dưng xoay người nhìn vào Thánh Cô, trên mặt hiển lộ qua một tia
kinh ngạc, hắn biết tu vi võ công của Thánh Cô này trong lúc bất ngờ đó lại
ước ước đạt được sự tăng tiến, đó đều là tại hắn không đâu lại trêu chọc Thánh
Cô. Không có sự chọc tức của hắn, Thánh Cô đâu có gặp được cơ hội phát nộ, đem
tu vi của bản thân đột phá tới cảnh giới mà nàng rất khó đạt được.
Chỉ thấy sắc mặt của Đao Thần càng ngày càng ngưng trọng, lông mày nhíu chặt,
như là có chỗ nào đó nghĩ chưa thông. Chợt nghe thấy Thánh Cô thét dài một
tiếng, thanh âm truyền ra xa xa, trong vòng mười dặm có thể nghe thấy rõ ràng,
bụi đất bên trong mười trượng chu vi cư nhiên cuộn xoáy tròn trên mặt đất, một
tiếng thét dài này, không ngờ lại có uy lực lớn như thế.
Đao Thần nghe được tiếng thét dài ấy, hắn cũng không cam yếu thế, hét lớn một
tiếng, thanh âm vang lên như chấn lôi, vỗ qua bên tai mọi người.
'Đông Nam Thất Quỷ' nọ thấp kém không chịu được hai mặt giáp kích, đều là kêu
to lên một tiếng, ngã lăn quay ra mặt đất, song thủ cẩn thận bịt chặt lấy lỗ
tai. Vẻ mặt thật là thống khổ.
Hai Hồng y phụ nhân song chưởng cũng là nắm chặt vào nhau, trên mặt nhìn không
ra biểu tình gì, chỉ là thấy bọn họ đang vận công tương kháng như vậy đột
nhiên cũng phát ra tiếng kêu dài hoà cùng với tiếng hét lớn.
Phương Kiếm Minh trái lại là người thanh thản nhẹ nhàng nhất. Phương Kiếm Minh
trong lòng cũng chẳng biết chuyện xảy ra như thế nào, bỗng nghe thấy Thiên
Thiền Đao ngâm khẽ một tiếng, tựa như là gặp được tri kỷ, Phương Kiếm Minh nhớ
rõ Thiên Thiền Đao này mỗi lần vừa nhìn thấy có tuyệt đỉnh cao thủ quá chiêu,
nó đều nhịn không được muốn xông ra tham gia nhiệt náo, chẳng lẽ lần này cũng
không ngoại lệ? Phương Kiếm Minh nghe được tiếng ngâm khẽ của Thiên Thiền Đao,
vội vàng chạy vào bên trong quán ăn, đem Thiên Thiền Đao cầm chặt trong tay,
tránh cho nó lại xông ra tác quái.
Phương Kiếm Minh đang tự thầm nghĩ hôm nay liệu Thánh Cô này rốt cuộc có thể
đánh thắng được nghĩa phụ hay không, Thánh Cô đã lại lạnh lùng cười nói: "Đao
Thần, bổn Thánh Cô không biết ngươi năm đó lợi hại cỡ nào, hôm nay ngươi vũ
nhục bổn Thánh Cô, bổn Thánh Cô nếu buông tha ngươi, chẳng phải là làm trò
cười cho người thiên hạ ư. Hôm nay nội công tâm pháp của bổn Thánh Cô đã đột
phá vượt bậc, cùng ngươi đánh một trận, thế tất phải làm, không thể thay đổi."
Đao Thần tuy thế vẫn mỉm cười, nói: "Ta như thế nào mà vũ nhục ngươi? Nghĩa tử
này của ta tương lai sẽ trở thành một đại anh hùng đỉnh đỉnh đại danh trong
chốn võ lâm, tuổi của ngươi dẫu cho lớn hơn hắn mười tuổi. Vả lại ngươi có
biết không, ta đây là kêu gọi ngươi thoát li Ma Môn, không nên giúp hổ làm ác.
Năm đó Bạch Liên Giáo coi người như cỏ rác, giết người bừa bãi, khiến cho võ
lâm cùng bách tính phổ thông thoáng nghe đã biến sắc. Ta thấy ngươi tuổi còn
trẻ, không nhìn rõ tốt xấu, có lòng khuyên ngươi quay đầu lại, không ngờ ngược
lại lại giúp ngươi một chút sức lực, đưa tu vi của ngươi đề thăng, thật cũng
chẳng biết là tốt hay xấu nữa."
Phương Kiếm Minh ở một bên cười nói: "Nghĩa phụ, có một câu nói kêu 'Hoạ hề
phúc chi sở ỷ, phúc hề hoạ chi sở phục' (Hoạ kia là cái nhân sinh ra phúc,
Phúc kia đã có hoạ giấu bên trong hay là Trong hoạ có phúc, trong phúc có hoạ
- ND), mặc kệ tu vi của nàng hôm nay được đề thăng là tốt hay là xấu, Minh nhi
tin tưởng rằng điều đó đã được an bài ổn thoả trong cõi mịt mù rồi."
Đao Thần ha ha cười, nói: "Không sai, lão phu còn so đo cái gì công hay tội,
Thánh Cô, đêm đó ngươi không phải là đối thủ của ta, hôm nay sau khi tu vi của
ngươi được đề thăng, để xem xem ngươi có thể đủ sức tiếp được một đao này của
lão phu hay không."
Nói xong, Đao Thần chậm rãi nâng đao, giơ lên quá đỉnh đầu, lưỡi của Đại Khảm
Đao sáng như tuyết, thân đao rộng bản, Đao Thần đem công lực quán thâu vào bên
trong, Đại Khảm Đao đột nhiên phiếm xuất một tầng bạch quang, khiến nhân tâm
run sợ. Quanh thân của Đại Khảm Đao ba tấc lưu động một lớp vô hình chân lực,
tạo ra những tiếng 'tư tư'.
Thánh Cô nhìn thấy, gót chân sen bước về phía trước một bước, bảo kiếm bên
hông kêu 'tranh' một tiếng, nhanh như chớp bạt xuất, người ngoài còn chưa kịp
nhìn thấy thân của bảo kiếm đó, người của Thánh Cô đã bay lên cao, người liền
với kiếm hướng Đao Thần như lôi đình đâm tới.
Đao Thần đứng bất động tại chỗ, mắt mở to nhìn chằm chằm vào góc độ mỗi một
kiếm của Thánh Cô đang đâm tới. Đao Thần không có xuất đao, hắn đang xem một
kiếm nào của Thánh Cô mới là kiếm chiêu chân thật. Thánh Cô quay vòng quanh
Đao Thần vài chục vòng, quay nhanh đến nỗi người xem nhìn vào hoa cả mắt,
Phương Kiếm Minh đếm được Thánh Cô trong chớp mắt, tổng cộng đã xuất ra một
trăm mười hai kiếm, mỗi một kiếm đều đến nơi cách người Đao Thần một tấc, lại
không biết vì sao không có đâm xuống, phảng phất như nàng có ý muốn buông tha
cho Đao Thần, không muốn tại trên người của Đao Thần đâm thành một cái lỗ
thủng.
Phương Kiếm Minh nhìn nhìn, đột nhiên đã nhìn ra được đạo lí, nguyên lai Thánh
Cô của Ma Môn này đâu phải không muốn một kiếm đâm vào người Đao Thần, không
phải nàng không muốn đâm, mà là nàng vẫn tìm không được cơ hội, nàng xuất ra
nhiều kiếm như vậy, kiếm kiếm đều là hư chiêu, căn bản là không có ý định muốn
đâm trúng Đao Thần, nàng xuất kiếm chỉ là để mê hoặc Đao Thần, khiến Đao Thần
lộ ra sơ hở của hắn, lúc đó chỉ cần một kiếm là thành công giết chết Đao Thần.
Đao Thần nào phải nhìn không ra ý đồ của nàng, vì thế Đao Thần đứng nguyên tại
chỗ, không nhúc nhích, Đại Khảm Đao giơ lên cao, thân đao vẫn như trước lưu
động một lớp vô hình chân lực, gây ra tiếng 'tư tư', song mục không chớp nhìn
chằm chằm vào cổ tay của Thánh Cô, cổ tay đến nơi nào, con ngươi của Đao Thần
lại chuyển tới nơi đó.
Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, hai Hồng y phụ nhân thấy Thánh Cô đã
lâu mà không đâm thật một kiếm, trong lòng đã cảm thấy không chịu được, thình
lình nghe thấy Thánh Cô cười lạnh nói: "Đao Thần, ngươi bị lừa rồi!"
Một kiếm đâm ra, kiếm quang tranh trước đao quang, mũi kiếm tống đến trước
ngực Đao Thần, Phương Kiếm Minh thấy thế, chấn động kêu lên: "Ai nha, nghĩa
phụ, người......"
Đao Thần tuy nhiên vẫn ha ha cười nói: "Ngươi nói là ta bị ngươi lừa, chẳng lẽ
lại không phải là ngươi bị ta lừa sao? Lão phu trái lại muốn xem xem vẻ mặt
của con dâu tương lai là cái dạng gì, có xứng đáng làm vợ cả nghĩa tử của lão
phu không."
Đao Thần cũng mặc kệ lợi kiếm ở dưới ngực, há mồm thổi một cái, cái nón tre
trên đầu Thánh Cô đột nhiên tách đôi ra, hướng tả hữu hai bên bay đi, cái khăn
đen trùm trên nón tre hoá thành bụi phấn, rắc lên trên đôi vai cực kì mỹ diệu
của Thánh Cô giống như là bị biến mất.
Bộ mặt của Thánh Cô lập tức lộ ra bên ngoài.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy, đột nhiên kêu to một tiếng, chỉ thẳng vào nàng
thất thanh kêu lên: "Ta....ta biết ngươi!" Quả nhiên không ra ngoài sở liệu
của Đao Thần, khuôn mặt của Thánh Cô này đích xác trong ngàn người chỉ có nhất
nhì, ngươi không cần phải nói đôi mắt nàng to ra sao, cũng không cần phải nói
cái miệng nhỏ của nàng đỏ thắm thế nào, lại càng không cần phải nói đôi lông
mi của nàng mềm nhẹ giống nước sông đến thế, chỉ cần ngươi thấy được cái mũi
ngọc thanh nhã của nàng, suốt cả cuộc đời này ngươi sẽ chỉ thầm mong trộm nhớ
đến một mình nàng.
"Đông nam thất quỷ" chưa từng gặp qua mỹ nhân như vậy, nhất thời như kẻ mất
hồn tham lam nhìn như muốn nuốt chửng dung mạo tuyệt thế của Thánh Cô. Thình
lình nghe thấy Hồng y phụ nhân được gọi là Lục muội quát lên một tiếng dữ rằn,
nói: "Kẻ thấy được diện dung chân thật của Thánh Cô, giết không tha." Song thủ
rung lên, phi xuất vài đạo hàn quang, 'phốc, phốc ...phốc' bảy tiếng, tất cả
đều nhập vào trong cơ thể của Thất quỷ, Thất quỷ kêu thảm lên một tiếng, đều
chỉ vào kẻ được gọi là Lục muội nói: "Ngươi .... thật sự là ác độc....." Nói
còn chưa dứt lời, đã ngã rầm xuống đất, thất khiếu ứa máu, trúng độc mà chết.
Đáng thương thay cho 'Đông nam thất quỷ', bọn họ là thủ hạ của Ma Môn, còn
chưa nhìn ngắm các nàng được bao nhiêu, đã bất minh bất bạch thành oan quỷ nằm
dưới đất như vậy.
Đao Thần nghe được lời nói kinh hoảng của Phương Kiếm Minh, thấy hắn nói hắn
biết Thánh Cô, không khỏi hơi ngẩn người, thầm nghĩ: Ôi chao, tiểu tử này lại
biết cái Thánh Cô nhìn giống như tiên tử này sao? Ta như thế nào lại không có
nghe hắn nói qua?
Phương Kiếm Minh ngơ ngác nhìn nhìn khuôn mặt tuyệt thế của Thánh Cô, vẻ mặt
của Thánh Cô tuy vậy vẫn lạnh lùng, giá như trên khuôn mặt đó hé ra một chút
mỉm cười, chẳng biết sẽ có bao nhiêu anh hùng hào kiệt muốn quỳ lạy dưới gấu
quần hồng của nàng. Thế nhưng nét mặt của nàng vẫn là cẩn thận bao kín, không
để lộ ra chút mỉm cười nào.
Thánh Cô gằn từng tiếng nói: "Tiểu quỷ, ngươi nói ngươi biết ta!"
Phương Kiếm Minh đột nhiên lại lắc lắc đầu, lầm bầm tự nói: "Không thể nào,
không thể nào, cái tiên tử tỷ tỷ kia nghịch ngợm khả ái như vậy, Thánh Cô này
lại thuỷ chung không biết cười, các ngươi chắc không phải là một người, có lẽ
là ta nhận lầm người rồi. Nhưng mà .... các ngươi nhìn thật sự là giống nhau
a!"
Đao Thần nói: "Minh Nhi, ngươi làm sao thế?"
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu cười, nói: "Nghĩa phụ, Thánh Cô này giống một người
mà con biết."
Thánh Cô lạnh lùng nói: "Tiểu quỷ, ngươi nói ta giống ai, ta rốt cuộc là giống
ai."
Phương Kiếm Minh cũng chỉ lắc đầu, tịnh không có nói lời nào. Đao Thần còn
tưởng rằng Phương Kiếm Minh nhìn thấy Thánh Cô giống như một tiên tử này, đã
bị nàng mê hoặc, thần kinh trở nên không bình thường, phi thân tới, chộp một
cái nắm được Phương Kiếm Minh, ha ha cuồng tiếu mấy tiếng, nói: "Thánh Cô,
ngươi nghe rõ lão phu nói đây, không cho phép ngươi tự tiện lấy chồng, số phận
của ngươi là vợ của nghĩa tử ta, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát."
Từ "Thoát" vừa buông ra, Đao Thần đã mang theo Phương Kiếm Minh ở xa vài dặm
bên ngoài, thanh âm trong không khí truyền ra, vọng đi vọng lại không ngừng.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249