Bên Ngoài Nguyên Giang Thành


Người đăng: Reapered

Nguyên Giang thành nằm ở phía trung nam tỉnh Vân Nam, bởi nằm trong lưu vực
sông Hồng Hà nên đất đai vô cùng trù phú màu mỡ, kinh tế phát triển.

Chỉ nghe cái tên Nguyên Giang thành, có thể biết được nơi đây nằm trong lưu
vực của sông, có nền lịch sử - văn hóa lâu đời, phong cảnh tráng lệ, phong tục
tập quán đa dạng. Từ Vân Nam tới Côn Minh mất khoảng hơn bốn trăm dặm, nơi đây
núi non hùng vĩ, phong cảnh hữu tình, văn hóa đặc sắc, từ xưa đã nổi danh là
“Điền Nam hùng trấn”.

Phương Kiếm Minh cùng với Đao Thần từ sáng sớm đã lặng lẽ rời khỏi gia đình
người thợ săn, trong lòng vô cùng cảm kích tấm thịnh tình của bọn họ. Hai
người vừa đi vừa ngắm phong cảnh, nhưng kỳ lạ thay, bọn họ gặp vô số người
trên đường trang phục khác xa hoàn toàn so với người Trung Nguyên, khiến Đao
Thần không khỏi cảm thấy rất ngạc nhiên. Cả hai đi đường vừa hàn huyên trò
chuyện, chẳng biết từ lúc nào đã tới ngoại ô Nguyên Giang thành. Phương Kiếm
Minh quan sát thấy người Hán dần dần nhiều hơn, hơn nữa còn thấy cả những
người mang theo đao kiếm, đích thị là người trong giang hồ.

Bình thường mà nói, chỉ cần nơi nào có người ở, nơi đó sẽ có người trong võ
lâm. Bất kể nguyên nhân gì thì đại bộ phận các nhân sỹ võ lâm luôn thích ngao
du khắp nơi, thứ nhất có thể gặp được những người tài trong thiên hạ, thứ hai
là có thể nâng cao kiến thức của mình, và thứ ba là có thể nghe ngóng được
những tin tức quý giá trên chốn giang hồ. Một số kẻ kiếm sống theo cách này.

Đang đi trên đường lớn, Đao Thần chợt nhìn thấy bên đường cách đó không xa có
một quán nước nhỏ, một già một trẻ đang bán nước trà. Thật ra Đao Thần muốn
nhanh chóng vào thành, không nghĩ sẽ ở đây lâu, bất quá lão cẩn thận quan sát
xung quanh, thấy rất yên bình, trong lòng chợt ngẩn ra, nghĩ: “Ài, hôm nay là
ngày gì nhỉ. Nơi này cách xa Trung Nguyên, chắc cũng có nhiều nhân sỹ võ lâm.
Tiện thể không có việc gì làm, ta thử tới nghe ngóng xem sao.”

Nghĩ xong liền lôi kéo Phương Kiếm Minh đi tới quán trà, hướng về phía tiểu tử
kia, nói: “Tiểu nhị, cho hai thúc cháu chúng ta hai chén trà. Trời hôm nay
thật nóng bức quá ha.”

Tiểu nhị liền đem tới một ấm trà và hai chén trà, đoạn rót trà vào chén rồi
hỏi: “Hai vị quý khách còn muốn dùng thêm gì nữa không ạ?”

Đao Thần thấy những người khác cũng đều chỉ uống trà, liền mỉm cười, đáp: “Nếu
cần gì ta sẽ gọi sau.”

Phương Kiếm Minh ngồi uống trà, không ngừng quan sát đánh giá xung quanh. Hắn
không giống Đao Thần âm thầm xem xét mà liếc qua một lượt, chỉ thấy nơi này có
bảy người mặc trang phục giang hồ, có cả nam lẫn nữ, trong tay đều cầm binh
khí. Thật không biết nhiều người trong giang hồ tụ tập ở đây muốn làm gì,
chẳng lẽ lại sắp có võ lâm đại sự phát sinh?

Đột nhiên tiếng vó ngựa “Đắc đắc đắc... ” truyền đến. Đao Thần không cần nhìn
ra ngoài cũng biết có năm con khoái mã đang phi nhanh tới, chớp mắt đã tới
trước quán trà. Chỉ nghe thấy tiếng cười mắng: “Mẹ nó chứ. Ngoài trời hôm nay
thật nóng bức. Đại ca, chúng ta dừng chân ở đây uống chén trà rồi lại đi tiếp
chứ. Như vậy cũng giúp ta nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Đao Thần quay ra nhìn, chỉ thấy năm đại hán đang ngồi oai phong trên lưng
ngựa. Đao Thần cũng là một đại hán cao lớn, thân cao hơn sáu thước, vậy mà năm
người này xuống ngựa, đứng trên mặt đất tựa như năm tòa tháp đồ sộ, so với Đao
Thần cơ hồ còn cao hơn một cái đầu. Năm người buộc dây cương bên vệ đường, rồi
đi tới quán trà. Bỗng một đại hán mày rậm đi phía trước nói: “Bốn vị đệ đệ,
lần này chúng ta vội tới trợ giúp Đồng lão gia, không khỏi có đổ máu. Năm đó
Đồng lão gia đã cứu chúng ta một mạng, lần này cho dù phải nằm xuống ở đây
chúng ta cũng cam lòng.”

Một hán tử mặt sẹo tiếp lời: “Đúng vậy. Đồng lão gia cứu chúng ta một mạng, ân
tình này giống như ân cha mẹ tái sinh, hôm nay Đồng lão gia gặp nạn, chúng ta
há có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Nói xong, năm người cũng vừa tới bước vào trong quán trà. Thấy trong quán hầu
hết đều là người trong giang hồ, hán tử mặt sẹo kia cười ha hả nói: “Các vị
tới đây thật là hay quá. Không biết các người tới trợ giúp, hay là tới xem náo
nhiệt?”

Mọi người trong quán đều im lặng không nói gì. Hắn lại cười nói: “Ai da, nơi
này vui thật. Không Động phái, Côn Luân phái, còn có cả Thanh Thành phái nữa.
Thật nghĩ không ra lại có nhiều đại môn phái đến vậy. Bọn hán tử phiêu bạt võ
lâm, tiểu môn tiểu phái chúng ta tới đây có vẻ như có chút dư thừa rồi.”

Vẫn không có ai đáp lời. Có người thậm chí còn đứng dậy, trả tiền trà rồi
không thèm liếc mắt qua năm người, bước ra đường lớn đi về phía thành nội. Bọn
họ bèn tìm đến một bàn trống ngồi xuống, gọi một ấm trà lớn. Hán tử mặt sẹo
nhìn về phía vài người đang ngồi một bàn phía xa, cười lạnh nói: “Không Động
phái quả thật là bằng hữu tốt. Bọn họ cùng với Đồng lão gia vốn có giao hảo,
vậy mà hôm nay đại nạn trước mắt, Không Động phái bọn họ chỉ phái tới vài
người trợ giúp, thật uổng xưng là Cửu đại môn phái.”

Người được gọi là “Đại ca” lúc nãy liền “Khái” một tiếng, đoạn nói: “Tam đệ,
mỗi người nghĩ một khác. Há có thể yêu cầu bọn họ tự tiện xuất đầu đối phó với
“Ma môn” thần bí kia. Ngươi nói ít đi một chút không được sao.”

Hán tử mặt sẹo kia đáp: “Đệ vốn không quen thấy những kẻ không có nghĩa khí
giang hồ thế này.”

Năm người chuyện trò thêm một lát, uống cạn nước trà rồi đứng dậy, để lại một
thỏi bạc, quả thật là hào phóng. Đoạn rời khỏi quán, cởi dây cương, quát “Giá
giá” thúc ngựa phóng thẳng về phía nội thành.

Phương Kiếm Minh nghe thấy bọn họ nói cái gì Đồng lão gia, rồi Ma môn, trong
lòng cảm thấy rất kỳ quái. Thấy bọn họ đi rồi, liền hỏi Đao Thần: “Đao đại
thúc, người biết Đồng lão gia này là ai không? Còn Ma môn kia là người như thế
nào?”

Đao Thần đáp: “Đồng lão gia à, ta cũng không rõ lắm. Bất quá tra lúc trước khi
tiến vào Thương Long cốc, trên giang hồ có nghe được Vân Nam một dải, ngoại
trừ một Đoàn gia sở học uyên thâm, thì có nghe nói đến một người tên là Đồng
Ngũ Châu. Lúc ấy mới bốn mươi tuổi, nổi danh trượng nghĩa khí khái, chuyên
chống lại những chuyện bất bình. Võ công người này mặc dù không cao, nhưng có
rất nhiều giai thoại về tấm lòng hiệp nghĩa. Vậy mà hôm nay đã bị xưng là Đồng
lão gia rồi. Về phần Ma môn, thật kỳ quái, ta cũng như lạc trong mây mù, không
hiểu sự tình. Chẳng lẽ lại là người của Ma giáo?”

Lão vừa mới dứt lời, chỉ thấy có người cười nói đáp lại: “Vị đại hiệp này,
ngươi vừa nói ngươi tiến nhập Thương Long cốc ư?”

Đao Thần cùng Phương Kiếm Minh bèn ngẩng lên nhìn, chỉ thấy đó là một thư sinh
ngồi bàn bên cạnh, mới tầm hai mươi tuổi. Bộ mặt hắn luôn tươi cười, bộ dạng
có chút tiêu sái, khiến người ta nghĩ người này là một vương tôn quý tộc.

Đao Thần trong lòng cả kinh, vốn lão cùng với Phương Kiếm Minh thấp giọng nói
chuyện với nhau, vậy mà người này có thể nghe được, hiển nhiên võ công không
hề tầm thường. Đao Thần bèn nói: “Thương Long cốc cũng không phải là nơi tàng
long ngọa hổ, lẽ nào lão phu không thể vào được ư?”

Đao Thần nói câu này đặc biệt lớn tiếng, khiến hết thảy nhân sỹ giang hồ trong
quán đều nghe thấy, trong lòng cả kinh, vô số ánh mắt hướng về phía hai người.
Thư sinh nọ cười nói: “Nghe nói Thương Long cốc hung hiểm vạn phần, dã thú
hoành hành, độc chướng trải rộng. Đại hiệp nếu bình yên trở về, chắc hẳn trong
chốn võ lâm là một anh hùng đại danh đỉnh đỉnh, chẳng hay có thể cho biết quý
danh?”

Đao Thần ha hả cười, đáp: “Thối lắm. Thương Long cốc lại đáng sợ như ngươi nói
vậy ư. Bao người tiến nhập Thương Long cốc mà không thấy trở về là bởi vì bọn
chúng tham bảo vật, tự giết lẫn nhau. Bọn chúng vô cớ xông vào nơi ở của dã
thú, bị chúng công kích, còn trách được ai đây?”

Thư sinh nọ vội nói: “Không phải, không phải. Ta nghe nói nơi đó độc chướng
trải rộng, xông vào chẳng khác chi tìm chết.”

Đao Thần đáp: “Đó là ngươi nghe chưa đủ. Độc chướng chỉ xuất hiện lúc trời
mưa, đều là có quy luật cả. Chỉ cần lúc sấm sét, trời sắp mưa, ngươi không có
mặt ở đó, đương nhiên sẽ không bị trúng độc.”

Thư sinh “A” một tiếng, nói: “Tiểu sinh hiểu rồi. Xin thỉnh giáo tính danh của
đại hiệp?”

Đao Thần cười đáp: “Ta họ Đao, còn tên thì đã quên lâu rồi. Bằng hữu đều gọi
một tiếng Đao lão ca, còn nếu không phải bằng hữu thì gọi thế nào cũng đều
thối lắm.”

Thư sinh nọ nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn, nói: “Đao lão ca, tục nói
rằng “Tứ hải giai huynh đệ”, hôm nay được gặp gỡ Đao lão ca, thật vô cùng vinh
hạnh. Chúng ta đều vào thành, chi bằng để ta làm chủ, mời Đao lão ca cùng vị
tiểu huynh đệ này đi cùng, chẳng biết có được không?”

Đao Thần bèn nhìn Phương Kiếm Minh, muốn biết ý kiến của hắn. Phương Kiếm Minh
sao lại không đồng ý chứ. Có cơ hội thêm bạn đồng hành, khẳng định hắn sẽ
không bỏ qua. Kiếm Minh thấy vậy liền vỗ tay nói: “Hay lắm, hay lắm. Không
biết vị đại ca này là nhân sỹ đến từ đâu?”


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #42