Trên Tửu Lâu


Người đăng: Reapered

Đao Thần nói: "Không phải, điều đó là thế nào?"

Đại hán cười nói: "Bằng hữu, hôm nay Lâu này không bán hàng, phiền ngươi tới
một tửu lâu khác."

Đao Thần nói: "Oh, cái này lạ thường đó, tại sao lại không bán hàng, ngươi cho
lão phu là một người mắt mở nhưng mù sao, nơi này đang ra ra vào vào không
phải là người a?"

Đại hán cười nói: "Bằng hữu, nói thật cho ngươi biết, tửu lâu này hôm nay đã
được Lão gia chúng ta bao toàn bộ rồi, chỉ chiêu đãi người đến đây trợ quyền
thôi, bằng hữu hay là làm chút phương tiện, lánh đi nơi khác."

Đao Thần làm bộ sắc mặt giận dữ, nói: "Lão gia các ngươi là ai, mà mặt mũi lại
lớn như vậy? Ta hôm nay muốn đến uống rượu trong tửu lâu này, ngươi không được
ngăn cản ta."

Nói xong khăng khăng xông vào trong, đại hán nọ ngẩn người, đúng là tính tình
rất tốt, không hề cáu bẳn, chỉ là ngăn cản ở phía trước, tầm vóc của hắn so
với Đao Thần tịnh không nhỏ, hai đại hán đứng thành một khối, ai cũng chẳng
nhường ai. Chính vào lúc đang ở thế bế tắc, bỗng dưng có người cười nói: "Vị
bằng hữu này, chúng ta là tới vì Đồng lão gia tử trợ quyền, ngươi không nên
làm khó lão ca đó của ta."

Đao Thần và Phương Kiếm Minh nghe thấy người này nói chuyện, không cần nhìn,
đã biết người đó là ai, không biết hắn có đuổi theo được cái người của Ma Môn
kia không?

Người nọ vừa nói xong, đã đi tới, chính là Trần Cẩm Lam mới vừa rồi đuổi theo
người trong Ma Môn. Đại hán thấy là hắn, nhướng mày nói: "Ngươi là vị bằng hữu
đó, thật sự là tới trợ quyền cho lão gia chúng ta?"

Trần Cẩm Lam cười nói: "Đương nhiên, ngươi không tin?"

Đại hán vội hỏi: "Đâu có, đâu có, Lão gia chúng ta đã phân phó qua, phàm là
tới giúp Người trợ quyền, đều có thể được lên Tửu lâu này. Ba vị, xin mời. Vị
lão huynh kia, mới vừa rồi đã đắc tội nhiều xin hãy tha thứ cho."

Đao Thần nói: "Đó cũng là chức trách ở đây của ngươi, lão phu như thế nào có
thể trách ngươi, ta vừa rồi chỉ là đùa vui với ngươi một chút mà thôi, Đồng
lão gia tử hiệp can nghĩa đảm, vượt qua Mạnh Thường, hắn hôm nay gặp nạn, lão
phu há có thể khoanh tay đứng nhìn."

Phương Kiếm Minh nghe xong, trong lòng kì quái, hắn thấy Đao Thần vừa rồi suýt
chút nữa cùng đại hán xô sát, bây giờ lại nói muốn trợ quyền, không biết lão
gia hoả này bị cái gì làm cho chú ý. Hắn cũng không nói ra, đi theo phía sau
Đao Thần và Trần Cẩm Lam, tiến vào Tửu điếm. Tới lầu trên, tại đây ngồi trên
tửu lâu, có thể thấy cách đó không xa có một con sông lớn, thì đã là lưu vực
của Nguyên Giang, chảy qua trong thành phải là một con sông lớn.

Nước sông như một dải lụa quanh co, từ thượng du cuồn cuộn chảy xuống, thực có
thế của vạn mã bôn đằng. Phương Kiếm Minh mững rỡ mãi không thôi, lôi kéo Đao
Thần và Trần Cẩm Lam tìm một vị trí gần cửa sổ. Đao Thần sau khi lên lầu cẩn
thận đánh giá khắp nơi một vòng, trong tửu điếm này nhân vật võ lâm thật sự là
không ít, có hoà thượng, có đạo sĩ, còn có cả ni cô, già có trẻ có, xấu có đẹp
có, cái gì cần có đều có. Đao Thần không sợ người khác nhận ra lai lịch của
hắn, hắn nhiều năm như vậy không có xuất hiện tại giang hồ, hơn nữa, đây không
còn là thời của bọn hắn nữa, còn ai nhớ được hình dạng lão gia hoả này của bọn
hắn.

Không cần bọn họ phân phó, điểm tiểu nhị tự nhiên đã đem rượu và thức ăn đưa
tới, hai người đích xác là có chút đói bụng, ăn ở ngoài thành chỉ là ăn nhẹ,
đâu có làm no được cái dạ dầy.

Hai người mở lớn cái dạ dày ra, bắt đầu ăn uống. Trần Cẩm Lam cũng là thờ ơ
nhìn bọn họ, lặng lẽ uống chén rượu buồn, cũng không có kể ra rốt cuộc có đuổi
theo kịp người nọ hay không. Đao Thần uống một hớp rượu lớn, nhìn Trần Cẩm Lam
cười nói: "Trần lão đệ, ngươi làm sao vậy? Ngươi không đuổi theo được người
nọ, cũng không nên cúi đầu ủ dũ nha.... Vui lên, vui lên, lão phu và ngươi
chạm với nhau một chén."

Trần Cẩm Lam nghe Đao Thần nói xong, mỉm cười nói: "Đao lão ca, ta không phải
vì người nọ vừa rồi, vũ công khinh công của người đó, đích xác là giang hồ
nhất tuyệt, nhưng là ta còn không có đặt ở trong lòng. Ta lo lắng chính là đêm
nay bọn họ tới là cái dạng cao thủ gì. Ngươi xem xem những người này, có một
đại bộ phận thật ra tới là để ăn để uống, nói đến trợ quyền, một điểm cũng
không giúp được."

Phương Kiếm Minh nhìn lại, lúc này mới phát hiện người trên tửu lâu có một đại
bộ phận đích xác là cách ăn cách uống rất bất nhã, xem hình dáng bọn chúng,
hình như cũng không vì là người trợ quyền mà lo lắng, chẳng lẽ là tới chỉ để
ăn để uống.

Đao Thần cười nói: "Như thế có là cái gì, tục ngữ có nói" Binh quý tại tinh
nhi bất tại đa "(nhi có nghĩa là: mà - ND), nói khác đi là dù bọn họ tới mấy
ngàn người, chỉ cần trên người chúng ta có chân công phu, còn sợ ai tới? Trần
lão đệ, nói thật nha, lão phu còn không biết Đồng lão gia tử là như thế nào
lại kết thù với Ma Môn, ta bây giờ hoàn toàn chẳng biết chuyện gì, ngươi nói
ra nghe thử."

Trần Cẩm Lam cười khổ nói: "Ta đâu biết gì. Ta cũng là nghe người ta nói. Có
người nói, có một người tự xưng là người của Ma Môn, vào ba ngày trước hướng
Đồng lão gia tử phát một cái thiếp, nói rõ ba ngày sau vào khoảng chiều muộn
sẽ có người tìm đến hắn để tính cái gì 'Nợ Cũ', muốn đem đầu Đồng lão gia tử
dứt ra. Điều đó làm cho các nhân vật võ lâm trong thành Nguyên Giang giận sôi
lên. Đồng lão gia tử tại thành nội thực là một đại thiện nhân, hắn trượng
nghĩa khinh tài, thường xuyên giúp đỡ người nghèo, nhiều năm như vậy không
biết đã cứu trợ qua bao nhiêu nhân sĩ vũ lâm, từ đó trở thành bạn bè của hắn,
hoặc giả là nhận qua ân huệ của hắn, không thể khoanh tay đứng nhìn, đều đến
trợ quyền, để xem xem Ma Môn này là những nhân vật nào, cũng dám tìm Đồng lão
gia tử gây phiền. Còn ta, hắc hắc, là rất không quen nhìn tà ma hoành hành,
thế nên mới đuổi theo đến nơi này. Hai vị chẳng biết có phải là thực sự đến
trợ quyền hay không?"

Đao Thần nói: "Thúc điệt chúng ta bất quá là tình cờ mà có mặt, nếu Đồng lão
gia tử là một đại thiện nhân, người như thế há có thể để cho người ta hại, ta
họ Đao chính nghĩa là bất dung từ, thật ra là muốn xem xem Ma Môn này là cái
gì Tà ma ngoại đạo. Trần lão đệ, chẳng biết Ma Môn này cùng Ma giáo có thể có
quan hệ không?"

Trần Cẩm Lam nói: "Ta đã tra qua, tịnh không có quan hệ gì, bọn họ thậm chí
còn tuyên bố, năm năm sau sẽ đem Ma giáo thu phục, khẩu khí thực sự là rất
kinh nhân."

Đao Thần nghe thế, đột nhiên 'ha ha ha' bật lên tiếng cười lớn, làm cho rất
nhiều người hướng bên này kì quái lén nhìn tới, Đao Thần nén thấp thanh âm
xuống nói: "Nói đùa, thật sự là nói đùa. Bọn họ nếu có thể thu phục được Ma
giáo, họ Đao ta tình nguyện đem đầu cắt xuống, tặng cho bọn chúng để chúc
mừng."

Trần Cẩm Lam thần sắc khẽ thay đổi, nói: "Đao lão ca, nói như vậy, ngươi đối
với thực lực của Ma giáo rất có lòng tin, không biết ngươi và bọn họ liệu có
quan hệ gì không?"

Đao Thần ha ha cười nói: "Ta cùng bọn chúng đâu có quan hệ gì. Ngươi hãy tưởng
tượng, Ma giáo nọ đứng ở đỉnh cao giang hồ nhiều năm như vậy, thuỷ chung không
có bị người khác đè ép xuống, có thể thấy thực lực của bọn họ là rất siêu
cường, nghe nói công phu Ma Giáo bọn họ là một đại tuyệt học trong chốn võ
lâm, tử đệ trong giáo các nơi trong toàn quốc đều có, nghĩ thu phục, quả thực
là nằm mơ phải không?"

Phương Kiếm Minh nghe thấy thế, đột nhiên nhớ tới một người tại chuyến vượt
qua sông Trường Giang độ nào chính là Ma giáo xà đàn sứ giả Giang Phong Lai.
Ngày đó, Giang Phong Lai chỉ đùa bỡn mà đã hạ cái lão bà bà kia, võ công thật
sự là cực kì cao minh. Hắn là một sứ giả trong Thập nhị đàn của Ma giáo, võ
công đã cao như thế, vậy thực lực của Ma Giáo có thể tưởng tượng mà biết là
lợi hại như thế nào.

Theo tiếng đồn nghe được, Ma Giáo ngoại trừ Giáo chủ Độc Cô Cửu Thiên, còn có
một công chúa, thận phận địa vị đặc biệt độc lập, giáo chủ cũng không quản
được nàng, sự tồn tại của nàng là vì để hạn chế sự lạm dụng quyền lực của Giáo
chủ. Mặt khác Ma Giáo còn có nội ngoại lưỡng đường, tục xưng "nội bạch hổ" và
"ngoại huyền vũ". Đường chủ đều là một đại cao thủ trong chốn võ lâm. Ma Giáo
tổng đàn còn có Bát Đại trưởng lão, luận thân phận tối thiểu cũng là cùng Độc
Cô Cửu Thiên ngang hàng, thậm chí có vài người còn ở trên Giáo chủ Độc Cô Cửu
Thiên một đời, võ công cao thâm khó lường.

Ma Giáo tại ngoại đi lại bình thường nhất chính là Thập nhị đàn sứ giả, mười
hai người này nắm trong tay đại quyền sinh sát đối với các đệ tử trong Giáo.
Nếu ai phản bội Ma Giáo hoặc là làm việc gì sai với Giáo quy, mười hai người
này có thể xử trí bọn họ, quyền thế lợi hại tương đương nhau. Hệ thống thống
trị của Ma Giáo là như thế này, cao nhất chính là Giáo chủ và Công chúa, xuống
tới là Bát đại trưởng lão, sau đó là Nội Ngoại lưỡng đường, tiếp theo là Thập
nhị sứ giả. Từ đây về sau, chính là các Đàn chủ của các chi Đàn, dưới Đàn chủ
lại phân thành các tiểu Môn, nhân số mỗi một Môn tối thiểu cũng có hơn một
trăm người, mặc dù trong Môn có một đại bộ phận võ công rất là thấp kém, nhưng
mà một Môn chủ đương nhiệm, thủ hạ có một trăm thậm chí còn nhiều hơn làm tiểu
đệ, không thể nghi ngờ cuộc sống cũng là rất tiêu dao.

Phương Kiếm Minh nói: "Đúng vậy, ta tại Trường Giang trong khi vượt sông, từng
gặp qua một trong Thập nhị đàn sứ giả bọn họ, hắn biết sử dụng một môn công
phu cổ quái, người ta chộp không được hắn, thấy rất tức cười."

Trần Cẩm Lam cười nói: "Hắn có võ công như vậy chắc là có danh rất lớn a."

Đao Thần vừa nghe, hỏi: "Thế nào? Xà đàn sứ giả này đã đổi người rồi ư, ta nhớ
rõ Xà đàn sứ giả trước kia võ công tịnh không như thế, nhiều nhất bất quá chỉ
là nhị lưu cao thủ."

Trần Cẩm Lam ngẩn ra, nói: "Đao lão ca, ngươi nói chính là đã thừa nhận lời
Phương tiếu ca nói phải không, nhiều người kháo kẻ vỗ mông ngựa Hoà Gia giầu
nứt vách mới lên làm Xà đàn sứ giả, từ lúc Độc Cô Cửu Thiên thượng đài về sau,
hết sức chỉnh đốn Ma Giáo, võ công của Xà đàn sứ giả hiện nhiệm thực là giang
hồ nhất lưu cao thủ, ai còn dám xem nhẹ hắn?"

Đao Thần nói: "Oh, ngươi nói nghe thử, người đó là có địa vị gì?"


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #44