Tương Ngộ


Người đăng: Reapered

Hoàng Thăng ngồi xuống, nói: "Người đến khinh công quá cao minh, ta thấy bóng
người chợt loé ngay gần bên, hắn đã đi xa hơn mười trượng."

Đao Thần nói: "Xem ra người của Ma Môn cũng có chút bản lãnh, địa vị nhất định
không nhỏ. Hai vị thường xuyên đi lại trong chốn giang hồ, thật sự ngay cả một
chút phong thanh đều không có nghe nói tới sao?"

Trần Cẩm Lam cùng Hoàng Thăng nhìn nhau cười khổ.

Trần Cẩm Lam uống một chén rượu đắng ngắt, nói: "Chẳng trách người trong Ma
Môn khẩu khí lớn như vậy, loại cao thủ cỡ như thế, trong một nhà liệu có mấy
người, nghĩ không ngông cuồng cũng không được."

Vừa nói đến đó, có một gã tiểu nhị chạy lên, há hốc mồm, muốn nói điều gì đó,
nét mặt đỏ bừng, nhưng không thể nói ra được.

Đao Thần nhìn thấy, vừa cười ha ha, vừa đẩy chén ra đứng dậy.

"Đi thôi, người ta đang chờ chúng ta đi xuống, chúng ta thật sự đã thành những
con quỷ tham ăn mất rồi."

Bốn người xuống khỏi lầu, Đao Thần hỏi: "Hai vị định thế nào?"

Hoàng Thăng nhìn nhìn sắc trời, nói: "Thời gian còn sớm, phía trước có một cái
khách sạn, chính là nơi tại hạ lạc bước tới. Nếu mọi người không có ý kiến,
cùng đến nơi đó nghỉ lại, chẳng biết ý mọi người thế nào?"

Đao Thần nói: "Hảo, đỡ cho ta tìm tới tìm lui có khi lại không tìm được một
khách sạn tốt, chẳng việc gì mà phải lãng phí tinh lực như vậy, Hoàng lão đệ
đã đề cử khách sạn, tưởng cũng chẳng cần phải đến nơi nào khác."

Trần Cẩm Lam cũng không có gì dị nghị, còn Phương Kiếm Minh thì Đao Thần đi
đâu hắn sẽ theo tới đó.

Hoàng Thăng dừng lại trước một khách sạn tên là "Cố lai cư", làm cho người ta
vừa mới nhìn, đã cảm thấy bội phần thân thiết.

Đặt phòng xong, mỗi người tự trở về phòng mình nghỉ ngơi. Đao Thần và Phương
Kiếm Minh cùng ở một phòng.

Phương Kiếm Minh nằm ở trên giường đang cùng Đao Thần chuyện trò, tự nhiên há
miệng ngáp một cái rồi ngủ luôn.

Đao Thần đang muốn nghỉ ngơi, thì tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.

Đao Thần đi ra mở cửa, nhìn thấy là Trần Cẩm Lam.

Trần Cẩm Lam sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, nghiêm chỉnh hỏi: "Xin hỏi
Đao lão ca có phải là Đao Thần lão tiền bối trên Thiên Bảng không?"

Đao Thần ngẩn người, không thể tưởng được đã qua rất nhiều năm mà còn có người
nhận ra hắn.

"Ngươi nhận biết ta?"

Trần Cẩm Lam vỗ vỗ ngực, nói: "Thế là ta an tâm rồi. Vãn bối vì thấy bên hông
của tiền bối chính là Đại Khảm Đao, chợt nhớ Gia sư lúc sanh tiền có nhắc tới
một đại nhân vật, không khỏi nổi lòng hoài nghi tới thân phận của Đao lão ca.
Lúc trước trên tửu lâu, cái kiểu sử sự không sợ gì của tiền bối đó chính là
phong độ, ngoài cao thủ trên Thiên Bảng ra, thử hỏi còn có ai có thể làm
được?"

Đao Thần cười nói: "Bớt vỗ mông ngựa đi. Lệnh sư là ai?"

Trần Cẩm Lam thần sắc buồn bã, nói: "Gia sư danh huý 'Độc Long Tôn Giả'."

"Nguyên lai là hắn, khó trách ngươi lại biết ta....." Chợt tỉnh ngộ nói: "Thế
ra lệnh sư đã đi về cõi tiên rồi phải không, hắn qua đời khi nào vậy?"

"Năm năm trước."

"Đáng tiếc, đáng tiếc, trên Địa Bảng lại mất đi một cao thủ. Ngươi nếu là đệ
tử của hắn, lão phu hy vọng ngươi có thể kế thừa y bát của lệnh sư, đưa võ học
của hắn phát dương quang đại."

Trần Cẩm Lam nghe xong, thẹn thùng cười, nói: "Không dối gạt tiền bối, Trình
Cẩm Lam trong Võ lâm Lục công tử chính là vãn bối."

Đao Thần chưa từng nghe qua tên của Võ lâm Lục công tử, nhưng thấy hắn lúc
trước không thừa nhận chính mình là Trình Cẩm Lam, ngạc nhiên nói: "Chuyện là
như thế nào?"

Trần Cẩm Lam nói: "Nhân vì Tổ thượng từng cùng Chu Nguyên Chương trang đoạt
thiên hạ, nên đã nhiều năm bị Hoàng gia truy cứu, vãn bối chỉ có thể dùng danh
tự Trình Cẩm Lam tạo ra tên trong Võ Lâm Lục công tử, nhưng Họ của ta là Trần,
không phải là Trình."

Đao Thần suy nghĩ một chút nói: "Nguyên lai ngươi là hậu nhân của Trần Hữu
Lượng."

Trần Cẩm Lam gật gật đầu, chuyển sang đề tài khác, nói: "Vãn bối không dám mạo
hiểm. Theo vãn bối thấy, phương tiểu huynh đệ có tới ba thành không phải là
người cháu của tiền bối."

"Ta cũng hy vọng chính mình có một người cháu như vậy, người cháu giả này của
ta là môn hạ của Thiếu Lâm Tự."

"Môn hạ của Thiếu Lâm Tự? Quả thật một điểm cũng nhìn không ra,"

"Hắn từ nhỏ lớn lên tại Thiếu Lâm Tự, lại đang có một sư phụ là hoà thượng,
nói không phải môn hạ Thiếu Lâm Tự, không khỏi có chút không thông."

Trần Cẩm Lam cười nói: "Tiền bối như thế nào lại cùng hắn ở cùng một chỗ vậy?"

Đao Thần nói: "Như thế nào lại ở cùng, đó là một câu chuyện dài, để sau nói
tiếp. Tiểu tử này tới đây là do ta từ Sư phụ của hắn cứng rắn yêu cầu, ta thấy
hắn là một tài năng đầy triển vọng, đặc biệt có ý mang hắn theo vào trong chốn
võ lâm lịch lãm một phen, tương lai cũng là phải trả về cho Thiếu Lâm Tự."

Hai người tại trong phòng lặng lẽ nói chuyện, bất tri bất giác đã trải qua một
canh giờ.


Phương Kiếm Minh đang lúc ngủ say, thì bị Đao Thần đánh thức dậy.

Bốn người ra khỏi khách sạn. Hoàng Thăng đối với mảnh đất này cũng tương đối
quen thuộc, nên do hắn dẫn đường.

Đêm trong thành náo nhiệt dị thường, cũng không biết là cuộc sống như thế nào,
mà dưới mái hiên bên ngoài mỗi hộ gia đình, đều có treo đèn lồng. Trên đường
người người qua lại, mặc dù còn không phồn hoa bằng các thành thị lớn ở Trung
Nguyên, nhưng cũng đã là rất hiếm có.

Các loại món ăn bày bán đầy hai bên đường, từng làn hương thơm bay tới.

Phương Kiếm Minh hết nhìn Đông lại ngó Tây, không cẩn thận, đột nhiên cùng một
người đâm sầm vào nhau, hai người chiều cao không sai biệt nhiều, hai cái đầu
thân mật cụng vào nhau thành một khối.

"Ngươi đi đường như thế nào mà lại không nhìn phía trước, đã đụng và làm hư
hại ta rồi, ngươi có lẽ cũng bị bươu đầu đó." Đối phương dịu dàng nói. Thanh
âm trong trẻo tựa như Bách Linh.

Phương Kiếm Minh cúi đầu bồi lễ nói: "Xin lỗi, xin lỗi." Nghe thanh âm của đối
phương đúng là của một nữ hài so với mình lớn nhỏ cũng không sai biệt lắm,
cũng chẳng biết là do thần kinh có vấn đề gì mà lại nói: "Đụng ngươi bị thương
phải không? Để cho ta xem xem. Đụng ở nơi nào? Có phải đây....."

Ngẩng đầu lên, không để ý trên đầu mình đã sưng lên một cái bướu nhỏ, lấy tay
sờ lên trán của đối phương.

Đột nhiên, một đạo chưởng phong hướng ngực hắn đánh tới, chưởng lực cực mạnh,
tựa hồ muốn đem hắn một chưởng đánh chết.

"Tiểu tử, dám đụng thương Tiểu thư, ta xem ngươi còn sống được không !" Một
thân mgười mặc quần vàng, chính là một đại cô nương trong trang phục thị nữ
tàn nhẫn nói.

Ai cũng không ngờ tới Đại cô nương này nói đánh là đánh. Đao Thần bắn ra một
đạo chỉ phong, quát: "Có chuyện gì thì nên bàn bạc, đâu lại có loại người như
ngươi vậy."

Đại cô nương sắc mặt đại biến, xoay người lui về, giữ chặt bên người một Tiểu
cô nương hình dáng khoảng chừng bảy tám tuổi, kinh hãi nói: "Các ngươi là ai?"

Đại cô nương này khuôn mặt dài đẹp đẽ, tính tình lại hay cáu kỉnh, bên người
nàng là Tiểu cô nương chính là Tiểu nữ hài đã cùng Phương Kiếm Minh vừa đụng
với nhau. Khuôn mặt của Tiểu nữ hài tròn tròn vừa mới hé mở, mi mục như vẽ,
trắng như ngọc mài, thực là mỹ nhân trong trắng trời sinh.

Trần Cẩm Lam hướng tới đại cô nương ôm quyền nói: "Vị Tiểu huynh đệ này của ta
mới vừa rồi đã thiếu sự dẫn đường, tiểu sinh cũng tại nơi đây xin nói một câu:
Thất lễ, hy vọng cô nương không nên động thủ lần nữa, miễn cho ....."

Đại cô nương âm thanh lạnh lùng, nói: "Miễn cho người ta nói các ngươi lấy
nhiều lấn ít ! Các ngươi nhiều người, bổn cô nương tự nhiên đánh không lại các
ngươi, ngày khác sẽ trở lại tìm các ngươi tính sổ."

Hoàng Thăng nói: "Ngươi là loại người không giảng giải được bằng đạo lý."

Đại cô nương trừng mắt nói: "Ta không giảng giải được bằng đạo lí thì lại làm
sao? Ngươi có thể xem ta là loại thế nào? Tiểu thư, chúng ta trở về thôi, nếu
còn gặp được bọn chúng, nhất định sẽ làm bọn chúng sáng mắt ra."

Tiểu nữ hài thấy giữa trán của Phương Kiếm Minh nổi lên một cái bướu lớn, cảm
thấy có lỗi, lại thấy hắn rõ ràng có dáng vẻ rất vô tội, vốn định nói mấy lời
an ủi, lời nói đã đến bên mép lại biến thành tiếng phì cười, còn đang cười, đã
bị Đại cô nương lôi kéo đi.

Phương Kiếm Minh ngẩng đầu thấy tiểu nữ hài đã đi xa, chỉ cảm thấy trong lòng
có một loại cảm giác trống rỗng.

Đao Thần nhìn thấy, cười nói:"Tiểu tử, coi kiểu thất hồn lạc phách của ngươi
kìa, ngươi nếu là thích Tiểu nữ hài ấy, đại thúc lập tức bắt lấy nàng cho
ngươi lấy làm người vợ nhỏ."


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #46