Dã Điếm Tiểu Kinh.


Người đăng: Reapered

Bởi vì đêm qua nói chuyện lâu, lại còn uống rượu, thế nên vừa mới ngủ đã một
mạch ngủ thẳng đến giờ tỵ, Đao Thần mới từ từ tỉnh lại.

Đao Thần rửa ráy qua loa xong, thấy Phương Kiếm Minh vẫn lặng lẽ ngủ say,
trong phòng vẫn còn lưu lại mùi rượu của đêm qua. Đao Thần mở cửa phòng, cửa
sổ, thông gió cho căn phòng. Chợt thấy một hán tử đứng ở trong sân, thấy Đao
Thần ra tới, hắn giả dạng giống như đang đi tản bộ, ở bên trong sân đi dạo một
hồi, trở về tới bên trong phòng đối diện, vội đóng chặt cửa phòng lại.

Đao Thần trông thấy một loạt những hành động đó của hắn, trong lòng cười lạnh
nói: "Tiểu tử, ngươi còn tưởng rằng lão phu không phát hiện ra ngươi a! Người
Ma Môn các ngươi muốn theo dõi chúng ta, nếu là có gan, cứ việc đi theo, hôm
khác sẽ cho các ngươi nếm mùi thiệt thòi lớn!"

Đao Thần đánh thức Phương Kiếm Minh dậy, rồi đến nơi tiên sinh kế toán để
thanh toán tiền phòng. Hắn đêm qua không hỏi mà lấy vài bình rượu và một chút
đồ ăn, nên đưa thêm cho kế toán vài lượng bạc nữa. Kế toán tiên sinh vẻ mặt mơ
hồ, còn chưa rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, thì hai người đã như cơn gió ra khỏi
khách sạn.

Đao Thần nói: "Minh nhi, năm đó nghĩa phụ tại một dải đất Kiềm (Tỉnh Quý Châu
- ND) phát hiện một nơi là một địa phương chưa hề có dấu chân người, chúng ta
đi tới nơi đó tu luyện một năm sáu tháng, ngươi thấy thế nào?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Tốt lắm a, nghĩa phụ đến nơi đâu con sẽ đến nơi
đó."

Hai người liền bước trên con đường tới đất Kiềm.

Sáng sớm ra đi, đêm đến ngủ lại, qua mấy ngày, đã ra khỏi địa giới Vân Nam,
đến nơi tiếp giáp giữa Quý Châu và Vân Nam.

Tỉnh Quý Châu được dựng lên vào năm thứ mười một Minh Triều Vĩnh Nhạc (Năm
1413), so với toàn quốc là tương đối sớm. 'Hành tỉnh' (Cơ quan chính quyền
tỉnh - ND) khởi đầu dựng lên là vào thời Nguyên, lúc ấy cơ quan hành chánh cao
nhất cả nước là Trung Thư Tỉnh. Nhân bản đồ được mở rộng mà đi các nơi thiết
lập 'Hành trung thư tỉnh', Hành trung thư tỉnh chức quyền rất lớn, vì vậy mới
phải dựng lên một cấp hành chính của tỉnh, xưng là 'Hành Tỉnh', nói gọn lại là
'Tỉnh'.

Thời Nguyên trừ các vùng phụ cận đại đô ( bây giờ là Bắc Kinh) là do Trung Thư
Tỉnh trực tiếp quản hạt, nối với bên ngoài là 'Phúc lí', cả nước chia làm mười
một Hành Tỉnh, tây nam thiết lập có Tứ Xuyên, Vân Nam và Hồ Nghiễm ba Hành
Tỉnh.

Thời Minh trên cơ sở của thời Nguyên thiết lập thêm hai Tỉnh, ngoài Bắc Kinh
và Nam Kinh, thành lập ra Chiết Giang, Giang Tây, Phúc Kiến, Nghiễm Đông,
Nghiễm Tây, Hồ Nghiễm, Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Hà Nam, Sơn
Tây, Sơn Đông mười ba Bố Chánh Sử Ti.

Bọn họ tới dải đất này, nơi nào cũng có thể thấy được cảnh núi non trùng điệp,
rừng sâu rậm rạp, lúc nửa đêm thường nghe được tiếng dã thú tru lên.

Một ngày nọ, họ tới một địa phương kêu là 'Phúc duyên'. Hai người đang đi trên
đường chợt cảm thấy khát nước, trong con đường nhỏ giữa núi hoàn toàn không
tìm được nơi có nước.

Đi khoảng nữa khắc đồng hồ, bắt đầu chuyển tới con đường lớn, chợt thấy bên
đường bày ra một cái quán ăn nhỏ.

Đao Thần trong lòng mừng rỡ, dắt Phương Kiếm Minh đi vào bên trong quán ăn,
hướng về phía một trung niên nhân béo mập kêu lên: "Chủ quán, trước hết hãy
đem tới cho chúng ta một chút nước, sau đó đem cho chúng ta một chút đồ ăn,
ngươi ở đây có rượu không?"

Trung niên nhân cười nói: "Khách quan, ngươi muốn uống rượu? Tiểu điếm vừa lúc
còn có ba bình Mao Đài tửu, chẳng biết khách quan có muốn uống không?"

Đao Thần nói: "Là Mao Đài tửu hàng thật giá thật đấy phải không? Ta trước kia
đã uống qua, có thể phân biệt ra sự thật giả của nó, ngươi không phải lừa ta
đấy chứ?"

Trung niên nhân cười nói: "Khách quan, xem ngươi nói kìa. Ta làm đây tuy chỉ
là một sanh ý nhỏ nhoi, nhưng cũng hiểu được là phải trung thực với khách
hàng, nói không tin, khách quan ngươi có thể thưởng thức miễn phí."

Chỉ thấy hắn từ một cái bàn dưới đất lấy ra vài bầu rượu, sau đó múc hai bát
nước lớn, bầu rượu cùng với nước đều cầm đi lên, đặt lên trên bàn.

Hai người ừng ực ừng ực uống hết nước trong bát, Đao Thần kêu chủ quán đem lên
một ít đồ ăn. Đao Thần tự rót cho mình một chén nhỏ Mao Đài tửu, Phương Kiếm
Minh cười nói: "Nghĩa phụ, cũng rót cho con một chén nha, con còn chưa có uống
qua Mao Đài tửu chánh tông đâu đấy."

Đao Thần rót cho hắn một chén nhỏ, nói: "Mao Đài tửu này là rượu ngon vào hàng
đỉnh cấp, ngươi cần phải uống từ từ thôi." Dứt lời, sắc mặt hơi đổi, môi giật
giật vài cái, như là muốn nói gì đó nhưng không nói ra được.

Phương Kiếm Minh 'a a' cười nói: "Hảo a, con sẽ thưởng thức hương vị của Mao
Đài tửu này."

Đoạn nâng chén rượu lên, chậm rãi uống, Đao Thần cũng nâng bát rượu lên một
hơi cạn sạch.

Một chén vào bụng, thần tình Phương Kiếm Minh đỏ bừng, cười khúc khích nói:
"Nghĩa phụ, Mao Đài tửu này nặng đô quá cha, con.... con muốn say, con....."

'Uỳnh' một tiếng, ngã gục xuống mặt bàn.

Đao Thần thấy Phương Kiếm Minh lả đi rồi ngã xuống, sắc mặt biến đổi, quay đầu
nhìn cái tên Trung niên nhân kia, lại thấy nét mặt của đối phương hiện lên nụ
cười gian manh.

Đao Thần hét lớn một tiếng, đứng dậy nói: "Ngươi.... trong rượu này có độc,
ngươi là ai? Vì sao.....vì sao...."

'Uỳnh' một tiếng vừa vang lên, Đao Thần đã ngã nhào lên trên mặt bàn, hôn mê
như đã chết.

Trung niên nhân 'hắc hắc' cười, đi ra khỏi quán ăn, hai ngón tay cho vào
miệng, huýt lên một tiếng sáo miệng, truyền ra xa xa, tiếp theo liền có tiếng
sáo miệng từ xa xa truyền tới, thật là ăn khớp.

Trung niên nhân thấy hai người hôn mê ngã ở trên bàn, không thèm đi tới kiểm
tra, hắn đối với bản lãnh của mình rất có tín tâm. Chỉ một chốc lát, có tiếng
ống tay áo xé gió truyền tới, chỉ thấy bên ngoài vài chục trượng có sáu hán tử
đang nhấp nhấp nhô nhô nhảy tới, đầu vai phía sau lưng có mang Quỷ đầu đại
đao, bộ dáng hung ác, chỉ trong thời gian chớp mắt đã tới bên ngoài quán ăn.

Trung niên nhân cười nói: "Mấy anh em, ta đã đắc thủ rồi. Bây giờ chúng ta đã
có thể báo cáo với thượng cấp là đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta làm xong mà
chân tay vẫn sạch sẽ. Hai vị này chẳng biết có cái gì bản lãnh, mà thượng cấp
cánh nhiên lại muốn chúng ta phải cẩn thận đối phó!"

Sáu hán tử đi lên vây xung quanh, một người trong đám trầm giọng nói: "Lão Tứ,
cẩn thận sẽ lái thuyền được vạn năm, bởi lẽ còn phải báo cáo sự việc với
thượng cấp, chúng ta cần phải cẩn thận là hơn, trước hết đem bọn chúng mà trói
lại."

Hai người đi ra, từ bên hông lấy ra hai sợi thừng to, đi lên trói người.

Bỗng nhiên Phương Kiếm Minh 'hắc hắc' cười lớn, đằng thân cất người lên, người
tại không trung, há mồm vừa phun, vẩy ra vô số những hạt mưa rượu, hướng bảy
người chụp xuống.

Bảy người sắc mặt biến đổi, không liệu được Phương Kiếm Minh lại có một chiêu
này, hoặc nhiều hoặc ít đều bị nước rượu dính lên trên người.

Bảy người vung chân mắng: "Xú tiểu tử, ngươi không có bị mê ngã sao?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Rượu này như thế nào có thể làm ta mê ngã? Uống
Mao Đài tửu này thật sự là không tốt, tiểu tử đem nó chứa ở trong miệng, kính
cẩn trả lại cho các vị đại thúc, chẳng biết rượu này mùi vị như thế nào?"

Bảy người thấy Đao Thần không có tỉnh lại, coi thường Phương Kiếm Minh còn là
một đứa nhỏ, hình dạng hung ác của mỗi người đều lộ ra, từ trên vai bạt xuất
Quỷ đầu đại đao, tiến lên bao vây.

Một tên trong đám âm hiểm cười nói: "Xú tiểu tử, Đại nhân gia của ngươi bị
chúng ta mê ngã rồi, chỉ còn lại có một mình ngươi thôi. Mau mau buông đao
trong tay xuống, tránh cho đại đao của Gia gia không có mắt lại làm cho ngươi
chảy máu!"

Phương Liếm Minh đâu lại sợ hãi, cười nói: "Không có nghĩa phụ của ta, tiểu tử
cũng theo cách cũ đủ sức đem các ngươi đuổi đi, nếu không tin, các ngươi cứ
tiến lên thử xem, các ngươi cần phải cùng tiến lên a, đừng để cho ta phải thất
vọng!"

Câu này vừa được nói ra, bảy hán tử tức đến thất khiếu xì khói, miệng kêu lên
oa oa.

Hai tên nhẫn nại không được, đồng thời tung người nhảy lên, hướng Phương Kiếm
Minh tiến tới. Nói thật nha, đây là Phương Kiếm Minh lần đầu tiên chánh thức
cùng người đối địch. Hắn tại bên trong Thiếu Lâm tự, cũng đã cùng Sư phụ, bọn
sư huynh luận võ, hoặc là ra phía sau Thiếu Lâm Tự, vài lần, không thể giải
thích được, cùng người so chiêu, như vậy căn bản không thể tính là đã chân
chính xuất thủ. Bây giờ, thật là đã cho hắn một cơ hội rất tốt để thi triển.

Phương Kiếm Minh thấy hai người tiến tới, sử ra một loại thân pháp, thân mình
vừa quay vòng vòng, hai đạo hàn khí dày đặc ánh đao xuyên qua từ hai bên cạnh
hắn.

Tên hán tử bên tay trái kêu lên: "Xú tiểu tử, ngươi không được chạy, hãy can
đảm tiếp ta một đao!" Nói xong, một đao hung hăng nhằm đỉnh đầu của Phương
Kiếm Minh chém xuống.

Phương Kiếm Minh cười nói: "Ta đâu có chạy? Ta chẳng qua chỉ là muốn tìm một
nơi rộng rãi, để dễ dàng lĩnh giáo công phu của các ngươi."

Nói xong, đánh chéo ra một chưởng, cư nhiên cũng sinh ra một chút chưởng
phong, hướng cổ tay của đối phương tiến tới.

Hán tử kia một đao bổ xuống, đột nhiên cảm thấy kình phong đã đến chỗ cách cổ
tay một thốn, một đao này vạn vạn lần không thể chém xuống được nữa, không đợi
đao pháp đi hết, phi thân nhảy ra xa ba bước, vòng ra phía sau người Phương
Kiếm Minh, một đao bổ xuống, đao phong khủng khiếp. Còn hán tử kia tay giơ cao
thanh đao, từ trong một góc chết chém đến.

Mắt thấy Phương Kiếm Minh có thể hoặc là bị thương dưới đao này, hoặc là bị
thương dưới đao kia. Nói thì chậm,nhưng việc xảy ra lại cực nhanh, Phương Kiếm
Minh đột nhiên nhớ tới công phu Thiếu Lâm Long Trảo Thủ có một chiêu, tên kêu
là 'Khiêu Long Môn'. Ngay lập tức song thủ không hề do dự mở ra, cao thấp bắn
ra năm xích, hai chân so le, người như một đạo cuồng phong cuồn cuộn nổi lên.

'Ba ba' hai tiếng, hai đạo đao quang lướt sát qua thân hình hắn, thủ chưởng
của Phương Kiếm Minh đã bổ vào cổ tay của hai người, mũi chân nhẹ nhàng điểm
lên trên một cây đại đao, nhảy ra bên ngoài hai trượng, thân pháp khá là nhẹ
nhàng nhanh nhẹn.

Phương Kiếm Minh vừa xuất thủ, làm cho năm tên hán tử đứng ở bên cạnh đều ngây
ngốc. Bọn chúng đâu tưởng được Phương Kiếm Minh lại có thân thủ khá như vậy,
với sự thể hiện đó, khinh công của Phương Kiếm Minh chắc chắn cũng rất không
tồi. Có rất nhiều người chính là bởi vì dựa vào khinh công cao minh, người
khác cho dù võ công có cao hơn hắn, nhưng lại không có biện pháp bắt được hắn.
Tục ngữ có nói "Tam thập lục kế tẩu vi thượng kế", đánh không lại, chẳng lẽ ta
chạy còn không lại sao? Chỉ cần khinh công cao minh, lúc đối địch cảm thấy
không địch lại, thì bỏ của chạy lấy người, ai còn có thể ngăn giữ được ngươi?

Năm tên hán tử còn lại thấy hai đồng bọn không làm gì được Phương Kiếm Minh,
bọn chúng đều nắm chặt Quỷ đầu đại đao, từ từ xông tới, như muốn cả bầy quây
đánh một mình Phương Kiếm Minh.

Bọn chúng bảy tên hán tử so với Phương Kiếm Minh cao hơn gấp đôi, năm cao lớn
ba cục mịch, mà Phương Kiếm Minh một người, niên kỉ nho nhỏ, thân thì thấp bé
nhỏ gầy, nếu để cho ngoại nhân nhìn thấy bọn chúng bảy tên đại hán khi dễ một
tiểu hài tử như vậy, bọn chúng cũng chẳng thể nào mà lăn lộn trong chốn giang
hồ, nhanh cong đuôi chạy về nhà mà bán đậu hũ, cũng còn tốt hơn là ở đây lấy
lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều hiếp ít.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #54