Người đăng: Reapered
Bốn người ẩn phục từ một nơi bí mật gần đó nghe Đồng Ngũ Châu nói xong, ngoại
trừ Phương Kiếm Minh, ba người đều cả kinh, không thể tưởng được Ma Môn chính
là Bạch Liên Giáo.
Bạch Liên Giáo nguyên là một loại tổ chức dân gian phản kháng sự bạo ngược
cuối thời nhà Nguyên, thế lực khổng lồ, giáo chúng trải rộng khắp nơi trên cả
nước, trong cuộc vận động phản Nguyên, xuất lực không nhỏ. Chu Nguyên Chương
được thiên hạ, sau khi ngồi lên ngôi vua, đi tảo phạt ba năm, hạ chỉ tuyên bố
Bạch Liên Giáo là Tà Đạo. Lúc bấy giờ bị tuyên bố là Tà Đạo còn có Minh Giáo.
Chu Nguyên Chương hạ chỉ cấm người của Bạch Liên Giáo và Minh Giáo hoạt động,
nhưng là có người dùng phương pháp cổ xưa là tiến hành đi tuyên truyền ở khắp
mọi nơi, Chu Nguyên Chương do bởi xuất thân từ Minh Giáo, đối với Minh Giáo có
chút liên quan nên chỉ mắt nhắm mắt mở. Hắn biết võ lâm có nhiều dị sĩ, căn
bản là không thể diệt trừ hoàn toàn, cho nên mặc cho Ma Giáo phát triển lớn
mạnh, mượn cỗ thế lực này tới áp chế những hạng người vô phép tắc trong chốn
võ lâm.
Đối với mọi người Bạch Liên Giáo một li cũng không lưu tình, thấy cần giết là
giết, thấy cần khám nhà là khám nhà, Bạch Liên Giáo đồ không dám công khai,
chỉ còn cách trong âm thầm mà hoạt động.
Vài chục năm qua, rất hiếm nghe được tin tức của Bạch Liên Giáo, ngoại giới
thì nói là đã giải tán, ai ngờ từ đống tro tàn lại được nhen nhóm, hoạt động
trở lại, đổi tên là Ma Môn, đủ sức toan tính cùng thiên hạ đệ nhất giáo là Ma
Giáo ganh đua cao thấp.
Đao Thần hướng ba người truyền âm nói: "Nguyên lai là Bạch Liên Giáo, khó
trách khẩu khí lớn như vậy. Võ lâm nhiều chuyện vậy đó !"
Trần Cẩm Lam truyền âm lại cho Đao Thần: "Tiền bối, giang hồ đã từng có một
ngày bình yên sao? Các võ sĩ bất kì lúc nào cũng có thể xuất hiện giang hồ,
tuỳ ý bắt người, quấy nhiễu làm dân chúng không cách nào sinh sống. Trong
chốn võ lâm có một hạng người rất ngổ ngáo, từ cổ chí kim, thời nào cũng có.
Nhiều chuyện của võ lâm không sợ có lí do hay không, chỉ sợ không có nhiều
chuyện xảy ra."
Hoa Phục Lão Giả nghe Đồng Ngũ Châu nói xong, hai mắt hàn quang chợt loé, lạnh
băng băng nói: "Lão phu đếm ba tiếng làm hạn định, ngươi nếu không đáp ứng,
đừng trách lão phu không khách khí, huyết tẩy Đồng phủ bẩy mươi ba nhân khẩu."
Đồng Ngũ Châu cùng hai người con trai của hắn (Hai trung niên nhân) sắc mặt
đại biến, không nghĩ tới đối phương lại tra xét dứt khoát như thế, thủ đoạn
lại càng độc ác như thế.
Một con trai của Đồng Ngũ Châu lạnh lùng nói: "Có bản lãnh thì cứ việc xông
vào cả nhà ta, ta nếu có một chút nhíu mày, sẽ không phải là người của Đồng
gia."
Hoa Phục Lão Giả không để ý tới hắn, bắt đầu đếm: "Một !"
Đồng Ngũ Châu chẳng biết đã trải qua nhiếu ít bao nhiêu sự việc trên đời, lúc
này cũng bị loại thủ đoạn vô tình đó làm cho tức giận đến cả người phát run,
chỉ vào Hoa Phục Lão giả nói: "Ngươi .... ngươi tàn nhẫn...."
Hoa Phục Lão giả nói: "Hai !"
Đúng lúc chữ "Ba" sắp ra khỏi miệng lập tức có tiếng cười truyền đến, nói:
"Chậm đã, chậm đã. Khẩu khí các hạ cuồng vọng như vậy, lão phu cũng muốn xem
xem cho biết?"
Một nhân ảnh từ trên nóc nhà phi thân hạ xuống, người còn chưa chạm đất, thân
hình đột nhiên gập lại, không nương tựa vào cái gì đã tiến về phía trước ngoài
một trượng, bàn tay to tướng như cái quạt chộp tới Hoa Phục Lão Giả.
Đúng vào sát na đó, bốn phương tám hướng có mười mấy người kêu lớn: "Đồng lão
gia tử, đừng có nghe những lời đe doạ của hắn, ta tới giúp ngươi một tay đây."
Ngay lập tức, tiếng y phục xé gió nổi lên tứ phía, hơn mười bóng người nhào
vào trong viện, che trước người Đồng Bảo Châu. Trần Cẩm Lam, Hoàng Thăng,
Phương Kiếm Minh không có hiện thân, đây chính là Đao Thần đặc ý phân phó.
Hoa Phục Lão Giả quát: "Muốn chết...."
Lật cổ tay một chưởng đánh ra, chưởng lực như bông, ngầm chứa một đạo tồi tâm
cứng mạnh, một khi đánh trúng thân người, mặt ngoài không sao, nội tạng lại bị
phá nát, thực là 'Cẩm chưởng' (chưởng đẹp-ND).
Đao Thần ha ha cười nói: "Lão phu trong vòng ba chiêu mà không tóm được ngươi,
sẽ không phải là họ Đao."
Bật hơi hét lớn, một cỗ vô hình chân khí từ trong lòng bàn tay trái lao ra.
Hoa Phục Lão Giả thấy đối phương có thể làm được 'cách không thương địch', nét
mặt cả kinh, công phu 'Cẩm chưởng' của hắn còn chưa luyện tới cảnh giới chí
cao, căn bản là vô pháp kháng cự.
"Thánh cô....."
"Cái gì Thánh cô?" Đao Thần hữu chưởng xuyên tréo phía trên tả chưởng, chân
khí cách không vừa nhả, đối phương kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng
thối lui vài bước, khoé miệng rỉ ra hai vệt máu tươi.
Đao Thần như bóng với hình, vượt lên trước mấy đạo nhân ảnh từ trên trời lao
xuống ở phía trước, duỗi tay chụp lấy vạt áo trước ngực Hoa Phục Lão Giả,
phong trụ huyệt đạo đối phương.
"Tất cả lui lại phía sau cho lão phu, ai không nghe lời, đừng trách lão phu vô
tình, chấn đứt kinh mạch của hắn, cho hắn cả đời tàn phế."
Mấy người từ trên trời lao xuống quả nhiên 'nghe lời', không dám tiến lên phía
trước.
Hình dáng của Đao Thần y như vẻ ngoài của một Lão Thần, bắt đầu đánh giá mấy
người vừa đến đó.
Đứng ở trước nhất chính là một người thân vận bạch y, thân hình nhỏ nhắn xinh
đẹp đúng là một nữ tử, trên đầu đội một cái nón tre có mạng che mặt, đem diện
mục giấu đi, hình dạng là xấu hay đẹp, không thể nào thấy rõ.
Một cỗ hàn khí tràn tới phả lên mặt.
Không sai, nữ nhân đó chính là một khối hàn băng ! Một trong những nguyên nhân
sinh ra rét buốt cho trái đất này chính là Băng nữ nhân !
Tại phía sau nàng, bố trí hai trung niên phụ nhân, thân hình đầy đặn, áo đỏ
như máu, làm cho người ta phải mơ tưởng.
Đứng ở cuối cùng chính là ba thanh niên mặc võ phục màu xanh, bên hông treo
đoản đao không vỏ, thân đao loé sáng.
Đao Thần đang đánh giá đối phương, đối phương cũng đánh giá lại hắn.
Đồng lão gia tử thấy có nhiều người đến đây tương trợ như vậy, thật là cảm
động, cứng rắn nói: "Đa tạ một mảnh mĩ ý của các vị, lão hủ cho dù chết ở chỗ
này, cuộc đời này cũng đã mãn nguyện vậy."
Chỉ thấy một Hắc y nhân thân hình cao cao bước ra một bước nói: "Đồng lão gia
tử, ta 'một thanh kiếm gãy' thường thích lãng tử giang hồ, đã sớm nghe nói Lão
gia ngươi hiệp nghĩa cùng hiệp đảm ra sao, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh
bất hư truyền. Việc năm đó, ngươi đã trọn nhân trọn nghĩa, Ma Môn không những
không có chút cảm ơn nào, lại còn muốn gia hại Lão gia ngươi, thật là khi
người thái quá, hôm nay có ta tại đây, cho dù máu có bắn ra năm bước, cũng
muốn liều chết tương hộ."
Đồng Ngũ Châu nghe xong lời này, tâm tình kích động thế nào không cần phải
nói, ngay cả Đao Thần nghe xong, cũng thấy hào khí sống lại, ha ha cười nói:
"Nói rất hay ! Ma Môn không nói chuyện lí lẽ như thế, họ Đao ta chính là không
quen nhìn loại tác phong này, mới phải đưa tay can thiệp."
"Ngươi nói ngươi họ Đao."
Nữ lang bạch y mở miêng, ngữ khí cũng như người nàng, lạnh như băng.
"Họ Đao thì đã làm sao?"
"Có thể một chưởng cách không đánh lui Phong trưởng lão, phóng nhãn khắp giang
hồ, không có mấy ai, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Nha đầu, lão phu đã nói rất là minh bạch, ta họ Đao, Đao chính là đao kiếm
đó."
"Ta biết công phu của ngươi đã tới hoá cảnh, nhưng cao thủ bổn môn như mây,
không có sợ ngươi. Ngay cả là ta, cũng không thể bại ở trong tay ngươi."
Lời đó vừa thốt ra, Trần Cẩm Lam và Phương Kiếm Minh âm thầm giật mình. Đao
Thần là dạng người nào, bọn họ rõ ràng nhất. Nữ lang này có đạo hạnh bao lớn,
lại dám nói ra những lời lớn lối bực đó !
Đao Thần không có tức giận, hờ hững cười, nói: "Tốt lắm, ngươi tuy là nhất
giới nữ lưu, nhưng khẩu khí không nhượng bậc tu mi, để lão phu thử xem ngươi
rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng."
Nói xong hai mắt hơi hơi nheo lại, một đạo chân khí hướng đối phương tập kích.
Cỗ chân khí này mãnh liệt đi tới, vừa mới phát xuất, lập tức cuồng phong tứ
phía nổi lên, hướng Bạch y nữ lang cuộn tới.