Thị Mộng Phi Mộng


Người đăng: Reapered

Kiếm Minh đi tới một sơn cốc, bỗng nghe thấy người nào đó đang la lên một
tiếng, liền chạy vội về phía phát ra âm thanh.

Phương Kiếm Minh thân hình nhoáng động, tiến nhanh vào trong cốc. Hắn vượt qua
mấy ngọn đồi nhỏ, xuyên qua một rừng cây, cuối cùng tới nơi mà mấy năm nay hắn
vẫn thường luyện công.

Nơi đây mặc dù bộ dạng vẫn như xưa, nhưng hoa cỏ chung quanh đã tan tác, tung
bay khắp nơi, hơn mười cây đại thụ cũng bị đốn ngã. Chỉ thấy trên không trung
hai bóng người đang bay lượn, “phách phách ba ba...” chiến đấu không ngừng.
Hai người bọn họ quả thật vô cùng kỳ quái, một người thì là mộc đầu nhân, dĩ
nhiên là mộc đầu thúc thúc trong động. Động tác của hắn mặc dù hơi cứng ngắc,
có chút không linh hoạt, nhưng hắn cùng với người kia đối đầu, dường như đang
chiếm thượng phong.

Kẻ kia lại càng kỳ quái hơn. Không thể coi hắn là người được, bởi vì cơ thể
hắn cơ hồ trong suốt, khinh linh phiêu dật, dường như chỉ một cơn gió thổi tới
là có thể đem hắn bay xa hàng dặm. Phương Kiếm Minh thấy hắn ỷ vào khinh công
thượng thặng nên mới không bị mộc đầu thúc thúc đánh ngã. Cả hai có thể bay
lượn trên không trung, không biết là khinh công tới cảnh giới cỡ nào nữa.

Phương Kiếm Minh thấy bọn họ động tay nhấc chân, khiến cây cối, hoa cỏ, đất
đá, dã thú phía dưới đều hỗn loạn tan tác, trong lòng tức giận không thôi, lớn
tiếng kêu lên: “Hai người đừng đánh nhau nữa, kẻo nơi này sẽ bị hủy hoại mất.
Có nghe thấy ta không, mau dừng lại.”

Mộc đầu thúc thúc nói: “Hảo tiểu tử, sao ngươi có thể vào đây được?”

Người kia liền mắng: “Thối lắm, thối lắm. Mang tới đây là thế nào. Chính là tự
lão phu xông vào đây. Đây là địa phương quỷ quái nào vậy? Sao một kẻ đầu gỗ
như ngươi lại có thể nói được? Thật là tức cười chết mất thôi.”

Mộc đầu nhân đáp: “Tiểu tử. Nói thật cho ngươi biết, bởi ta thấy ngươi là chủ
nhân một đời của Thiên Thiền đao, nên mới không nỡ hạ thủ. Nếu không ta đã sớm
đánh ngươi một chưởng, khiến hồn phách ngươi tan thành mây khói rồi, há có thể
ở đây múa may được nữa.”

Người kia nghe xong, nói: “Lão phu một trăm năm mươi năm trước đây đã giết
không biết bao nhiêu người, ngươi là ai mà dám giáo huấn lão phu?”

Mộc đầu thúc thúc đột nhiên một chưởng bổ tới, nhằm thẳng ngực đối phương.
Người kia liền cười đáp: “Ta là một hồn phách, ngươi sao có thể đánh được
chứ...” Lời còn chưa dứt, mộc đầu thúc thúc đã cười nói: “Tiểu tử, ai nói là
hồn phách thì không đánh được. Phá cho ta...” Người nọ lập tức hét thảm một
tiếng, rơi xuống đất. Mộc đầu thúc thúc ung dung lui về phía sau, không thèm
liếc qua hắn.

Phương Kiếm Minh vội chạy tới, nâng người kia dậy. Hắn khinh linh phiêu dật
đứng dậy, nhìn Phương Kiếm Minh, nói: “Người là tiểu tử vừa nãy ư?”

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên hỏi: “Tiểu tử nào?”

Người kia cười ha hả, đáp: “Hóa ra là ngươi, không ngờ ta lại tìm được ngươi.
Tiểu tử ngươi biết không, lúc nãy sau khi ta nhập vào ngươi, sử Thiên Thiền
đao đánh bại lão quái vật kia, thì ta bỗng thấy mình đang ở nơi này. Thế rồi
chẳng biết từ đâu một mộc đầu nhân chạy tới nói chuyện với ta. Võ công của hắn
quả thật cao thâm khôn lường, so với lão hòa thượng khi xưa suýt giết chết ta
thì cao minh hơn không biết bao nhiêu lần. Con mẹ nó, lão phu võ công không
tệ, vậy mà mới qua mấy trăm chiêu đã bị hắn đánh ngã. Tốt, ngươi đã tới đây
rồi, tốt lắm.”

Phương Kiếm Minh nghe thấy những lời hồ đồ này, không biết rốt cuộc hắn muốn
nói gì, liền hỏi: “Người là ai? Sao lại tới được đây? Người chính là chủ nhân
của Thiên Thiền đao phải không?”

Người kia nghe xong liền ngẩn người, thần sắc vô cùng buồn bã, ủ rũ không
thôi. Chỉ nghe thấy hắn than thở: “Lão phu một trăm năm mươi năm trước vốn là
một tiều phu, sống trong núi đốn củi kiếm sống. Một ngày, ta đột nhiên gặp một
cao thủ võ lâm ở trong núi, lúc đó hắn đang bị tẩu hỏa nhập ma, tới lúc hấp
hối. Hắn muốn ta giúp hắn đi giết một người, bù lại hắn đưa cho ta Thiên Thiền
đao cùng Thiên Thiền bí kíp, và nói sẽ truyền một thân nội lực cho ta. Ta
chẳng biết Thiên Thiền đao là vật gì, chỉ thấy hắn nói đây là một bảo đao,
đồng thời nghe hắn nói ta sẽ có công phu đi Đông về Tây, liền đáp ứng điều
kiện của hắn, để cho hắn truyền lại toàn bộ nội lực. Sau cùng hắn hắn nói ra
tên của kẻ cừu nhân kia, dặn dò ta Thiền Thiền đao này vô cùng trân quý, chuôi
đao có một bảo tàng vô giá, bảo ta luyện vài chục năm công phu nữa rồi đi giết
cừu nhân của hắn.

Ta lúc ấy một bên giết sói, chém hổ, một bên luyện đao. Giết càng nhiều mãnh
thú, đao pháp lại càng sắc bén. Sau đó ta dựa vào nội lực thâm hậu, cùng với
mười lăm chiêu Thiên Thiền đao pháp, đánh bại rất nhiều cao thủ, cuối cùng
giết chết cừu gia của người kia. Sau ấy chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ
biết ta càng ngày càng thích giết người, không biết đã giết bao nhiêu người
nữa. Giang hồ gọi ta bằng cái tên “Sát thần”. Một ngày có một đám hòa thượng
Thiếu lâm tự tìm tới ta, nói rằng Thiên Thiền đao trong tay ta chính là bảo
đao của Thiếu lâm tự, còn muốn ta xuất gia làm hòa thượng, không nên giết
người nữa. Con mẹ nó chứ, lão phu đương nhiên không chịu, liền cùng bọn chúng
quyết một trận sống mái. Lão hòa thượng đầu lĩnh quả thật không tầm thường.
Hắn có một môn võ công thần kỳ, hình như gọi là “A nan kiếm pháp” gì đó thì
phải. Ta mới luyện công chưa đến mấy năm, thời gian không dài bằng hắn, đương
nhiên không phải đối thủ của hắn. Hắn đánh ta trọng thương, nhưng ta cũng gây
cho hắn vết thương nhẹ. Ta chạy thoát được, tới một sơn cốc thì gặp phải một
con ngân giác thú tập kích, sinh cơ đã đứt. Trong cốc ta tìm được một sơn
động, đặt Thiên Thiền đao cùng Thiên Thiền bí kíp ở bên trong. Thật ra ta mới
chỉ học được mười lăm chiêu mà đã có thể tung hoành giang hồ rồi, còn hai
chiêu cuối cùng lợi hại nhất thì không hiểu được. Ta nghĩ mình chết đi rồi,
không thể để cho ngoại nhân dễ dàng lấy đi Thiên Thiền đao được. Vì vậy ở cửa
động ta bày một tầng cương khí, trừ khi hậu nhân công lực cao hơn ta, bằng
không đừng hòng mơ tưởng vào được. Sau khi ta xuất toàn lực bố trí tầng cương
khí thì chẳng biết xảy ra chuyện gì, thân thể bỗng khinh linh, như là linh hồn
rời khỏi xác vậy. Chỉ thấy linh hồn càng ngày càng xa rời thân xác, rồi phía
Đông vang lên một âm thanh, không biết ở nơi nào nữa. Sau đó ta mất đi tri
giác.

Sau rồi ta lại bị tiếng đánh nhau làm bừng tỉnh. Ta mở mắt ra, chỉ thấy một
trung niên đại hán đang chiến đấu với Thiên Thiền đao, khiến ta trong lòng
kinh dị vạn phần. Thiên Thiền đao giống như một phi đao, tự công kích đối
phương, giống như là ta đang sử nó vậy. Bọn họ đánh nhau không biết bao nhiêu
lâu, đại khái là hơn ba mươi năm, thì ở đâu một tiểu tử xông tới, bị đại hán
kia đuổi đi. Thế rồi không biết bao nhiêu lâu nữa thì đám Thiếu lâm tự các
người tới. Sự việc sau này thì ngươi cũng biết rồi đấy. Kỳ quái ở chỗ khi
ngươi gặp Thiên Thiền đao thì có một cỗ thần lực mạc danh kỳ diệu truyền thanh
âm của ta vào thân thể ngươi, hỏi một câu là: “Là ngươi đấy ư?”. Tiếng nói tuy
là của ta, nhưng người nói không phải là ta mà lại là ngươi. Sau khi Thiên
Thiền đao vào tay ngươi, ta đột nhiên lại bị cỗ thần lực mạc danh kỳ diệu kia
đưa tới một địa phương đen tối, rồi cuối cùng tới sơn cốc này.

Bây giờ ngươi đã biết nguyên nhân tại sao ta lại tới nơi đây rồi đấy.”

Phương Kiếm Minh nghe xong cảm thấy vô cùng ly kỳ, giống như đang nghe thiên
thư vậy. Mặc dù đã biết vì sao Thiên Thiền đao ở trong Thương Long cốc, nhưng
không hiểu tại sao lão gia này lại không chết thật sự, vẫn còn lưu lại hồn
phách nơi đây. Phương Kiếm Minh bèn hỏi: “Rốt cuộc người đã chết chưa?”

Người kia đáp: “Ta nghĩ ta đã chết rồi, nhưng chưa chết thật sự.”

Phương Kiếm Minh nói: “Vậy người không nên biến nơi này thành như vậy. Người
nhìn xem hoa cỏ đều nát hết cả, đại thụ cũng ngã nhiều như vậy, người quả đúng
là Sát thần.”

Sát thần chỉ còn biết cười khổ. Đột nhiên phía sau xuất hiện mộc đầu thúc
thúc, vươn tay búng một cái lên đầu Sát thần. Sát thần cả giận nói: “Kẻ nào
vậy, lão phu... À, hóa ra là ngươi.” Mộc đầu thúc thúc thấy Phương Kiếm Minh
muốn mở miệng nói, liền khoát tay không cho hắn nói, đoạn quay về phía Sát
thần nói: “Ngươi vẫn chưa chết thật sự. Bây giờ ta sẽ siêu độ cho ngươi, giúp
ngươi thăng thiên, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc. Được chứ?”

Sát thần cao hứng đáp: “Chuyện gì, người cứ nói đi. Ta xem có đáp ứng được
không.” Mộc đầu thúc thúc ghé sát tai hắn nói nhỏ vài câu, Sát thần bỗng cười
hì hì, rồi sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, nói: “Được, cứ theo lời ngươi.”

Phương Kiếm Minh thấy vô cùng kỳ quái, bèn hỏi: “Mộc đầu thúc thúc, con đang
muốn tìm người đây. Tại sao người này lại tới đây? Thiên Thiền đao tại sao lại
nhận ra con? Tại sao người ấy lại mượn thân thể của con để nói chuyện?” Mộc
đầu thúc thúc đáp: “Tiểu tử, hôm nay ngươi gặp đại nạn trước mắt, việc này
tương lai ngươi sẽ biết nguyên do. Bây giờ không thể nói cho ngươi được, ngươi
mau trở về...” Nói rồi tay đẩy tới, phát ra một cỗ cường lực vào người Phương
Kiếm Minh, khiến hắn bay trở lại. Thần trí Phương Kiếm Minh trở nên mơ mơ hồ
hồ, nghe loáng thoáng thấy có tiếng người nói chuyện, nhưng không thể biết rõ
ràng là chuyện gì.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Kiếm Minh bị tiếng nước chảy rì rào
làm bừng tỉnh. Hắn mở mắt ra, thấy mình đang ở trên bờ một con sông nhỏ. Nằm
bên cạnh là Đao Thần, ngực loang lổ những vết máu, Đại Khảm đao vẫn nắm chặt
trong tay. Phương Kiếm Minh cảm thấy vô cùng kỳ quái, thầm nghĩ: “Chẳng phải
mình đang ở Tình Nhân sơn trang ư? Sao lại tới được đây?” Hắn ngẩng đầu nhìn
sắc trời, đúng là đã tới hoàng hôn. Chẳng lẽ đã qua một đêm một ngày, tới
hoàng hôn ngày thứ hai. Phương Kiếm Minh không thể hiểu rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì với hai người?


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #40