Người đăng: Reapered
Trần Cẩm Lam đang muốn đem lai lịch của cái Xà đàn sứ giả Giang Phong kia nói
cho Đao Thần nghe, đột nhiên trên tửu lâu trở nên yên tĩnh. Mọi người nghe
thấy có tiếng bước chân đang bước lên lầu, trong chớp mắt đã có ba người lên
tới. Ba người này vừa đến, tất cả mọi người không tự chủ được đều đứng lên.
Đao Thần và Phương Kiếm Minh cảm thấy kì quái. Người này là ai? Địa vị cũng
không nhỏ a.
Trần Cẩm Lam cũng đứng lên, nhỏ giọng nói: "Đồng lão gia tử tới, hai người các
ngươi cũng đứng lên đi, tránh cho người khác bàn tán."
Đao Thần nghe xong, rất không cao hứng, nhưng cũng vẫn kéo Phương Kiếm Minh
đứng lên.
Đúng như những người khác nói, đặc trưng của Đồng lão gia tử là mắt Báo mồm Sư
tử, dưới cằm lưu giữ một bộ râu dài, hai bên tóc mai đã đốm bạc. Mặc dù hình
dáng thoạt nhìn có chút già cả, nhưng mà tinh thần còn rất sung mãn, trên
người mặc một bộ áo bào màu lam, phía sau hắn đứng hai người trung niên thoạt
nhìn có chút hao hao giống hắn, chắc là nhi tử của hắn. Chỉ thấy Đồng lão gia
tử nọ lên tới trên lầu, cười giòn tan nói: "Các vị bằng hữu, Đồng mỗ tới chậm,
trước hết xin lượng thứ, hôm nay có nhiều võ lâm hảo hán vội tới trợ quyền cho
Đồng mỗ như vậy, Đồng mỗ rất cảm kích và vui mừng, mọi người mời ngồi, không
nên đứng như vậy."
Chúng nhân đưa đẩy một hồi, lúc này chủ khách mới ngồi xuống. Đồng lão gia tử
nọ và hai con trai ngồi tại vị trí trên ở khoảng trống chính giữa. Đồng lão
gia tử nhìn qua mọi nơi, cười nói: "Ta biết các vị có tấm lòng hiệp nghĩa, ta
tại đây xin tạ ơn mọi người trước, ta kính mọi người một chén, để tỏ rõ lòng
cám ơn của Đồng Ngũ Châu ta."
Nói xong, nâng chén rượu trong tay lên một hơi uống cạn, mọi người cũng đem
rượu trong chén uống hết. Đồng Ngũ Châu sau khi uống một chén rượu này, đột
nhiên sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên, cười gằn mấy tiếng, nói: "Nghĩ
Đồng Ngũ Châu ta làm việc không thẹn với lương tâm, lần này lại có người đến
hạ chiến thư đe doạ Đồng mỗ. Đồng mỗ cũng không biết là bọn người làm trong
nhà đã đem sự việc này truyền ra bên ngoài, làm cho nhân sĩ vũ lâm trong thành
Nguyên Giang vì Đồng mỗ mà lo lắng, càng không hay hơn chính là, không ít bằng
hữu từ Trung Nguyên xa xôi cũng đến. Đồng mỗ thực là cảm động, nhưng mà, Đồng
mỗ có một câu muốn nói rõ với mọi người, nói ra, lại sợ mọi người mất hứng,
không nói lại như xương mắc họng, không nhả ra không chịu được a."
Có người nghe xong lớn tiếng kêu lên: "Đồng lão gia tử, ngươi còn khách khí
cái gì, có chuyện gì mà lại không thể giảng giải được."
Đồng lão gia tử uống một chén rượu, tựa như đã hạ quyết tâm, nói: "Các vị, sự
việc của Đồng mỗ cùng Ma Môn mong rằng các vị không nên nhúng tay vào, tất cả
nên sớm rời đi."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người cùng chấn động, thế là như thế nào? Chẳng lẽ
Đồng Ngũ Châu không muốn để cho người ta trợ quyền à. Thấy tất cả mọi người
nghi hoặc nhìn mình, Đồng Ngũ Châu vội nói: "Các vị ngàn vạn lần không nên
hiểu lầm, ý này của Đồng mỗ chỉ là muốn an toàn cho mọi người thôi, các người
không rõ, Ma Môn nọ lần này đến đây, thế như mãnh hổ, Đồng mỗ may mắn thoát
khỏi cũng là rất khó, các vị cũng nên tin vào điều đó, nào nào, Đồng mỗ lại
cùng các vị anh hùng hảo hán uống cạn một bát lớn nữa." Nói xong, lấy một bầu
rượu trên bàn, ừng ực ừng ực, thực sự đã uống hết không còn một giọt. Sau khi
uống xong, liền hướng mọi người ôm quyền, nói: "Đồng mỗ cáo từ, mong mọi người
hãy nghe theo lời nói của lão phu, không nên nhúng tay vào việc này." Nói
xong, mang theo hai người con trai đi xuống dưới lầu. Hắn đến nhanh, đi lại
càng vội vàng, tựa hồ trong bụng đầy tâm sự.
Chúng nhân nghe xong lời này, lập tức có vài người hung hăng vỗ bàn, nói: "Ma
Môn này thật quá khinh người, chẳng lẽ người võ lâm thành Nguyên Giang chúng
ta lại mặc cho chúng chèn ép hay sao?" Rồi đứng bật dậy, căm phẫn uất ức đi
xuống dưới lầu. Có một số ít người cũng là nhân vì Đồng lão gia tử đã xuống
lầu, rất nhanh như phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tàn), đem rượu thịt trên
bàn mà càn quét đến sạch bách, lúc đó mới miễn cưỡng bỏ đi xuống lầu. Chỉ chốc
lát, trên tửu lâu này chỉ còn lại có mấy người, trừ Đao Thần một đám ba người
ra, còn có một người thiếu niên.
Đao Thần nhìn về phía thiếu niên, thầm nghĩ: Ai da, người Cái Bang cũng tới
sao?
Chỉ thấy thiếu niên nọ ăn mặc bình thường, trên quần áo đính một vài mảnh vá,
trên vai phía sau lưng là một đôi Phán quan bút, rất giống đệ tử Tịnh Y Môn
của Cái Bang, chẳng biết thân phận của hắn thế nào. Trần Cẩm Lam cũng biết
thân phận của người nọ, nhìn thấy Thiếu niên, từ xa xa hướng về phía hắn nói:
"Vị lão đệ Cái Bang này, chẳng biết ngươi có biết Nhất bút phiên thiên Hoàng
trưởng lão của Cái Bang không, hắn là một trong bảy Trưởng lão của Cái Bang
các ngươi, tiểu sinh cùng hắn từng có duyên gặp mặt vài lần."
Thiếu niên nọ cười nói: "Hoàng trưởng lão chính là gia sư, không biết tôn giá
là vị nào?"
Trần Cẩm Lam nói: "Chỉ là một tiểu bối vô danh mà thôi, tiểu sinh tên gọi Trần
Cẩm Lam, Trần ( 陈)là Trần bên cạnh cái quai, chứ không phải là Trình (程) bên
cạnh cây lúa (禾). Vị này là Đao lão tiền bối, vị này là Phương Kiếm Minh tiểu
huynh đệ, mọi người đều là người giang hồ, hãy làm quen với nhau đi có gì mà
ngại."
Thiếu niên nọ bưng chén rượu đi tới, cười nói: "Tại hạ Hoàng Thăng, xin ra mắt
ba vị." Vừa nói xong đã đi tới bên cạnh bàn. Chờ cho hắn ngồi xuống, Trần Cẩm
Lam cười nói: "Hoàng huynh, ta xem ra ngươi không chỉ là đệ tử của Hoàng
trưởng lão thôi phải không."
Hoàng Thăng nói: "Trần huynh quả nhiên cao minh, không sai, tại hạ vừa là đệ
tử của gia sư, vừa là nghĩa tử của Người, từ nhỏ đã theo Người tập võ, tính
danh cũng là do Lão nhân gia Người ban cho."
Trần Cẩm Lam cười nói: "Nói như vậy, chúng ta tương phùng cũng là hữu duyên,
chẳng hay Hoàng huynh có nghe được nhừng lời nói của Đồng lão gia tử, và bây
giờ định làm gì?"
Hoàng Thăng trầm ngâm một lát, rồi mới nói: "Ta lần này trên đường qua đây,
nghe nói có người tìm Đồng lão gia tử gây rắc rối, thế nên chạy tới xem xem.
Đó là chủ trương của một mình tại hạ, tịnh không có được gia sư cho phép. Bất
quá gia sư từng nói, thân là đệ tử Cái Bang, nhìn thấy việc bất bình, đáng ra
tay thì nên ra tay, tại hạ cũng vội tới trợ quyền giúp Đồng lão gia tử, không
đem Cái Bang lôi kéo vào. Dù thiếu tay ít chân, cũng vì nghĩa mà không quay
đầu lại. Đồng lão gia tử không cho chúng ta trợ quyền, chẳng lẽ chúng ta lại
không có thể chờ lúc hắn gặp nguy, mà ra tay tương trợ hay sao?"
Trần Cẩm Lam nghe xong, nói: "Hoàng huynh, ý tứ của lời này là....."
Hoàng Thăng cười nói: "Rất đơn giản, chúng ta âm thầm tiềm ẩn tại bên trong
phủ của Đồng lão gia tử, đợi cho người của Ma Môn vừa tới, đánh cho hắn trở
tay không kịp."
Trần Cẩm Lam cười to nói: "Hoàng huynh thật sự là suy nghĩ giống ta, lần này
Ma Môn ở vào thế tất yếu phí công mà trở về rồi, để cho bọn chúng biết thế nào
là giang hồ chính khí."
"Hắc..... hắc..... hắc, lão phu nhiều năm không xuất giang hồ, bây giờ khẩu
khí của người trẻ tuổi càng ngày càng lớn, lão phu xin khuyên mấy người, bảo
các ngươi ít quản chuyện không đâu đi, kẻo lại rước hoạ vào thân, nhưng là các
ngươi tự tìm lấy đấy chứ."
Có người đáp lại bằng một tràng tiếng hừ lạnh.
"Người nào?"
Trần Cẩm Lam và Hoàng Thăng lập tức đứng dậy, đằng thân nhảy lên, lướt qua cửa
sổ, tới bên ngoài tửu lâu. Đao Thần cười nói: "Không cần đuổi, gia hoả đó sớm
đã đi xa, hai vị cũng nên trở lại đi." Hoàng Thăng người ở không trung, mắt
nhìn tựa như muốn dẫm chân lên đỉnh đầu của người đi trên đường, nói thì chậm,
lúc đó cực nhanh, vừa bạt Phán quan bút trên lưng, nhẹ nhàng điểm lên một cành
tre ven lộ, dưới cây tre đó là một lão tướng số, thấy có người tại không trung
bay lượn, sợ đến mặt không còn một chút máu, lúc Hoàng Thăng ngẩng đầu nhìn
lại, Trần Cẩm Lam sớm đã quay trở lại trong lầu.
Hoàng Thăng vừa vào lâu, chỉ thấy Trần Cẩm Lam đã vào bên trong lâu trước hắn
một bước, vừa ngồi xuống xong, trong lòng âm thầm kinh sợ.