Luận Võ ( Nhị )


Người đăng: Reapered

Ánh mắt Đường Chấn Thiên từ từ rà soát trên người hòa thượng, trong lòng nhất
thời cảm thấy phấn khởi. Nhưng khi nhìn kĩ lại mới thấy hòa thượng này quả
thực không bình thường, không những là không bình thường, mà là rất rất không
bình thường. Đỉnh đầu hòa thưởng vẫn chưa cạo đầu, hoặc là chưa được hoàn toàn
cạo hết. Dưới ánh nắng mặt trời chiếc đầu phát sáng, lòe lòe phát sáng. Minh
Nhi nhìn thấy một thiếu niên chưa phải chân chính xuất gia làm hòa thượng đi
ra, từng bước từng bước đến giữa sân thi đấu.

Chỉ thấy Minh nhi vẫy tay, lắc lắc đầu ba cái, 'a a' cười nói: "Sư phụ, người
xem Giác Điên sư huynh thượng đài, phần thắng của Thiếu Lâm Tự ta đã quyết
đỉnh." Thanh Thành đại hòa thượng thấy thế, trên mặt cũng hiện nét hoan hỉ,
nói: "Ngươi cứ ở đấy mà lẻo mép, Minh nhi, ngươi làm sao biết là Giác Điên sư
huynh sẽ thắng?" Minh Nhi cười nói: "Sư phụ lại khảo nghiệm đệ tử. Sư phụ,
Giác Điên sư huynh là đệ nhất cao thủ trong tứ đại đệ tử của Thiếu Lâm Tự ta,
mấy người kia sao có thể thắng được. Hơn nữa, trước đây con từng thấy có một
người cùng với Giác Điên sư huynh tỷ thí võ công, Người đó còn phải đặt ra
điều áp chế huynh ấy, sư phụ, người đó với sư phụ cùng chung thế hệ đấy, người
biết chứ?" Nói xong, hướng sư phụ nháy mắt, biểu tình cổ quái.

Thanh Thành trên má ửng hồng, hạ giọng mắng chửi: "tiểu tử thúi, làm sao ngươi
biết ta cùng với Giác Điên sư huynh ngươi thi đấu?"

Minh nhi cười nói: "Ô, người đó là sư phụ sao ? Lần đó con đứng ở xa, cho nên
không thấy rõ là sư phụ."

Thanh Thành nói: "Hảo tiểu tử, lại còn cười chê vi sư. Phải lần đó chính là
ta. Ta cũng phải thừa nhận Giác Điên quả thực là đệ nhất cao thủ trong đám
thanh niên của Thiếu Lâm Tự, nhưng không phải là thiên hạ đệ nhất cao thủ
trong nhóm thanh niên, vạn nhất kết quả là hắn thua thì sao?

'A a' Minh Nhi cười lên, nói: "Kết quả cuộc thi đâu không phải là khó đoán.
Chưởng môn sư bá tổ yêu cầu đích thân trưởng lão Đạt Ma viện tuyển người, vì
vậy đệ tử Đạt Ma viện là những đệ tử ưu tú nhất trong nhóm ưu tú, Đại Ngộ
trưởng lão lại ngồi đó chọn ra một người tức là đã biết rõ khả năng của người
đó. Thiếu Lâm Tự chúng ta sẽ khỏi phải thua như trận đầu. Đệ tử không biết
chưởng môn sư bá tổ cùng với Đại Ngộ trưởng lão nghĩ gì, bất quá, sư phụ,
người xem bên đối diện Đường lão gia, coi diễn biến trên sắc mặt thiệt là buồn
cười. Ông ta đại khái biết Giác Điên sư huynh không phải dễ đối phó."

Thanh Thành nghe lời nói của Minh Nhi, cười nói: " Tiểu quỷ người thật đúng là
lẻo mép mà, nói cho người biết trong võ lâm không có chuyện gì dễ dãi đâu, cẩn
thận bị sư phụ nghe thấy, rồi lại bị đánh vào mông... A di đà Phật." Tuy lời
nói cực kỳ bất nhã, nhưng được nối theo một câu 'a di đà phật', chừng như thể
hiện lòng tôn kính đối với đức phật. Khiến cho Minh Nhi đứng gần phải phì
cười.

Những bước đi đó, động tác đó thật chẳng khác mấy kẻ lang thang trên phố,
nhưng thiếu niên hói đầu lại được Thiếu Lâm Tự xem trọng phi thường, khi tới ở
giữa sân, lấy đoạn côn trong tay gài khoảng giữa eo, dị dạng cổ quái múa xem
thử vài cái, nói: "Tiểu tăng Thiếu Lâm 'Giác Điên', không biết vị thí chủ
đường môn nào ra đây chỉ giáo." Đường Chấn Thiên nhìn kĩ Giác Điên một lần
nữa, đột nhiên kêu lớn lên: "'Đường Ảnh, cháu lên.'"

Đường Chấn Thiên tự mình điểm ra, tức là là đối với Giác Điên rất xem trọng,
nếu không thì chẳng đích thân mình kêu người ra ứng chiến.

Một thiếu niên tức thì lăng không một cái nhảy lên, hạ xuống cách xa Giác Điên
một trượng, một cái nhảy đó chứng minh khinh công của đối phương thật sự không
thể xem thường. Trong những đám thiếu niên, khinh công đạt đến cỡ nầy thật sự
rất hiếm.

"Tại hạ 'Đường Ảnh', mong Giác Điên sư phụ chỉ giáo."

Đối phương là một thiếu niên gầy gò, nét mặt còn có nét mềm yếu của phái nữ,
nhưng nhất quyết không phải là nữ nhân (cổ họng hắn có đống kết lại nên chắc
chắn là nam nhân). Giác Điên cười nói: "thì ra là Đường môn Đường Ảnh thí chủ,
thất kính, thất kính. Tiểu tăng từng nghe nói Đường thí chủ ba năm trước đây
đại chiến Hổ đàn sứ giả của Ma Giáo, thì ra lại là các hạ. Lần tỷ thí nầy mong
thí chủ thủ hạ lưu tình lưu tình"

Lời nói của Giác Điên có phần cổ quái, một lát thì thí chủ, một lát thì các
hạ. Tăng nhân Thiếu Lâm Tự nghe thấy, đa số sắc mặt cực kỳ khó coi. Một vài
người ko chịu được, tưởng chừng nói :"đánh thì đánh đi, nói nhiều như vậy để
làm gì." Đường Ảnh thong thả mỉm cười, nói: "Giác Điên sư phụ, người thì hiểu
biết về tại hạ còn tại hạ thì không biết gì về người, thiệt là có chút 'không
công bằng' ".

"Ta, Giác Điên, đương thời là một trong tứ đại đệ tử của Thiếu Lâm Tự, chưa có
chính thức xuất gia. Võ công cũng được, tuyệt kỹ chính là dùng côn, tuổi nay
17, chưa có hôn thú, không biết thí chủ có mãn ý chưa?"

Đường Ảnh mãn ý gật gật đầu. Hắn thì mãn ý, còn tăng nhân Thiếu Lâm Tự thì
không. Giác Điên sư tổ, Đạt Ma viện trưởng lão Đại Ngộ kêu lớn tiếng: "Giác
Điên, bắc đầu tỷ võ đi, không cần ở đó ba hoa, đừng khiến Đường lão thí chủ
phiền não đợi lâu hơn"

Giác Điên xoay đầu mỉm cười, nói: "Vâng, sư tổ. Con sẽ động thủ, người không
cần thiết phải thôi thúc."

Xoay thân người lại, sắc mặt trở nên trầm tịnh, không nhìn thấy một chút sơ
hở. Đường Chấn Thiên nhìn thấy giật mình, thân người thẳng lên, nhìn chằm chằm
vào Giác Điên không chớp mắt. Lòng thầm kêu: Hảo công phu, đúng là ko thể xem
thường tên đầu trọc này (Câu gốc là Hảo gia hỏa, giá hạ ảnh nhân yếu cật đại
khuy đệ mạn phép dịch theo ý của mạch văn, vị huynh đài nào dịch sát ý câu này
hơn xin gởi mật thư cho đệ) .Cho đến lúc đó Đại phương và Đại Ngộ mới thong
thả mỉm cười. Xem bộ dạng rất là mãn ý về biểu hiện của Giác Điên, sự khó chịu
vừa rồi đã không còn nữa. Bọn họ biết Giác Điên đã ở tại thiếu Lâm tự đã hơn
mười năm, tuy lời nói, hành sự không hợp lẽ bình thường, nhưng lại là một kì
tài võ học. Thiếu Lâm Tự ngoại trừ Minh nhi, không tìm ra được người nào thông
minh hơn hắn.

Đường Ảnh sắc mặt thay đổi, thu hồi nụ cười trên mặt. Cẩn thận xem xét lại đối
phương. Tuổi tác xem ra nhỏ hơn mình, khoảng giữa eo có gài một đoạn côn, vóc
người không cao không thấp, không mập không ốm. Nhìn ko thấy một điểm lợi hại.
Đường Ảnh thiếu niên thành danh, 15 tuổi đánh bại Ma Giáo Hổ Đàn sứ giả, nhất
cử thành danh. Trong lần chiến đó, hắn đã hạ thủ lưu tình với Hổ Đàn sứ giả,
hai người sau đó kết thành bạn vong niên. Hổ Đàn sứ giả tán dương võ công hắn
có thể xếp vào trong 10 người mạnh nhất trong hàng thiếu niên. cho thấy võ
công của Đường Ảnh không phải thổi phồng.

"Giác Điên sư phụ, hãy cẩn thận."

Đường Ảnh nghĩ :"tiên hạ thủ vi cường", ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu một chiêu
đánh ra 3 viên ám khí bằng cây đánh ra. Không giống Đường Đức trước đây, vừa
xuất thủ thì sử dụng quyền cước. Lần đầu ra tay đã là tuyệt kỹ của Đường môn -
công phu ám khí. Đường Ảnh mưu tính tốc chiến tốc quyết. Thắng cũng như thua
được quyết định tức khắc.

"Vừa rồi Giác Chân sư huynh bại nơi tay Đường Đức thí chủ, bây giờ ta lại dùng
Long Trảo Thủ để bồi tiếp các hạ"

Lời nói của Giác Điên hiện lên rõ rệt, hai tay cũng không chậm, Thiếu Lâm Long
Trảo Thủ đánh ra. Hắn vừa ra tay, có thể xem ra tinh vi võ công của Giác Chân
trước đây không sao sánh bằng. Long Trảo Thủ được đánh ra trong tay hắn, ẩn
hiện phong đổ của tôn sư một phái. ám khí của Đường Ảnh vừa nhanh vừa xảo trá,
luôn luôn khiến Giác Điên khó bề phòng bị. Nhưng Long Trảo Thủ của Giác Điên
cũng không phải kẻ lành, ám khí đến, không phải bị đánh bay ra, thì cũng bị
rơi vào trong lòng trảo. Giác Điên nơi mặt hưng phấn lên, ám khí thu được
trong tay trái tức thì phát ra, trả về toàn bộ ám khí cho đối phương.

Công phu ám khí của Giác Điên đương nhiên không thể so sánh được với Đường
Ảnh, bất quá chỉ là phát ra một bó ám khí, Đường Ảnh không ngờ được điều nầy,
bất đắc dĩ phải ngã lui ra sau ba bước Đường Ảnh sắc mặt ửng hồng, hai chân ép
xuống đất, tung người nhảy lên, nói: "Hãy cẩn thận." Một chuỗi ám khí được
phóng ra. Giác Điên chợt bạt ra đoạn côn ở khoảng giữa eo, thần sắc ngưng
trọng nhìn lên phương hướng bay ra và địa điểm nhắm vào của nhóm ám khí.

"Được lắm." Giác Điên trong lòng vui thích đoản côn trong tay nhanh chóng như
cầu vồng, 'đốc đốc đốc' vô số âm thanh vang lên, Giác Điên bạt ám khí rơi
xuống đất. "Phát" Đường Ảnh lại vừa quát lên một tiếng lớn, 'Vi tất' Giác Điên
cần phải quay đầu lại đoản côn trong tay xuyên lên ép xuống, đầu côn cất lên,
tự nhiên đánh vào trong một dải ám khí, tưởng chừng như sau lưng có mắt. "Tốt"
! Đường Chấn Thiên chừng như không tự chủ được kêu lên, thân mình bật lên đứng
thẳng.

Đường Ảnh thân mình đang ở trên không, nhìn thấy không một đòn đánh lén nào
thu thập được đối phương, trong lòng hoảng sợ, hai tay giương lên, bóng ảnh
đầy trời hướng sang Giác Điên đánh tới. thì ra là vô số ám khí nhỏ bé. Giác
Điên bỗng nhiên xoay sở thân mình, chẳng lẽ Giác Điên không biết phá làm sao?

Giác Điên bỗng cười lên khanh khách, chỉ thấy chỗ đất Giác Điên đạp lên hiện
ra 5 cái đỉnh, tản ra một mảnh công ảnh. Những bóng đen cùng với bóng côn trộn
lẫn với nhau tại một chỗ, "đốc đốc đốc" âm thanh bất đoạn. Thanh âm lại nổi
lên giống như tiếng của một tiều phu khi chặt thân cây.

"Đây có phải là 'Đồ Long Côn' pháp?" Đường Chấn Thiên tiến về phía trước một
bước, trợn to đôi mắt.

"A di đà phật, đây là do Giác Điên tự sáng tạo 'Hồi Long Côn', chớ không phải
"Đồ Long Côn", Đường lão thí chủ cảm thấy thế nào?"

"Tốt, tuổi còn nhỏ, mà có khả năng tự sáng chế chiêu thức, Thiếu Lâm Tự quả
nhiên ngọa hổ tàng long."

Trong khi hai người đàm luận võ công, Hai chân Đường Ảnh đã hạ xuống đất, Thân
hình Giác Điên nhanh như điện chớp, đoản côn trong tay nhẹ nhàng đến nơi ngực
phải của Đường Ảnh một tấc. Đường Ảnh ngộp thở khó chịu, tưởng chừng một chiêu
của đối phương đã khiến hắn mất hết sức lực. Chỉ cần một côn của Giác điến
tiến thêm một bước nữa, tức thì Đường Ảnh phải thất bại. Mọi người nhận ra kết
quả Đường Ảnh tất bại. Xem ra Giác Điên không phụ những người ủng hộ hắn, dễ
dàng thắng được Đường Ảnh.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #5