Thuỳ Giải Kỳ Trung Vị


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh cười nói: "Có gì đâu, con cũng tự biết đặt ra danh tự này có
hơi khó nghe. Bất quá con nghĩ, danh tự dù có dễ nghe cũng không hữu dụng, ví
như một đồ vật nào đó có chỗ đại dụng, không cần quản danh tự của nó như thế
nào, vẫn là một đồ vật tốt, nếu là đồ vật nào đó không hữu dụng, danh tự dù có
dễ nghe, cũng có tác dụng gì đâu? Đao đại thúc, con nói thế liệu có đạo lí
không?"

Lời nói đó làm Đao Thần ngẩn cả người, nửa ngày không mở nổi miệng, cuối cùng
mới thở dài nói: "Lão phu sống vô ích nhiều năm như vậy, ngay cả một điểm đạo
lí rõ ràng thô thiển ấy cũng chưa từng nghĩ thông, khó trách sư phụ của ngươi
ở trước mặt ta lại khen ngươi là người thông minh nhất Thiếu Lâm tự, kêu ta
cẩn thận chiếu cố ngươi. Mười mấy ngày nay sống nay đây mai đó, ngươi có lúc
hiện ra một chút vẻ ngốc nghếch, nguyên lai là đại trí nhược ngu. Để ta xem
lại xem, Đại Thuỵ Thần Công này còn có những câu kinh nhân gì."

Ánh mắt quay lại phía bí kíp, nhìn nhìn, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái, lúc thì
giận dữ, lúc lại cười khổ, lúc lại thở dài, xem ra đang đắn đo cân nhắc.

"Ta cực kì tham ngủ, một ngày từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, trước mắt có vô
số hồ điệp nhanh nhẹn bay múa. Ta nhảy múa theo, vui thích vậy thay, xa vời
vậy thay. Ô hô! Đồ này thật là thiên hạ đệ nhất. Dịch Cân Kinh, Tẩy Tuỷ Kinh,
hoàn toàn là đồ rắm chó....." Mặc kệ hắn hàm dưỡng có tốt đến mấy, cũng không
cách nào chịu đựng được.

"Đây là cái loại sách giẻ rách gì? Phương tiểu tử, không phải đại thúc làm đẹp
lòng ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng sách này thực sự là tuyệt thế võ công
sao?"

Phương Kiếm Minh thấy Đao Thần đột nhiên phát nộ, ngây người ngẩn ngơ, nói:
"Không có a, con không có cho rằng nó là tuyệt thế võ công, con chỉ cảm thấy
nó chơi đùa rất vui. Đao đại thúc, người xem một đoạn này....."

Cầm lấy bí kíp, lật đến tờ thứ ba, chỉ vào một hàng đọc rành rọt: "Ngủ, ấy là
niềm thống khoái của con người, ngủ càng say, con người càng thống khoái, ngủ
không biết gì ngủ ấy mới coi là ngủ! Ta một lần ngủ nửa tháng, trong mộng tập
võ, đáng giá bằng mấy năm ban ngày vậy! Câu này nói rất hay! Trong giấc mộng
luyện công, gấp luyện công ban ngày một trăm lần, loại việc này nhìn như hoang
đường, đối với ta mà nói, cũng rất có đạo lí?"

Đao Thần đưa mắt nhìn Phương Kiếm Minh giống như đang nhìn một quái vật, cuối
cùng lắc đầu, nói: "Lão phu có phải là đang ngủ mê không? Mấy ngày này, như
thế nào lại không phát hiện ngươi trúng tà nhỉ?"

Phương Kiếm Minh cười nói: "Đao đại thúc, người nói bậy bạ cái gì nha, con có
trúng tà đâu nào? Con đích xác là tại trong giấc mộng luyện công, các người
như thế nào lại nhìn không ra chỗ tốt của quyển sách này nhỉ. Quyển sách này
hình như chính là một dạng tri âm của con, con còn đang ghét cay ghét đắng vì
các người xem không hiểu nó đây."

Đao Thần suy nghĩ cả nửa ngày, sau rồi nghĩ thấu đáo: "Đúng rồi, tiểu tử này
cực kì tham ngủ, đoán chừng là cùng người viết sách này có chỗ chung với nhau,
hắn có thể từ trong sách này nhận thức được diệu dụng chăng, bọn ta lại ra cái
vẻ cho sách này là rắm chó, chẳng lẽ đây chính là câu tục ngữ đã nói 'Tâm hữu
linh tê nhất điểm thông'?

Trầm tư nửa tiếng, nói: "Chỉ có như vậy mới giải thích được. Quyển sách này ở
trong tay ngươi là thiên hạ chí bảo, vào trong tay những người khác cũng là
không bằng rắm chó. Ta xem sách này không hiểu, cũng không minh bạch theo như
lời ngươi nói luyện công trong giấc mộng là chuyện như thế nào. Bất quá,
truyền thuyết về cảnh giới võ học chí cao, lại xuất hiện một loại trạng huống,
thực sự có thể gọi là 'Thần Du Bát Hoang', kì thật cũng tịnh không phải là
linh hồn chân chánh xuất khiếu, chỉ vì sau khi tiến nhập loại cảnh giới này,
lúc nào cũng đều có thể âm thầm luyện công. Trong khi ngủ, chân lực cũng tại
thể nội du động khắp nơi, nhược bằng có địch, người tự hồi tỉnh, không sợ bị
người ám toán. Loại cảnh giới này ngàn năm khó gặp. Năm đó Đạt Ma Lão Tổ, dùng
cành lau để qua sông, chính là do ở Thiếu Lâm Tự diện bích chín năm, khoanh
chân tĩnh toạ, không thuyết pháp, không giữ luật, ở nơi sâu thẳm của nội tâm
cố gắng luyện công, cuối cùng đạt được Phật gia lục thần thông, thần du bát
hoang. Xem ra, Đại Thuỵ Thần Công này cùng với cái kia có chỗ tương thông.
Ngươi cũng bất tất để ý đến cái nhìn của người khác, lúc nãy là đại thúc đã
thất thố rồi, cho đại thúc xin lỗi ngươi."

Phương Kiếm Minh cười nói: "Đao đại thúc, người như thế nào lại đề cập đến Tổ
Sư Gia của Thiếu Lâm Tự chúng con vậy? Công phu này nào có thể cùng Tổ Sư Gia
so sánh a? Con thích quyển sách này chính là thiên cơ và cổ quái, nên mới học
nó. Đao đại thúc, người và con là ai? Cho dù là người giáo huấn con, cũng bất
tất phải xin lỗi con, nếu không lúc con trở về Thiếu Lâm Tự, sư phụ mà biết
được con đã không nguyện nghe người giáo huấn, ông ấy lại không thể không niệm
kinh cả ngày bên tai con ấy à."

Đao Thần ha ha cười to, nói: "Không sai, ngươi và ta là ai? Đao đại thúc tuy
già hơn ngươi một trăm hai mươi tuổi, cùng ngươi vô thân vô cô, nhưng chẳng
biết vì sao lại đặc biệt thích ngươi. Ta là một người sống cô đơn đã rất nhiều
năm, cho đến nay còn chưa có một người nào cùng ta nói qua loại câu chuyện làm
ấm lòng người này, ta ......" Chợt cảm thấy nỗi đau đớn dâng lên trong lòng,
nhớ lại một vài chuyện đã qua mà nước mắt già nua đã rơi lã chã, nói cũng
không nói nổi thành lời.

"Đao đại thúc, đều là con không tốt, đã đem nỗi thống khổ đến cho người. Lão
gia người không được để ý đến chuyện đó nữa, tiểu tử hiện tại sẽ bái người làm
nghĩa phụ, chẳng biết người có thích hay không?"

Đao Thần mừng rỡ, lau đi những giọt lệ trên mắt, nói: "Ta cầu còn chưa được,
như thế nào mà lại không thích? Này hài tử khờ, sau này ngươi sẽ gọi ta là
nghĩa phụ, ta gọi ngươi là Minh nhi."

Phương Kiếm Minh 'bụp' một tiếng quỳ xuống, mặt hướng tới Đao Thần, dập đầu ba
cái, nói: "Nghĩa phụ tại thượng, xin hãy nhận của Minh nhi một lạy."

Đao Thần kéo hắn đứng dậy, nói: "Dập đầu xong rồi, bây giờ ta chính là nghĩa
phụ của ngươi. Nhưng nghĩa phụ ghét nhất là thế tục lễ tình. Chúng ta trở lại
giống như dạng kết giao lúc trước, không cần khách khách khí khí, quy quy củ
củ với ta!"

Phương Kiếm Minh le lưỡi, giương mắt lên, nói: "Minh nhi mới không hiểu đây,
con đối với sư phụ con cũng là không có quy không có củ, mới không thể nào
nhân vì người là nghĩa phụ của con mà lại làm ra một bộ mẫu hài tử láu lỉnh.
Bất quá, con hôm nay bái người làm nghĩa phụ, tương lai nếu gặp được sư phụ
hoặc người của sư môn con, vậy phải xưng hô như thế nào?"

"Chúng ta quan hệ với chúng ta, ai quản được nhiều như vậy, bọn họ muốn gọi ta
là cái gì, tuỳ ý bọn hắn."

Đao Thần thu được Phương Kiếm Minh làm nghĩa tử, cao hứng kinh khủng, lập tức
đi ra ngoài, đã quá nửa đêm vẫn đánh thức tiểu nhị. Tiểu nhị còn tưởng là đại
hán cường tráng này mắc chứng mộng du, sợ đến cả người phát run, Đao Thần thấy
hắn không có động cựa gì, hỏi rõ vị trí phòng bếp, thi triển khinh công, rón
rén tìm được vài bình rượu và một chút đồ ăn, quay trở về phòng, cùng Phương
Kiếm Minh uống cạn một bát lớn.

Đao Thần uống rượu xong, nói: "Minh nhi, ta còn là mắc tội hồ đồ, trong cơ thể
ngươi có ba cỗ chân lực, một cỗ đến từ võ học chánh tông Thiếu Lâm, một cỗ đến
từ Đại Thuỵ Thần Công, thế còn cỗ thứ ba nữa? Chẳng lẽ là với Thiên Thiền Đao
có quan hệ?"

Phương Kiếm Minh nói: "Không thể nào, con chỉ xem qua một tờ của Thiên Thiền
đao bí kíp, ngoại trừ đao pháp ra, cái gì cũng không nhận thức được, Thiên
Thiền Đao bí kíp này cũng không có ghi lại nội công tâm pháp, chỉ có đao phổ,
người xem thử mà xem?"

Nói xong, lại muốn đưa ra cho Đao Thần xem.

Đao Thần khoát tay, nói: "Không cần đâu, điều huyền diệu bên trong đó ta cũng
không hiểu, cho dù là nhìn cũng đoán không ra được. Sư phụ ngươi có dậy qua
ngươi cách thổ nạp không?"

"Dậy qua một ít, nhưng con đều tại trong mộng mà tiến hành luyện tập, trong
những ngày bình thường thì gánh nước, bổ củi, bồi tiếp sư phụ đi quyền đi
cước, nhưng thật ra có đại bộ phận thời gian là ngủ."

"Trong khi ngươi vận công điều tức, có phát hiện ra trong cơ thể tàng trữ ba
cỗ chân lực hay không, một cỗ màu đen, một cỗ màu trắng, một cỗ nhìn không rõ,
rất yếu ớt mỏng manh."

"Con trước kia trong khi vận công, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ chân
khí tồn tại, không biết từ lúc nào lại có thêm hai cỗ nữa? Cũng không biết là
cái gì màu sắc cả."

Đao Thần vỗ vào đầu một cái, cười nói: "Ta thật là hồ đồ, ngươi nội công còn
thấp, đương nhiên không thể biết màu sắc của chúng, ngươi bây giờ thử vận công
xem nào."

Phương Kiếm Minh khoanh chân ngồi ngay ngắn, theo lời Đao Thần bắt đầu thổ
nạp.

Chỉ trong chốc lát, cảm giác được một cỗ chân lực từ đan điền dũng xuất, chạy
dọc theo kinh mạch, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ: "Nguyên lai nó lại lớn như
vậy!"

Đột nhiên, một cỗ chân lực cuồng bạo từ 'Lao cung huyệt' trong lòng bàn tay
phải trùng xuất, như một con ngựa hoang hướng lên phía trên chạy bon bon,
trước tiên qua 'Đại lăng', 'Nội quan', 'Gian xử', sau đó xông vào 'Thiên
tuyền', lao thẳng vào bên trong, cư nhiên muốn tới cùng cỗ chân khí đầu tiên
so bì cao thấp.

Hắn không có ngăn cản, cứ để cho hai cỗ chân khí giao chiến nửa ngày, luồng
chân khí xuất hiện sau đột nhiên 'quay người' bỏ chạy, luồng chân khí đầu tiên
cực kì 'đắc ý' đuổi theo, không ngờ, luồng chân khí xuất hiện sau rất là giảo
hoạt, bỗng dưng quay trở lại, dùng một chiêu hồi mã thương, đem luồng chân khí
đầu tiên đánh lui vài bước.

Hai cỗ chân khí chính đang đánh nhau không khoan nhượng, đột nhiên một cỗ chân
khí cực kỳ mỏng manh xuất hiện ở Bách Hội huyệt trên đỉnh đầu, cỗ chân khí này
cực kì cổ quái, cứ như là bị say rượu vậy, lâng lâng chậm rãi đi xuống phía
dưới, qua 'Hậu đính', 'Phong phủ'. 'Ách môn', qua 'Thiên trụ', một đường đi
xuống, cuối cùng đi tới nơi hai cỗ chân khí đang ẩu đả.

Nó mặc dù mỏng manh, thế nhưng hai cỗ chân khí nọ giống như là 'hậu sinh' nhìn
thấy 'lão tiền bối', vội vàng nhường chỗ cho nó, nó cũng cứ nhận lấy mà không
nhường nhịn, lặng lẽ lâng lâng chậm rãi đi tới.

Phương Kiếm Minh giống như đang xem diễn kịch vui nhộn, suýt nữa bật cười
thành tiếng, cũng may hắn kịp thời đưa ba cỗ chân khí thu hồi, lúc đó mới mở
hai mắt ra, nói: "Kì quái quá nha, thực sự là có thêm hai cỗ chân khí, không
biết là xuất hiện lúc nào. Nghĩa phụ, Minh nhi điều tra qua, nhưng mà thật sự
không biết lai lịch của chúng nó. Cỗ chân khí thứ nhất con còn biết một chút,
đại khái chính là nội công Thiếu Lâm mà con tu tập, con tuy nhiên luyện được
không nhiều, nhưng là lại bắt đầu tu luyện trong khi còn rất nhỏ, hai cỗ thêm
đó con cũng không biết, cứ như là từ trống không mà đến vậy."

Đao Thần nghe xong, liên tục kêu lạ, thực có nghĩ cũng không ra, cũng không
muốn nghĩ làm gì cho đau đầu, kêu Phương Kiếm Minh ngủ đi.

Hai người để nguyên quần áo nằm ở trên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thiên Thiền Đao ở đầu giường đột nhiên phát xuất một đạo hắc mang mỏng manh,
giống như là muốn phô ra sự bí hiểm của bản thân mình.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #53