Người đăng: Reapered
Đao Thần lại gọi tiếu nhị tới lần nữa, lấy thêm vài món thức ăn, bày ra đầy cả
một bàn.
Sau khi tiểu nhị đi khỏi, Phương Kiếm Minh quay lại chiếc bàn đầy thức ăn, hi
hi cười nói: "Đao đại thúc, đại thúc định biến con thành một con heo nhỏ phải
không, sao lại gọi nhiều thức ăn ngon như vậy."
Đao Thần nói: "Đại thúc đem ngươi biến thành con heo nhỏ, là muốn cảm tạ ơn
cứu mạng của 'Con heo nhỏ' đó, nếu không phải ngươi kịp thời ra tay, cái mạng
già này của đại thúc đã xong đời rồi."
Phương Kiếm Minh không rõ mọi sự việc phát sinh về sau, nói: "Chuyện này là
như thế nào? Thế còn Trần đại ca và Hoàng đại ca?
"Bọn họ còn ở tại Đồng phủ, ta bảo bọn họ ở lại đó sử lí chuyện còn lại. Ai,
ta thật lo lắng cho Đồng Ngũ Châu, tính tình của hắn cực kỳ cứng rắn, lại còn
cố chấp, ai khuyên can cũng không được."
"Hắn sao vậy?"
"Hắn là cái loại người coi chữ 'Tín' như tính mạng của mình, một khi không làm
được việc đã hứa với người khác, vừa lo lắng vừa tự trách mình, lâu rồi trở
thành nghiêm trọng, gộp lại thành niềm hối hận chung thân, cuối cùng đại khái
không tránh được gây ra hành động tự sát."
Phương Kiếm Minh khẩn cấp đứng dậy giục Đao Thần nói: "Đao đại thúc, chúng ta
lại đó xem xem Đồng lão gia tử thế nào. Hắn là một đại hảo nhân, không thể
chết được, chúng ta lại đó khuyên nhủ hắn."
Đao Thần ngồi bất động, than vãn: "Không cần đi, bọn họ đã tới !"
Phương Kiếm Minh ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy trong viện vang
lên tiếng bước chân, tiếp theo có tiếng người gõ cửa phòng, thanh âm Trần Cẩm
Lam gấp gáp hô lên: "Đao lão ca."
"Cứ vào đi, cửa không có đóng, có phải là mang tin tức xấu đến không?"
Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng đẩy cửa tiến vào, trên mặt đều hiện lên vẻ bi
phẫn, trên người mang đầy những vết thương tích. Trên thân Hoàng Thăng bị lợi
khí rạch nát, tóc trên đầu rối bù, dính đầy bụi đất. Coi hình dạng, thật sự
xứng đáng là môn hạ Cái Bang!
Phương Kiếm Minh vội vàng nhường chỗ ngồi.
Trần Cẩm Lam xua xua tay, nói: "Phương lão đệ, ngươi cứ tiếp tục ăn đi, không
cần khách khí như thế, có một tin tức không hay muốn nói với các ngươi đây."
Phương Kiếm Minh cướp lời, hỏi: "Cái gì tin tức xấu?"
Trần Cẩm Lam nét mặt ảm đạm, nói: "Đồng lão gia tử bị người ta bức đã tự đoạn
tâm mạch mà chết rồi !"
Phương Kiếm Minh trợn to hai mắt, không tin nói: "Thế là thế nào? Là ai bức tử
Đồng lão gia tử?"
Trần Cẩm Lam quay lại phía Đao Thần tự trách mình nói: "Tiền bối, vãn bối thực
sự vô năng, sau khi ngươi đi không lâu, trời vừa mới sáng rõ, một nhóm thủ hạ
của Ma Môn đi tới, trong đó có vài người võ công thực là ghê gớm. Ta với Hoàng
huynh kịp cùng với hơn mười người, là những hảo hán lúc trước đến đây trợ
quyền, đồng tâm hiệp lực bức bọn chúng tại bên ngoài sảnh.
Chính vào lúc đang huyết chiến, thì một Mông diện nữ tử tới, tự xưng là Bạch
Liên Thánh Mẫu, võ công cao cường, một chưởng đem ta đánh lui, lại một chưởng
nữa đem Hoàng huynh bức thối. Đồng thời kêu người của Ma Môn dừng tay. Lúc đó
mọi người mới dừng tay.
Bà ta hướng Đồng lão gia tử nói một câu: 'Họ Đồng kia, thấy bổn Thánh Mẫu, còn
không tự sát tạ tội?'
Đồng lão gia tử từ sau lúc thấy nữ tử hiện thân, sắc mặt xám như tro tàn, nghe
nàng nói những lời này, không những không giận, trái lại còn cười, nói: "Tốt
lắm, tốt lắm. Ngươi rút cục cũng đã tới. Năm đó lão phu không biết tự lượng
sức mình, đã phụ sự uỷ thác, nên tự làm tự chịu. Lão phu luôn luôn nói một
không hai, hôm nay sẽ bồi thường cho ngươi một cái tánh mạng này."
Bọn ta nghe thấy Đồng lão gia tử nói ra lời này, như có ý muốn tự sát, đang
định khuyên can, Đồng lão gia tử đã chặn đầu, nói với bọn ta: "Rất cám ơn các
vị đã xem trọng Đồng mỗ, đến đây trợ quyền, Đồng mỗ vạn phần cảm kích, xin
được tỏ rõ lòng biết ơn sâu sắc !"
Rồi quay về phía chúng ta vái một vái sát đất, sau đó quay đầu lại, hướng hai
vị thế huynh nói: "Hiệp Nhân, Nghĩa Nhân, các ngươi phải nhớ kĩ, vi phụ chết
là xứng đáng, ta hy vọng các ngươi trong tương lai phải biết tự lượng sức mình
mà trượng nghĩa, không nên dẫm lên vết chân của vi phụ. Không được mang oán
cừu trong lòng, nhớ lấy, nhớ lấy!"
Câu nói vừa dứt, bất ngờ tự đoạn tâm mạch, ai cũng ngăn không kịp.
Bạch Liên Thánh Mẫu mắt thấy Đồng lão gia tử tự sát, dẫn thủ hạ bỏ đi. Người
đàn bà tâm độc như rắn rết này, uổng cho Đồng lão gia tử đã cứu nhi tử của bà
ta trong lúc bà ta gặp nguy cơ. Hoàng huynh tức bà ta quá không nhịn được, rút
Phán quan bút từ đằng sau vượt lên cản lại, định cùng bà ta quyết một trận tử
chiến, ai ngờ...."
Nói đến đó, cũng không có nói tiếp cho xong.
Hoàng Thăng cười khổ một tiếng, nói: "Trần huynh không nói, là muốn cho tại hạ
chút thể diện, cái đó cũng chẳng phải là chuyện hổ thẹn gì. Tại hạ dùng một
chiêu tối lệ hại của sư môn 'Song Nhạn Nam Phi', Bạch Liên Thánh Mẫu cũng
không quay đầu lại, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, tựa thiểm điện
đâm ra vài chục kiếm, đã đem y phục trên người tại hạ làm thành bộ dạng như
thế này.
Bà ta sau khi kích lui ta, lạnh lùng nói: 'Xem ra tại Cái Bang cũng có chút
mặt mũi, bổn Thánh Mẫu không thèm làm khó ngươi, nói cho ngươi biết, cho dù
đích thân Hoàng Bách Minh, bổn Thánh Mẫu cũng sẽ giáo huấn hắn giống như thế
!'
Tại hạ nghe bà ta làm nhục tới nghĩa phụ, trong lòng giận dữ, đuổi theo tới
đang muốn ra chiêu liều mạng, bà ta đã xuất chiêu cực nhanh, cũng không quay
đầu, một chưởng đánh ngược lại, chưởng phong cuốn đất bay lên, cường đại dị
thường, tại hạ học nghệ không tinh, chống đỡ không được, bị hất bay lộn nhào
mấy cái. Sau khi tại hạ dừng lại yên ổn, một đám người đó cũng là đã bỏ đi
sạch sẽ.
Tại hạ cùng Trần huynh với đám hảo hán, giúp đỡ hai vị thế huynh xử lí hậu sự
cho Đồng lão gia tử một chút, hầu như bận rộn suốt một ngày, lúc này mới vội
vàng chạy tới báo cho Đao tiền bối một tiếng."
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Đao Thần, Đồng Ngũ Châu quả thật là coi Danh
dự như Tính mạng.
"Ta đã sớm nhìn ra hắn có ý chết, lũ ta nếu cứ khăng khăng ngăn cản hắn, cả
đời này hắn sẽ không thể an tâm. Trừ phi tìm được đứa nhỏ bị mất tích năm đó,
mới có thể khiến hắn yên lòng. Hắn đã tự tử mất rồi, cho dù có tìm được đứa
nhỏ đó, cũng là việc vô bổ." Đao Thần thở dài nói.
Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, nói: "Thánh Mẫu này thật sự là một người đàn bà
xấu xa không phân biệt được thế nào là ân, thế nào là oán. Đồng lão gia tử đã
từng giúp bà ta chiếu cố đứa nhỏ, có ân với bà ta. Mặc dù đứa nhỏ này sau lại
bị người khác đoạt đi mất, nhưng như thế nào lại đổ lỗi lên người Đồng lão gia
tử? Bà ta đã không nghĩ đến việc báo đáp thì thôi, ngược lại còn bức tử Đồng
lão gia tử, thật là ghê tởm !"
Đao Thần nói: "Bà ta không bức Đồng Ngũ Châu, Đồng Ngũ Châu cũng sẽ không cảm
thấy tốt hơn. Đồng Ngũ Châu tự cho mình là người hiệp nghĩa, theo ta phán
đoán, năm đó hắn gặp phải mẹ con Thánh Mẫu, tâm sanh hiệp nghĩa, muốn giúp
Thánh Mẫu trông nom đứa nhỏ, để Thánh Mẫu dễ dàng chạy trốn. Thánh Mẫu vì tình
thế bắt buộc, bất đắc dĩ mới đem đứa nhỏ giao cho hắn, lại không có đem lai
lịch nói ra, hoặc giả là bịa ra thân thế nói dối Đồng Ngũ Châu. Nếu hắn lúc ấy
biết được lai lịch của Thánh Mẫu có lẽ sẽ không hăng hái như thế. Ngoài ra còn
có một điểm, Bạch Liên Giáo, cũng chính là Ma Môn hiện nay, thân là Thánh Mẫu,
thì cấm chỉ không được lấy chồng. Đứa nhỏ này thật sự là hài tử của bà ta sao?
Chẳng lẽ cũng là cướp lấy từ trong tay người khác? Tóm lại, ngoại trừ Đồng Ngũ
Châu, người bị hại còn có đứa nhỏ đó, cũng không biết về sau là sống hay
chết."
Đối với việc của Bạch Liên Giáo, ba người đều không rõ ràng lắm, Trần Cẩm Lam
nói: "Không thể tưởng được Bạch Liên Giáo còn có loại giáo quy này. Ta chỉ
nghe nói trong Bạch Liên Giáo có Tam Thánh, tức Thánh Mẫu, Thánh cô và Thánh
nữ, phái nữ làm chủ nhà. Hôm nay, có một Thiên la hộ pháp tài giỏi, còn là Địa
Bảng cao thủ nữa, nói không chừng còn có những hộ pháp khác nữa."
Đao Thần nói: "Lấy đâu ra mà nhiều cao thủ như vậy, Thiên la hộ pháp ấy, năm
đó được xưng là 'Quyền Cương Ma Quân', võ công độc bộ, có thể nói là nhất
tuyệt. Hắn tự xưng Thiên la hộ pháp, có lẽ còn có một Địa võng hộ pháp nữa cho
tương ứng."
Hoàng Thăng nói: "Cứ chiếu theo sự suy đoán này, thực lực của Ma Môn thật sự
là không như nhau. Võ công của Bạch Liên Thánh Mẫu, đại khái là không dưới hộ
pháp. Tại hạ dưới tay của bà ta ngay cả một chiêu cũng không có chạy được, dù
có bị làm nhục một phen, cũng xem như tại hạ học nghệ không tinh, nhưng bà ta
lại cư nhiên khẩu xuất cuồng ngôn, muốn giáo huấn Gia sư. Bang chủ nếu ở nơi
đây, nghe được lời này, cho dù bà ta ba đầu sáu tay, trừ phi xin lỗi, nếu
không đừng mơ tưởng ra khỏi Đồng phủ !"
Lời này không chỉ có hàm chứa ý sùng bái Bang chủ, mà còn có một loại tín
nhiệm, loại tín nhiệm này tuyệt không phải là mù quáng, mà là loại lời nói
chân thật phát ra từ nội tâm.
"Quý Bang chủ là ai?"
Không chờ Hoàng Thăng khai khẩu, Trần Cẩm Lam đột nhiên nghiêm nghị cung kính,
cướp lời nói: "Hoàng huynh, để ta nói cho." Suy nghĩ một lát, quay lại Đao
Thần nói: "Tiền bối, chẳng biết ngươi đã từng nghe qua mười năm gần đây lưu
truyền rộng rãi một câu khẩu hiệu?"
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-Chuong-249