Thánh Thư? Tà Thư?


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh đứng dậy, đẩy người Đao Thần, kêu lên: “Đao đại thúc, mau dậy
đi.”

Kêu một hồi, Đao Thần mới bị đánh thức. Đao Thần mở mắt nhìn, chỉ thấy bên
cạnh Phương Kiếm Minh đang lay mạnh thân mình, liền nói: “Đây là nơi nào vậy?
Phương tiểu tử, ngươi biết không?”

Phương Kiếm Minh khúc khích cười, đáp: “Đao đại thúc, người nói thật là buồn
cười. Con sao biết được đây là nơi nào. A, không phải chúng ta đang ở Tình
Nhân sơn trang ư? Sao lại tới nơi này? Con còn đang muốn hỏi Đao đại thúc
chuyện gì đã xảy ra đây.”

Đao Thần lúc này mới dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Chợt nhìn lên bầu
trời, thấy đã hoàng hôn, lòng thầm kinh ngạc, nói: “Đã tới hoàng hôn rồi ư?
Chẳng lẽ ta đã chạy một mạch từ đêm qua đến suốt ngày hôm nay? Đúng là lạc
đường mất rồi, ta thật không biết đang ở nơi nào nữa?”

Phương Kiếm Minh nghe lão lẩm bẩm nói trong miệng, liền hỏi: “Đao đại thúc,
rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Con nhớ rõ rằng chúng ta tiến vào
một khoảng sân rộng, có rất nhiều binh khí bay lượn tren không. Là người đã
phá trận pháp đó phải không?”

Đao Thần chỉ còn biết cười khổ, liền đem tình hình xảy ra đêm qua kể lại một
lượt, rồi nói: “Phương tiểu tử, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện
gì? Sao nhiều sự việc cổ quái đều phát sinh trên người ngươi vậy? Thật không
biết là phúc hay là họa đây?”

Phương Kiếm Minh nghe xong, suy nghĩ một hồi, đáp: “Con cũng không biết. Sau
đó chẳng phải con ngủ luôn hay sao? Người kia rốt cuộc là ai nhỉ? Hắn lợi hại
như vậy, nghe khẩu khí thì hình như hắn chính là chủ nhân một đời của Thiên
Thiền đao. Đao đại thúc, tại sao hắn lại biến mất?”

Đao Thần đáp: “Không thể như vậy. Võ công của hắn có thể nói là cực kỳ khủng
bố, ngay cả ta cũng không phải đối thủ. Hơn nữa hắn dụng Thiên Thiền đao trong
tay, chỉ vài chiêu đã đánh cho lão quái vật kia mồ hôi lạnh chảy ròng. Xem ra
chốn võ lâm này quả thật là nơi tàng long ngọa hổ, những người trên Thiên bảng
Địa bảng chúng ta bất quá cũng chỉ là cao thủ nhất thời mà thôi. Tối qua lão
gia hỏa kia võ công cũng quả thật lợi hại. Hắn có một trong tứ đại tà thư, lại
lợi dụng công năng của Tẩy tủy kinh, quả thật so với Độc Cô Động Thiên còn
mạnh hơn đến ba phần.”

Phương Kiếm Minh hỏi: “Tứ đại thánh thư là gì? Tứ đại tà thư là gì? Đao đại
thúc, người đều biết phải không?”

Đao Thần cười đáp: “Ta đương nhiên biết. Nhưng trước tiên ngươi đừng lay ta
như vậy nữa. À, phải rồi, ngươi tối qua bị trúng một chưởng, không sao chứ?”

Phương Kiếm Minh cười nói: “Con không sao. Con vừa tỉnh lại, cảm thấy rất khỏe
khoắn. Đao đại thúc, chẳng phải người cũng bị trúng hai chưởng của lão quái
vật kia ư? Người có thấy không khỏe không?” Nói rồi vội giúp Đao Thần đỡ lão
đứng dậy. Đao Thần đưa tay giắt Đại Khảm đao ở bên hông.

Đao Thần đáp: “Ta vẫn còn có thể đứng lên, mặc dù ở tuổi này thì không còn bao
nhiêu khí lực nữa, nhưng không nghĩ sẽ chết được, vẫn đủ sức đối phó với lũ
tiểu mao tặc. Trời cũng tối rồi, chúng ta mau đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường đi ta sẽ nói cho ngươi chuyện về tứ đại thánh thư cùng với tứ đại
tà thư.”

