Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh thấy bảy người xông tới, một điểm cũng không lộ ra vẻ bối
rối, kỳ thật được như vậy là nhờ hắn luyện được 'Đại Thuỵ Thần Công', 'Đại
Thuỵ Thần Công' này có một tác dụng, người nào sau khi tu luyện, đối với bất
cứ chuyện gì đều giữ được một loại thái độ thản nhiên, tu luyện càng cao, đối
với sự việc, dục vọng lại càng nhỏ, ngoại trừ việc thèm ngủ để tu luyện ra cơ
hồ không có cái gì có thể khơi gợi hứng thú của bọn họ.
Phương Kiểm Minh do bởi từ nhỏ sống ở Thiếu Lâm Tự, bình thường có sư phụ ở
bên cạnh huyên thuyên, nói một chút việc trên giang hồ cho hắn nghe, hơn nữa
hắn lại có nội công tâm pháp của Thiếu Lâm, càng hơn nữa lại là một tiểu hài
tử, ít nhiều cũng mang đến thêm cho Đại Thuỵ Thần Công một sự bồi đắp nhất
định, mới khiến cho Phương Kiếm Minh đối với việc gì cũng lãnh đạm thờ ơ. Tuy
vậy, hắn cũng có tâm trạng phẫn nộ, bi thương, khổ não và sợ hãi. Đối với bảy
tên hán tử này ở trước mặt, bởi vì trong giang hồ bọn chúng chỉ là hạng nhị
lưu, Phương Kiếm Minh lại tự nghĩ bản thân mình không phải là loại sợ rắc rối,
hắn mới không có sợ bọn chúng.
Thiên Thiền Đao của Phương Kiếm Minh là đặt ở trên bàn, trong lúc hắn phóng
ra, cũng không có cầm theo, hắn cũng không lo lắng Thiên Thiền Đao sẽ bị lấy
đi, bởi Đao Thần còn đang ở đó, ngươi tưởng rằng Đao Thần là thực sự bị hôn mê
sao!
Phương Kiếm Minh một người đối bảy người, trong khi đó thần sắc vẫn mang thái
độ ngoạn thế bất cung (thái độ giễu cợt không cung kính - ND), hì hì cười nói:
"Không phải là đã sớm nói rồi sao? Kêu các ngươi cùng tiến lên, bây giờ chắc
là đã minh bạch rồi phải không." Nói xong, lánh qua đại đao của một hán tử,
thân hình vừa chuyển, một chiêu thường thấy trên giang hồ 'Đan Phượng Triêu
Dương', song chưởng chập lại, chính diện nghênh đón một cây đại đao đang liên
tu bất tận chém đến, không chờ đại đao của hắn đến người, Phương Kiếm Minh hét
lớn một tiếng, kéo hán tử nọ bay xéo đi một trượng. Đáng thương thay cho cái
thân hình to lớn của đại hán ấy, trên khía cạnh kình lực cư nhiên đối phó
không lại một tiểu hài tử. Hắn cảm thấy cổ tay tê rần, đại đao suýt nữa rời
tay. Hắn có thể không muốn thanh đao cứ như thế bị Phương Kiếm Minh kẹp lấy
đi, nên hắn đã dùng hết toàn thân khí lực, khư khư cầm chặt chuôi đao, cứ như
thế, người hắn cũng là bay theo ra một trượng bên ngoài.
Đột nghe Phương Kiếm Minh cười lạnh một tiếng, nói: "Các vị đại thúc, tiểu tử
sắp vô lễ đây." Khuỷu tay trái huých một cái, 'ba' một tiếng đã đánh trúng vào
ngực tên đại hán kia, hán tử kêu to một tiếng, ngật đầu ngã ra bên ngoài, đao
cũng rời tay bay đi, Phương Kiếm Minh một cái 'Đại Bằng Triển Xí' phi thân bay
lên, chộp lấy đại đao vào trong tay, lăng không tiếp đón đại đao của hai tên
hán tử, chỉ nghe thấy 'đang đang' hai tiếng, đao cứng cùng đụng nhau, người
Phương Kiếm Minh bay lên trên trời cao ba trượng.
Hai tên hán tử nọ thấy thế, ngẩng đầu nhìn theo Phương Kiếm Minh, không hẹn mà
cùng lớn tiếng kêu lên: "Các huynh đệ, chú ý trên đầu, tiểu tử này sắp xuống
tới đó."
Ngoại trừ gia hoả nọ té trên mặt đất đang đau đớn rên rỉ, bọn bốn người ấy cầm
ngang đại đao, đưa lên đầu, chằm chằm nhìn Phương Kiếm Minh đang sắp hạ xuống.
Phương Kiếm Minh ha ha cười to một tiếng, nói: "Kình lực của hai vị đại thúc
thực sự không nhỏ, đem tiểu tử đánh bay đi rồi."
Kể thì chậm, lúc đó thì rất nhanh, Phương Kiếm Minh một cái thân hình nho nhỏ,
mang theo một phiến đao quang hướng một tên hán tử chiếu xuống, lúc đó cũng
lại là một tiếng vang xa, thân hình Phương Kiếm Minh nhảy lên, lại chuyển tới
trên đầu một tên hán tử khác, cái tên hán tử lúc trước sau khi tiếp Phương
Kiếm Minh một đao, cư nhiên thân không tự chủ được lui dài vài bước, thất kinh
nghĩ: "Tiểu tử này ở đâu mà có khí lực lớn đến như vậy." Bên kia, người Phương
Kiếm Minh tựa như con chuồn chuồn đang bay múa, sử chính là 'Tinh đình điểm
thuỷ'(tinh đình là con chuồn chuồn - ND), trong nháy mắt, nhằm vào chỗ không
có người phách xuống một đao, thân hình Phương Kiếm Minh thuỷ chung được bảo
trì tại không trung, không có hạ xuống, hơn nữa khí thế càng ngày càng mạnh
mẽ.
Lúc này, đám hán tử bị khuấy đảo khiến cho đầu óc mụ mẫm, tiểu gia hoả này có
luyện công từ trong bụng mẹ đi chăng nữa, cũng sẽ không có khí lực lớn đến như
vậy, liên tục tiếp sáu hán tử, kình lực không dưới năm trăm cân, cư nhiên
không hề hấn gì, mà ngược lại càng đánh càng hăng.
Phương Kiếm Minh bằng một tay ấy, sau khi tiếp mỗi người ba đao, cổ tay của
sáu tên hán tử kia không chịu được ngấm ngầm đau đớn, trên ngực chân khí cũng
là rối loạn. Nếu cứ như thế mà tiếp diễn, sáu người bọn họ không bị chết vì
mệt mỏi mới là lạ.
Bỗng dưng có người cười lạnh nói: "Một đám phế vật, sự việc đến tận bây giờ,
vẫn còn không minh bạch hiện tại tiểu tử này trên tay sao, 'Đông nam thất quỷ'
các ngươi hôm nay thực sự đã gặp phải tiểu quỷ vương rồi, bị hắn đùa cợt, hãy
lui xuống đi, để cho lão nương tới giáo huấn tiểu tử này."
"Đông nam thất quỷ" nghe thấy người đó vừa đến, sắc mặt trở nên tái nhợt, thở
cũng không dám thở to, một người đến kéo hán tử còn đang rên rỉ trên mặt đất
dậy, bảy người phi thân lùi xuống. Lúc này Phương Kiếm Minh hai chân chạm đất,
đột ngột lại nhảy vọt lên, một đạo kiếm quang cơ hồ chẳng phân biệt trước sau
đã theo đến 'Mệnh Môn huyệt' sau lưng hắn.
Phương Kiếm Minh thấy bà ta xuất kiếm ác độc, trong lòng giận dữ, xoay người
lại bổ xéo một đao, mạnh mẽ chém lên trên thân kiếm của người mới đến, người
nọ cười quái dị nói: "Kiếm của Lão nương lại dễ tiếp như vậy sao, ngươi hãy
nằm xuống cho Lão nương." Phương Kiếm Minh sắc mặt đỏ lên, đại đao suýt nữa
rời tay bay ra, người cũng là tại không trung bay lộn nhào ba vòng, rồi rơi
xuống dưới đất.
Người mới đến trong miệng cười gằn vài tiếng nói: "Tiểu quỷ, ngươi là ai?
Chẳng lẽ là người của phái Võ Đang, như thế nào lại biết 'tá lực đả lực'. "
Phương Kiếm Minh bị đánh rơi xuống, cũng không có tức giận, nghe vậy cười nói:
"Đại thẩm, mắt ngươi để ở đâu, ta không phải là người phái Võ Đang, ta chính
là người Thiếu Lâm Tự, một chiêu ấy vừa rồi là 'Tứ lạng bạt thiên cân' trong
chốn giang hồ, ngươi không có nhìn ra sao?"
Người mới đến là một Trung niên phụ nhân thân mặc hồng y, người này chính là
một trong hai Hồng y nữ nhân đêm đó đi theo phía sau Thánh Cô của Ma Môn, chỉ
thấy sắc mặt bà ta đỏ lên, mắng: "Xú tiểu quỷ, Lão nương còn có thể nhìn lầm
sao? 'Tứ lạng bạt thiên cân' đâu lại có dạng như thế."
Phương Kiếm Minh cười nói: "Thật là ngượng quá, tiểu tử lúc đó có hơi sửa đổi
đi một chút, không có nói cho Đại thẩm biết, thật sự là xin lỗi."
Một câu nói đó chẳng biết là châm chọc, hay là xuất ra từ chân tâm của Phương
Kiếm Minh, mà cái bà Hồng y phụ nhân kia nghe xong, hận không thể một kiếm đâm
thủng một lỗ trên người Phương Kiếm Minh, có như vậy mới hả được mối hận trong
lòng. Chỉ thấy lợi kiếm trong tay bà ta bổ ra, cách không huy xuất một đạo
kiếm khí, hướng Phương Kiếm Minh đánh tới. Phương Kiếm Minh nào có sợ bà ta,
một cái 'Lại Miêu Phiên Thân' hướng về bên trái bay lộn nhào một vòng, kiếm
khí xẹt qua bên người hắn, vạch lên trên mặt đất một cái rãnh sâu hoắm, bụi
đất bay lên mù mịt.
Phương Kiếm Minh cười nói: "A di đà phật, đại thẩm vì sao lại làm Thổ Địa tức
giận, cẩn thận kẻo Thổ Địa công công tìm ngươi tính sổ a."
Hồng y phụ nhân nghe xong, tức đến nỗi muốn lột sống Phương Kiếm Minh, đang
muốn tiến tới giáo huấn hắn, bỗng nghe thấy có người nũng nịu quát: "Chậm đã,
Lục thẩm, tiểu quỷ này không đáng cho ngươi tức giận, nên tìm cái tên Đao Thần
kia kìa."
Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn ra xa. Hai bóng nhân ảnh đang bay giống như
một cái cầu vồng, nhanh như chớp điện phóng tới. Hạ xuống bên cạnh Hồng y phụ
nhân. 'Đông nam thất quỷ' thấy người mới đến, sắc mặt căng thẳng, khom người
nói: "Thuộc hạ tham kiến Thánh Cô."
Người mới đến chính là Ma Môn Thánh Cô và Hồng y phụ nhân kia trong đêm hôm
đó.
Thánh Cô cũng là một thân bạch y, dáng dấp làm ngàn người kinh sợ, trên đầu
vẫn mang nón tre như trước, trên nón tre lại trùm một cái khăn đen, ai cũng
nhìn không ra diện mạo của nàng.
Kịp nghe Hồng y phụ nhân kia thấy Thánh Cô, vội nói: "Thánh Cô, tiểu tử này
thật là khả ố, đùa cợt lão nương, đợi đến lúc cùng Thánh Cô hoàn tất công
việc, ta phải cẩn thận giáo huấn hắn mới được."
Hồng y phụ nhân kia nghe thấy, không nhịn được trên mặt toát ra vẻ cười cợt,
nói: "Lục muội, ngươi việc gì mà phải tức giận với một tên tiểu hài tử chứ."
Hồng y phụ nhân lúc trước tuy vậy vẫn chớp mắt nói: "Tam tỷ, ngươi không nên
khuyên ta, tiểu tử này ta nhất định phải cẩn thận giáo huấn hắn." Nói xong,
hung hăng trừng mắt nhìn Phương Kiếm Minh.
Thánh Cô vừa mới tới, đã mang theo đến một cỗ hàn khí, người nàng hình như
chính là một khối hàn băng ngàn năm, khiến cho người khác vô pháp tiếp cận
nàng. Chỉ thấy mặt nàng hướng lại phía Phương Kiếm Minh, ai cũng nhìn không ra
sắc mặt nàng có cái vẻ gì.
'Ngươi nói ngươi là người của Thiếu Lâm Tự?"
Thánh Cô nói mà không có mang theo một chút tình cảm nào.
Phương Kiếm Minh hì hì cười, nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ ....."
"Câm mồm, ai kêu ngươi gọi ta như vậy!"
Phương Kiếm Minh ngây người ngẩn ngơ, nói: "Là tự ta muốn gọi như thế, ngươi
không cao hứng à? Tỷ tỷ."
Thánh Cô toàn thân phát ra một cỗ lãnh khí, hướng Phương Kiếm Minh vọt tới.
Phương Kiếm Minh phi thân nhảy vào quán ăn hét lớn: "Không tốt rồi, muốn giết
người, Thánh Cô muốn giết người, Nghĩa phụ, người mau cứu cứu Minh Nhi với."
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249