Người đăng: Reapered
Thư sinh cười khổ một tiếng:
- Chỉ là một kẻ gia sản lụn bại mà thôi! Tiểu sinh tên là Trần Cẩm Lam, là
nhân sĩ Giang Tây.
Đột nhiên, chung quanh vang lên những tiếng huyên náo, rất nhiều người đồng
thời đứng dậy, kinh ngạc nói:
- Ngươi chính là “phiêu bạt thiên hạ, danh như mây bay” Trình công tử, một
trong võ lâm lục công tử!?
Trần Cẩm Lam cười ha hả nói:
- Các vị đã coi trọng rồi! Tiểu sinh họ Trần, là Trần của Hán Vương Trần Hữu
Lượng, không phải là Trình của “Hỗn Thế Ma Vương” Trình Giảo Kim. Các vị không
nên nhận lầm người!
Mọi người đều không hài lòng, trong lòng thầm trách người này không nói rõ
ràng. Lúc này lại có vài lộ nhân mã rời khỏi quán trà, đi về hướng nội thành,
trong quán chỉ còn lại sáu người.
Trần Cẩm Lam liếc mắt nhìn những người còn lại, chỉ thấy ba đại hán trang phục
giống nhau đang ngồi cùng một bàn, trong lòng sớm biết bọn họ là cùng một bọn.
Nhìn thấy bọn họ lần lữa không đi, hắn trong lòng suy nghĩ, đột nhiên đứng dậy
đi về phía ba người.
Ba hán tử khẽ biến sắc, đang lúc chưa biết nên làm thế nào cho tốt, Trần Cẩm
Lam đã đến trước mặt ba người bọn họ, nhìn người ở giữa cười nói:
- Vị đại ca này, chúng ta hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải? Tiểu sinh xin
kính huynh một chén trà, vạn lần đừng từ chối!
Nói đoạn, hắn liền nâng chén trà trong tay lên, chậm rãi đưa về phía trước một
chút, tựa như muốn kính trà. Hán tử ngồi giữa sắc mặt đột nhiên đỏ lên, thét
lên một tiếng đau đớn, cả người lẫn ghế bay về phía sau năm thước, thiếu chút
nữa đã đập vào một chiếc bàn khác. Trần Cẩm Lam ra tay cực kỳ chuẩn xác, không
hề tổn hại đến một thứ gì của cửa tiệm, hơn nữa còn khiến cho người này bị
thương.
Hai người bên cạnh sắc mặt đại biến, lập tức cầm lấy đại đao trên bàn, “bá”
một tiếng rút ra khỏi vỏ, giận dữ quát:
- Con mẹ nó, dám tìm ông nội ngươi gây sự, có phải chán sống rồi không?
Trần Cẩm Lam thấy bọn họ muốn động võ, khẽ mỉm cười, tiện tay ném chén trà
trong tay lên, phi thân ra khỏi quán, hạ xuống bên ngoài mấy trượng. Hắn ngẩng
đầu lên, vừa vặn ngậm lấy chén trà từ trên không trung rơi xuống, uống một hơi
hết cạn. Hai hán tử cũng lập tức mang theo nam tử bị thương phi thân ra khỏi
quán trà, từng bước tiến đến gần Trần Cẩm Lam.
Trần Cẩm Lam há miệng phun ra, chén trà như một tia chớp bay về hướng một hán
tử. Hán tử kia lập tức chém ra một đao. Đao Thần nhìn thấy thủ pháp của hắn
xuất đao, không có hai mươi năm khắc khổ cần luyện cộng thêm muôn vàn khó khăn
thì không thể có được trình độ này!
Nhưng chén trà kia lại vô cùng cổ quái, xoay tròn chuyển động lướt qua bên
cạnh đao phong, bay đến sau lưng hán tử, không một tiếng động nhẹ nhàng điểm
vào huyệt “kiên tỉnh” của hắn. Trong tiếng “leng keng”, thân ảnh Trần Cẩm Lam
chợt nhoáng lên, xuất hiện trước mặt ba người, vừa ra tay đã đánh hai người
khác nằm trên đất. Từ khi Trần Cẩm Lam phi thân ra khỏi quán trà, sau đó phun
chén điểm huyệt, đánh ngã hai người, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, ba hán
tử đã bị hắn đánh bại.
Huyệt đạo bị điểm trúng, đại đao trong tay rơi xuống, hán tử sắc mặt đỏ bừng,
giận dữ nói:
- Ngươi là ai? Tại sao lại động thủ với huynh đệ chúng ta?
Trần Cẩm Lam phủi phủi tay, cười nói:
- Tiểu sinh không phải đã nói rồi sao? Tiểu sinh gọi là Trần Cẩm Lam, nhân sĩ
Giang Tây. Còn như tại sao ta lại động thủ, chẳng lẽ các ngươi còn không biết
hay sao?
Người nọ lên tiếng:
- Chúng ta làm sao biết được? Ngươi vừa đến là đã ra tay, ai mà biết chuyện
gì!
Trần Cẩm Lam sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Còn không chịu nói sao? Ba người các ngươi là người của ma môn đến đây tra
xét người trong võ lâm, chẳng lẽ tưởng rằng có thể lừa gạt được ta? Nói... là
ai phái các ngươi đến? Ma môn có những người nào?
Ba người sắc mặt đại biến, nhưng vẫn không nói gì.
- Thế nào? Các ngươi còn chưa nếm đủ đau khổ hay sao?
Hán tử kia cười khổ một tiếng:
- Các hạ, thật không dám giấu, ba chúng ta quả thật không biết ma môn này là
cái gì. Ba chúng ta chẳng qua chỉ nhận của người ta một vạn lượng bạc, giúp
bọn họ điều tra xem rốt cuộc có bao nhiêu người giang hồ đến đây trợ giúp cho
Đồng lão gia tử, những cái khác chúng ta hoàn toàn không biết.
- Thật sự không biết?
- Hừ, ba chúng ta tuy không phải là anh hùng hảo hán gì, nhưng mà từ trước
đến giờ luôn luôn nói một là một, nói hai là hai!
Trần Cẩm Lam nhìn bộ dáng ba người không giống như nói dối, phất tay nói:
- Các ngươi đi đi! Lần sau không nên vì tiền bạc mà bán mạng cho loại người
đó. Đồng lão gia tử là một người anh hùng nghĩa hiệp, các ngươi làm như vậy
quả thật là không đúng!
Ba người nhặt lấy đại đao dưới đất, để mặc bụi đất bám trên mặt rời đi. Nhưng
còn chưa đi xa, chỉ nghe ba người kêu thảm một tiếng, thân thể đột nhiên bay
lên, xoay tròn nhiều lần trên không, sau đó rơi xuống mặt đất.
Trần Cẩm Lam chỉ nhìn thấy phía xa thấp thoáng bóng người, một mảnh vải màu
trắng quấn lấy ba người hất lên cao, giận dữ quát lớn:
- Tặc tử chạy đi đâu?
Nói đoạn, hắn lập tức phóng lên, lao về hướng người kia.
Chỉ nghe người nọ cười lạnh một tiếng:
- Tên gia hỏa thích xen vào chuyện người khác, hôm nay lão nương không có
thời gian, lần sau nhất định sẽ cho ngươi biết lợi hại!
Nói xong, thân hình dán sát trên mặt đất lao đi như bay.
Trần Cẩm Lam lí nào lại buông tha, thét dài một tiếng, vừa nhấc chân đã ở bên
ngoài ba trượng, thi triển võ lâm tuyệt đỉnh khinh công “Bát Bộ Cản Thiềm”
đuổi theo người kia. Khinh công của người nọ cũng cực kỳ quái dị, thân thể là
là trên mặt đất giống như phi xà, tốc độ cực nhanh không hề kém hơn Trần Cẩm
Lam.
Đao Thần nhìn thấy bọn họ nháy mắt đã biến mất, trong lòng cảm thấy vô cùng
ngạc nhiên. Khinh công của “lão nương” đã đánh ngã ba hán tử dường như không
giống với nhân sĩ Trung Nguyên. Nghe giọng nói của nàng thì có vẻ tuổi tác
cũng không còn nhỏ, có được tu vi như vậy cũng là chuyện bình thường. Chỉ có
điều khinh công này lại quá mức quỷ dị, khiến cho người ta khó có thể tiếp
nhận. Còn Trần Cẩm Lam kia chẳng qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, không ngờ
lại có thể luyện “Bát Bộ Cản Thiềm” đến mức vừa nhấc chân đã là ba trượng,
trong số thanh niên đồng lứa quả thật là hiếm có. Cho dù là những lão đầu tử
bảy tám mươi tuổi trong giang hồ cũng vị tất đạt đến trình độ như vậy.
Đao Thần cũng không phải loại người thích xen vào chuyện người khác, lão tự
nhiên sẽ không ăn no không có việc gì làm đuổi theo người kia. Lão đang định
vào thành để xem Đồng lão gia tử làm thế nào để đối phó với “Ma môn”, liền nắm
lấy Phương Kiếm Minh, ném một đĩnh bạc xuống, nói:
- Phương tiểu tử, đi, chúng ta vào thành! Bên trong đang có một hồi kịch hay
chờ chúng ta đến xem đấy!
Đao Thần lưng mang đại khảm đao, Phương Kiếm Minh trong tay cầm Thiên Thiền
đao, bọn họ một già một trẻ đi đến cổng thành. Chỉ thấy không ít người ra ra
vào vào, trong đó đa số là lão bách tính bản địa trên người mặc y phục và
trang sức của dân tộc thiểu số. Đương nhiên cũng có thể nhìn thấy một bộ phận
rất nhỏ võ lâm nhân sĩ, hình dáng của bọn họ vừa nhìn đã biết là người trong
võ lâm. Những vệ binh thủ thành chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, không hề hỏi han
gì để cho bọn họ đi qua.
Đao Thần đang tự đắc ý, bỗng dưng có người lớn tiếng kêu lên:
- Uy, ngươi, ngẩng đầu lên cao một chút để ta nhìn xem!
Thì ra là một vệ binh đang chỉ vào một Hắc y nhân trên đầu đội một chiếc nón
che mặt. Hắc y nhân này dùng chiếc nón che hết phần đầu của mình, không ai
thấy được diện mạo của y, cũng không biết là nam hay nữ. Phương Kiếm Minh nhìn
thấy người này, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Hắc y nhân nọ thấp giọng nói:
- Trời nóng quá, chẳng lẽ không cho ta đội thứ này hay sao?
Vệ binh nói:
- Ai mà quản ngươi đội hay không đội cái thứ đó! Ta chỉ bảo ngươi ngẩng đầu
lên để ta nhìn rõ mặt một chút. Mấy ngày nay có một giang hồ đại đạo đã đến
đây, khiến cho chúng ta phải kiểm tra nghiêm ngặt một thời gian để tránh bị
hắn trà trộn vào.
Người nọ đột nhiên lấy chiếc nón trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn,
cười nói:
- Thế nào? Ngươi xem ta có giống bọn cường đạo không?
Vệ binh kia vừa nhìn hắn, đột nhiên sắc mặt đại biến, chỉ vào hắn lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi không phải là trên bức họa… là… là đại đạo kia sao? Ngươi… làm
sao… làm sao…
Nói đoạn, hắn lập tức giơ trường thương trong tay lên.
Hắc y nhân cười ha hả, nhún mình một cái, đạp trên những đầu người mà đi,
trong nháy mắt đã vào bên trong thành.
Lúc này, mười vệ binh tại cổng thành căn bản là không kịp đuổi theo hắn, khẩn
trương đến độ đứng giữa đám người hỗn loạn chửi mắng:
- Con mẹ nó, mau tránh ra cho ta! Con mẹ ngươi chứ… bảo ngươi tránh ra có
nghe không? Nếu để cho đại đạo tiến vào thành, lão tử sẽ bắt ngươi hỏi tội!
“Ba” một tiếng, chẳng biết là ai bị đánh trúng, thanh âm trong trẻo vang lên
giữa những tiếng bước chân hỗn tạp nghe cực kỳ chói tai.
- Là ai đánh ta? Mẹ nó…
“Ba” lại một tiếng vang lên, người nọ lại bị tát thêm một cái. Chỉ thấy trong
đám người hỗn loạn, có người muốn vào thành, có người muốn ra khỏi thành, chen
chúc dồn lại thành một đống. Mười vệ binh nọ muốn đi bắt đại đạo quả thật là
khó như lên trời.
Tên gia hỏa bị hai cái tát đúng là một trong số vệ binh, hắn trong miệng không
ngừng mắng chửi những lời thô tục. Cũng không biết là đã đắc tội với võ lâm
cao thủ phương nào, tặng cho hắn thêm hai cái tát vào mồm, không dám chửi loạn
nữa.
Đao Thần và Phương Kiếm Minh là người nào, trong lúc mọi người đang hỗn loạn
đã sớm tiến vào thành. Đao Thần nhìn thấy Hắc y nhân ở phía xa quay người chui
vào một nhà dân, biến mất không thấy nữa. Lão vừa đi vừa cười nói với Phương
Kiếm Minh:
- Đại đạo này thật là cổ quái, quan binh không đến tìm hắn, hắn ngược lại đến
tìm đến quan binh. Hắc hắc, không biết tên gia hỏa này đang nghĩ gì nữa!
Phương Kiếm Minh cười ha hả nói:
- Đao đại thúc, người không thấy hình dáng của hắn sao? Con thấy hắn quả thật
là một đại thúc anh tuấn, người như vậy sao có thể là đạo tặc được?
Đao Thần nói:
- Trong chốn giang hồ không thiếu những chuyện lạ. Diện mạo anh tuấn thì
không thể làm đạo tặc sao? Phương tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, ta còn gặp
qua hòa thượng cưới lão bà nữa đấy!
Phương Kiếm Minh cười lớn nói:
- Ở đâu có chuyện đó chứ, hòa thượng làm sao có thể lấy lão bà? Đao đại thúc,
người không phải nhìn lầm đấy chứ?
Đao Thần nói:
- Ta sao có thể nhìn lầm! Trong số những lão đầu tử cùng thời với ta, trên
Thiên bảng có một hòa thượng, danh hiệu của y là “Mỹ hòa thượng”. Y vốn xuất
gia tại Sơn Tây Ngũ Đài sơn, sau đó trong chốn giang hồ gặp được một đại mỹ
nhân. Đại mỹ nhân này nhìn trúng y, cứ bán riết chết cũng không buông, đuổi
đến tận Ngũ Đài sơn. Ngươi nghĩ xem, y là hòa thượng sao có thể cưới lão bà,
chỉ đành phải phụ tấm chân tình của người ta. Vậy mà, đại mỹ nhân kia vẫn
không từ bỏ, đau khổ chờ đợi y hơn ba mươi năm. Cuối cùng y đành phải chạy ra
khỏi chùa, quan tâm săn sóc, cùng đại mỹ nhân kia thành thân. Ta còn tặng cho
họ quà mừng nữa đấy!
Phương Kiếm Minh nghe xong, vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Đại mỹ nhân này là ai vậy? Đao đại thúc, nàng ta tại sao lại si tình như
vậy?
Đao đại thúc nói:
- Nàng là người của Giang Nam Lôi gia.
Phương Kiếm Minh nói:
- Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi?
Đao Thần nói:
- Để ta tính xem… Đúng rồi, ta còn nhớ đó là năm ta sáu mươi lăm tuổi, lúc đó
còn chưa có Thiên bảng. Đó là chuyện của ba năm sau. Năm y thành hôn cũng chưa
đến năm mươi, có thể xem như là một lão tân lang. Y là người trẻ nhất trong
Thiên bảng, nếu như vẫn còn sống, bây giờ cũng đã một trăm mười ba tuổi rồi.
Phương Kiếm Minh nghe xong, chắt lưỡi than thầm:
- Nói như vậy, nếu như vợ chồng bọn họ có con cái, không phải cũng đã sáu
mươi tuổi rồi sao?
Đao Thần cười nói:
- Ta làm sao biết được? Ta nói còn chưa nói hết. Năm năm sau khi “Mỹ hòa
thượng” kia thành hôn, cũng là hai năm sau khi y được liệt vào Thiên bảng, đột
nhiên y và mỹ nhân lão bà biến mất không thấy nữa. Không ai biết bọn họ đã đi
đâu. Nghe nói Giang Nam Lôi gia đã phái người đi tìm bọn họ nhưng vẫn không
tìm được. Ta nghĩ bọn họ đại khái là đã quy ẩn sơn lâm rồi.
Nói đến đây, Đao Thần ngẩng đầu nhìn trên đường, phía trước không xa có một
tửu điểm khá lớn, trên chiêu bài có viết năm chữ “Nguyên Giang Đại Tửu Lâu”.
Đao Thần và Phương Kiếm Minh đi đến phía trước, chỉ thấy lui tới nơi này đều
là người trong võ lâm. Hai người trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Đao Thần vừa nhấc chân định bước vào, bỗng nhiên có một đại hán đứng cạnh cửa
đưa tay cản lại:
- Vị bằng hữu này, các hạ là đến trợ giúp Đồng lão gia tử phải không?