Hai người bọn họ đi dọc theo dòng sông, xuôi xuống hạ lưu. Đao Thần nói: “Tứ
đại thánh thư cùng với tứ đại tà thư, chúng ợi hại cũng không thấp hơn thất
tuyệt công phu của Thiếu lâm tự các ngươi. Trước tiên nói về tứ đại thánh thư,
gồm “Thiên hà bảo lục”, “Thần dị kinh”, “Xuân hạ thu đông cấp”, “Phá thiên
quyết”. Thiên hà bảo lục đến nay vẫn chưa có ai thấy qua, chỉ nghe trong
truyền thuyết mà thôi, cũng không biết nó có công năng như thế nào. “Thần dị
kinh” thì là bảo vật trong cốc của Nhất kiếm, một trong tứ đại bí môn. Công
năng của nó cũng giống như Tẩy tủy kinh của Thiếu lâm tự các ngươi, luyện đến
tối hậu thì công phu cao thâm khôn lường, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không phải lo
lắng bị tẩu hỏa nhập ma. Còn “Xuân hạ thu đông cấp” vô cùng kỳ quái. Nó chính
là công phu tu hành của nữ đệ tử ưu tú nhất trong “Từ hàng hiên”. Môn võ công
này nghe nói khi sử ra thì bao hàm đến bốn loại biến hóa, chính là tương đương
với khí hậu bốn mùa xuân hạ thu đông, thật vô cùng bá đạo. “Phá thiên quyết”
kia thì ở trong tay Lịch đại chưởng môn Cái bang. Nếu luyện sơ sơ môn võ công
này sẽ có một cỗ khí phách vô cùng đặc biệt, luyện càng cao thâm, cỗ khí phách
vô hình ấy có thể giết người.

Tứ đại tà thư đầu tiên phải kể đến “Thiên la sách” của Ma giáo. Năm đó Độc Cô
Động Thiên chính là đã luyện thành “Tiểu Thiên la thần công”, nhờ vậy mới được
xếp vị trí đệ nhất trên Thiên bảng. Còn có công phu mà lão quái vật kia tu
luyện, “Bạch cốt địa ngục lục”, và hai tà thư cuối cùng là “Nghịch thiên điển”
và “Tử thần chi lệ”. Hai tà thư cuối này đã lâu lắm không xuất hiện trên chốn
giang hồ. Đến hôm nay người ta cũng chưa biết hai tà thư này như thế nào, ngay
ta cũng không rõ lắm.

“Bạch cốt địa ngục lục” một trăm năm trước từng xuất hiện trên giang hồ, được
một lão già tu luyện đến mức cao thâm, biến thành một tiểu hài tử tầm thường.
Lúc ấy ta chưa đến ba mươi tuổi, chứng kiến người này bị đông đảo nhân sỹ võ
lâm truy sát. Trận chiến ấy quả thật vô cùng thảm thiết, cửu đại môn phái mất
đi bao nhiêu cao thủ mới trừ khử được người này. Nghe nói hắn đã luyện “Bạch
cốt địa ngục lục” tới tầng thứ chín, thật lợi hại vô cùng. Môn tà công này nếu
muốn luyện thì phải cần tới bạch cốt của hàng vạn người, sau khi luyện thành
chỉ cần tu vi đối phương không quá cao so với mình, đều có thể tùy ý hấp thu
nội lực đối phương. Đêm qua may mắn ngươi xuất một đao, khiến hắn không còn
đường lui. Nếu không hắn đã hút đi của ta không ít nội lực.

Luyện tứ đại tà thư này, khi phát công thì không để cho đối phương có đường
lui, nên mới bị gọi là tà thư, nổi danh cùng tứ đại thánh thư, trong võ lâm
không biết bao nhiêu người mong ước chiếm lấy làm của riêng. Tùy tiện luyện
một môn, chỉ sau mười năm, những tưởng trong chốn võ lâm xưng hùng một phương
cũng không phải việc khó.”

Phương Kiếm Minh chăm chú nghe xong, kiến thức được mở mang rất nhiều, nói:
“Trong chốn võ lâm quả thật có nhiều quái sự. Ai ai cũng muốn tranh đoạt bảo
bối. Đó đâu phải thứ tầm thường chứ, muốn đoạt được thật sự rất là gian nan.
Vạn nhất không thích hợp cho mình tu luyện, chẳng phải là uổng phí tâm tư ư?”

Đao Thần đáp: “Ngươi tuổi còn nhỏ, đương nhiên không biết người trong võ lâm
chúng ta mơ tưởng tới là cái gì. Cái chúng ta muốn chính là võ công đệ nhất
thiên hạ, hùng bá một phương. Danh khí là thứ quan trọng vô cùng, ai ai cũng
coi như vậy. Chúng ta phấn đấu là vì cái gì? Chính là vì võ công. Không có võ
công cao thì trong chốn giang hồ không thể ung dung tự tại được.”

Phương Kiếm Minh nói: “Ài, thì ra là vậy. Chả trách hôm nay Thiếu lâm tự chúng
ta bị người ta coi thường. Nguyên lai là Thiếu lâm thất tuyệt không ở trong
chùa, người trong giang hồ sẽ không đem chúng ta để vào mắt.” Đao Thần từ
trong lòng lấy ra Tẩy tủy kinh, đưa cho Phương Kiếm Minh, nói: “Phương tiểu
tử, hôm nay trong Thiếu lâm thất tuyệt thì ngươi đã có được nhị tuyệt rồi, xem
ra là muốn trên người ngươi phát dương quang đại đây. Tẩy tủy kinh này mặc dù
chỉ là một trong ba phần, thế nhưng lão quái vật kia luyện hơn trăm năm cũng
chỉ hiểu được một phần năm, có thể thấy được Tẩy tủy kinh này khó luyện cỡ
nào. Ngươi cầm lấy đi.”

Phương Kiếm Minh không chịu nhận, đoạn đẩy trở lại, nói: “Đao đại thúc, người
vì Thiếu lâm tự chúng ta mà mất đi ba thành công lực, lần này lại là người
phát hiện ta Tẩy tủy kinh. Con có cầm cũng vô dụng thôi, người hãy cầm lấy mà
tu luyện một chút, không chừng có thể phục hồi lại công lực. Nếu có một ngày
người luyện xong thì đem trả lại Thiếu lâm tự cũng chưa muộn. Con nghĩ chưởng
môn sư bá tổ sẽ không trách tội con đâu.”

Đao Thần nghe hắn nói xong, trong lòng cả kinh, ngây dại nhìn hắn nói: “Ngươi
... không muốn nhìn xem Tẩy tủy kinh này viết những gì ư?”

Phương Kiếm Minh từ trong lòng lấy ra Thiên Thiền bí kíp, cười đáp: “Con đã có
cái này rồi. Bí kíp này con xem một tờ, vậy mà đọc vài ngày mới hiểu được, có
thể thấy nó quý giá vô cùng. Không thể ham muốn nhiều thứ được, chẳng phải có
câu “Tham đa tước bất lạn” ư. Con đã có Long trảo thủ, tương lai sẽ học được
Thiên Thiền đao pháp, Phật tổ đối với con như thế đã là đại từ đại bi rồi.”

Nói xong, liền đẩy tay Đao Thần trở về, rồi chỉ vào một chút ánh lửa phía xa
xa, kinh hãi nói: “Đao đại thúc, người xem nơi đó hình như có người ở. Chúng
ta mau tới đó ta túc một đêm thôi, bụng con đang sôi òng ọc rồi.”

Đoạn kéo Đao Thần bước nhanh về phía chân núi, nơi có ánh lửa. Đao Thần không
khỏi nở nụ cười khổ, thật không biết trong lòng tên tiểu tử này nghĩ gì nữa.

Tới chân núi, chỉ thấy nơi đây là một xóm nhỏ, đều là thợ săn sinh sống. Đao
Thần cùng Phương Kiếm Minh nói rõ ý định, liền được một người nhiệt tình mời
vào nhà. Đao Thần hỏi chủ nhà đây là địa phương nào, người kia nói đây nguyên
là địa phận Vân Nam. Hai người nghe xong, lòng thầm ngạc nhiên. Đao Thần không
biết lão trong một ngày một đêm chạy một mạch từ Tứ Xuyên tới Vân Nam, nghĩ
một chút sẽ thấy cước trình phi hành của Đao Thần quả thật khủng bố.

Đêm đó gia đình ấy chiêu đãi hai người bọn họ rất nhiệt tình, khiến bọn họ cảm
kích không nỡ rời đi. Mặc dù chỉ là cơm rau đạm bạc, trà thô bánh nguội, nhưng
tấm lòng thuần phác nơi thôn dã cũng khiến hai người bọn họ rất cảm động. Đao
Thần tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, gặp chuyện này cũng không khỏi toát ra
thần thái của thường nhân.

Sáng sớm hôm sau, hai người bọn họ lặng lẽ rời giường, đặt một thỏi bạc trên
bàn rồi xoay người phi thân ra ngoài cửa sổ. Bọn họ không muốn để chủ nhà khó
nghĩ, không thể làm gì khác là rời đi không từ biệt. Đao Thần đêm qua đã hỏi
được lộ trình, thẳng hướng Đông bước tới. Nơi này cách Nguyên Giang thành ít
nhất hơn trăm dặm. Bọn họ không có dự định điểm đến cụ thể, không thể làm gì
khác hơn là tới những nơi đô thành náo nhiệt. Nguyên Giang thành là một thành
thị khá lớn ở Vân Nam, chắn hẳn tới đó sẽ có không ít nhân vật võ lâm.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #41