Người đăng: Reapered
Người kia quay lưng về phía hai người, Đao Thần đương nhiên không thấy rõ bộ
dạng của hắn. Bọn họ một già một trẻ, một cao một thấp đứng phía ngoài, cách
giường hơn hai mươi trượng. Phương Kiếm Minh lúc này vẫn còn bộ dạng lạnh như
băng, tựa như thiên hạ độc tôn. Đao Thần thấy vậy, không biết nên cười hay nên
khóc nữa, không hiểu rốt cuộc tiểu tử kia đã xảy ra chuyện gì.
Thân hình nhỏ nhắn của Phương Kiếm Minh từng bước, từng bước một tiến lại gần
người nọ, nói: “Mau giao Tẩy tủy kinh ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng”
“Hắc hắc hắc ...” Một tiếng cười âm hiểm vang lên, người kia chậm rãi xoay
người lại. Đao Thần vừa nhìn thấy diện mạo người này, trong lòng lập tức chấn
động. Nguyên lai người này tóc bạc như cước, vậy mà lại có khuôn mặt một tiểu
đồng, da thịt trắng nõn như trẻ con. So với Phương Kiếm Minh da dẻ còn muốn
trắng hơn, trắng một cách kỳ lạ so với bình thường. Đôi mắt vừa mở, đã thấy
bạch quang ẩn hiện, nhìn Phương Kiếm Minh cười nói: “Tiểu tử, ngươi đã theo ai
học được “Tá thi hoàn hồn công” vậy? Đây chẳng phải là công pháp bí truyền của
Giang Tây Càn thi phái hay sao?”
Phương Kiếm Minh cười lạnh đáp: “Cái gì mà “Tá thi hoàn hồn”? Ta thấy là ngươi
mắt bị mù thì có”.
Người kia nói: “Ài, nguyên lai là ta đã nhìn lầm. Ngươi muốn Tẩy tủy kinh ư?”
Phương Kiếm Minh liền nói: “Nói nhảm. Chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình động thủ
hay sao?”
Người kia chợt biến sắc, hỏi: “Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi biết Tẩy tủy kinh ở
đâu?”
Phương Kiếm Minh lạnh lùng đáp: “Chẳng phải ở ngay trên người ngươi ư?”
Lời vừa nói ra cũng khiến Đao Thần giật mình. Đao Thần vừa vào trong phòng,
liền cảm thấy cỗ hấp lực kia ở ngay gần, nhưng tựu không biết nó xuất phát từ
nơi nào. Vừa mới thấy nhãn thần của lão quái vật, Phương Kiếm Minh lập tức
phát hiện ra mấu chốt trong đó. Đao Thần chợt hiểu ra, Tẩy tủy kinh quý giá vô
ngần như vậy, hắn không giấu ở trên người thì còn có thể giấu ở nơi nào nữa?
Đó chẳng phải là nơi an toàn nhất hay sao? Vốn dĩ Đao Thần bị người quấy
nhiễu, khiến mê loạn thần trí, ngàn vạn lần không nghĩ ra Tẩy tủy kinh được
hắn giấu trên người. Đao Thần vẫn tưởng rằng trong căn phòng này còn có mật
thất.
Người kia “hắc hắc” cười âm hiểm một tiếng, nói: “Được, được lắm. Mặc dù ta
nhìn không ra tu vi của ngươi rốt cuộc cao tới đâu, nhưng bằng việc ngươi phá
“Thập bát binh khí đoạt mệnh trận” cùng với phát hiện ra Tẩy tủy kinh trên
người ta, có thể thấy ngươi là một đại kình địch của lão phu. Còn về phần Đao
Thần, hắc hắc. Nếu hắn không bị tổn thất nội công thì có thể đánh với lão phu
một trận, nhưng hôm nay hắn không phải đối thủ của lão phu.”
Đao Thần cười ha hả, đáp: “Không sai. Hôm nay lão phu không phải đối thủ của
ngươi, nhưng lão phu vẫn rất kiêu hãnh. Một thân võ công của lão phu vốn do
bản thân lão phu lĩnh ngộ. Còn ngươi, hết ỷ vào Thiếu lâm tự Tẩy tủy kinh, rồi
lại luyện “Bạch cốt địa ngục lục”, một trong tứ đại tà thư, mới có thể có
thành tựu thế này. Nếu không chỉ cần lão phu tùy tiện vung tay là sẽ khiến
ngươi thảm bại.”
Lời nói vừa xong, liền khiến người kia con ngươi đảo mấy vòng, không biết
trong lòng đang suy nghĩ gì. Đao Thần nói những lời này thật sự quá đúng, bởi
lẽ Đao Thần lúc đầu bái sư là kẻ có thiên tư kém nhất trong các đệ tử, suýt
nữa đã bị sư phụ đuổi đi. Nhưng lão không hề nản chí. Sư huynh sư đệ luyện
mười lần thì lão luyện trăm lần, ngàn lần, cho đến khi nhất chiêu nhuần
nhuyễn, thật chuẩn mới thôi. Có thể nói Đao Thần đạt được thành tựu như ngày
nay hoàn toàn dựa vào sự khổ luyện của bản thân lão, mới có thể từ hàng ngũ sư
huynh sư đệ vươn lên trở thành cao thủ lợi hại nhất sư môn.
Thật ra trên đời này có rất nhiều điều không như người ta vẫn nghĩ. Con người
ta luôn trông chờ vào điều kỳ diệu, tưởng rằng trên đời có bảo vật đang chờ
mình, chỉ cần đoạt được bảo vật thì không cần vất vả luyện công nữa. Nhưng
thật ra chỉ có chăm chỉ miệt mài khổ luyện, luyện được công phu chân chính mới
là thành tựu lớn nhất. Không ai cho rằng như vậy là ngốc nghếch, dại dột, mà
trái lại người ta luôn bội phục tinh thần kiên trì miệt mài như vậy. Nếu không
có tinh thần như thế, khoan nói đến lịch sử, loài người cũng sẽ không thể phát
triển như bây giờ.
Người kia nghe xong, trên mặt biến sắc mấy lần, hẳn là tâm tình bất định.
Nhưng đột nhiên hắn cười lạnh, nói: “Tục nói rằng “Thắng làm vua, thua làm
giặc”. Hôm nay ngươi không phải đối thủ của ta, sao còn dám ở đây cuồng ngạo?”
Phương Kiếm Minh bỗng nở nụ cười, nói: “Được, để ta lĩnh giáo công phu của
ngươi”
Nói rồi chậm rãi nhấc Thiên Thiền đao lên, thân đao không hề ra khỏi vỏ. Ngoại
trừ Đao Thần, đến nay vẫn chưa ai thấy được thân đao của Thiên Thiền đao.
Thiên Thiền đao nâng lên nửa thước, người nọ vội đứng lên, sắc mặt ngưng
trọng. Thiên Thiền đao nâng lên nửa thước nữa, đã thấy hư ảnh nhoáng lên, tiến
về phía trước một trượng. Cuối cùng Thiên Thiền đao được Phương Kiếm Minh nâng
lên đến đỉnh đầu, người kia cũng đã ở trước Phương Kiếm Minh một trượng. Đao
Thần vẫn đứng ngoài năm trượng, chăm chú theo dõi. Lão biết hôm nay Phương
Kiếm Minh đã bị một tuyệt đại cao thủ điều khiển thân thể, mặc dù không rõ nội
tình, nhưng kẻ trước mặt kia tuyệt không phải đối thủ của người này.
Người kia cũng chậm rãi cử chiêu, thân hình khẽ động, một cánh tay khô gầy,
trắng bệch vươn tới. Hai mắt chớp động, con ngươi phóng ra một đạo bạch quang,
đã thấy trong lòng bàn tay hắn hiện ra một cây bạch cốt (một khúc xương
trắng). Hắn giống như một họa sỹ, với cây cọ chính là bạch cốt trong tay, rồi
nói: “Lão phu sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại của “Bạch cốt địa ngục lục”, cho
ngươi biết thế nào là một trong tứ đại tà thư”
Phương Kiếm Minh đột nhiên bị lún xuống đất một thước, rồi lại một thước nữa.
Chỉ trong chốc lát đã bị người kia dùng “Bạch cốt địa ngục lục” đè lún xuống
hơn nửa người ngập trong đất, một chút nữa sẽ bị chìm xuống đất. Đao Thần thấy
vậy, trong lòng vô cùng bối rối, thầm nghĩ: “Tiểu tử này sao vẫn chưa phát
động?”
Đột nhiên tóc trên đầu Phương Kiếm Minh bỗng dựng ngược lên hai thốn, nâng
Thiên Thiền đao lên không trung, nói: “Thiên Thiền đao, đã hơn một trăm năm
mươi năm rồi, ta rốt cuộc có thể cùng với ngươi đại chiến tà ma”, trong nháy
mắt Thiên Thiền đao đã xuất ra khỏi vỏ.
Ánh đao lóe lên, vô số ve sầu bay lượn trong không trung. Đao Thần thấy vậy
bèn thở dài, thầm nghĩ: “Nguyên lai đây mới là bản lĩnh chân thật của Thiên
Thiền đao, thì ra trước kia nó chỉ đùa bỡn với ta mà thôi”. Phương Kiếm Minh
nhảy từ dưới đất lên, vô số ve sầu bay lượn trên không đều hướng về phía người
nọ. Hắn sắc mặt đại biến, lùi, lùi, lùi, liên tục lùi lại, vận “Bạch cốt địa
ngục lục” công phu, phát ra một đạo bạch cốt ảnh chống đỡ. Thấy không thể
chống đỡ nổi, hắn lại vươn thêm một tay, hai tay phía trước liên tục huy động
hai bạch cốt ảnh chống lại đàn ve sầu.
“Mẹ kiếp. Đây là loại ma đao gì vậy? Sao “Bạch cốt địa ngục lục” của ta lại
không thể chống đỡ nổi. Nhẽ nào nó còn lợi hại hơn cả tứ đại tà thư”
Hắn đâu biết đối mặt với hắn chính là Sát thần nổi danh chốn giang hồ hơn một
trăm năm mươi năm trước, phát huy tột cùng uy lực của Thiên Thiền đao. Trừ khi
hắn luyện “Bạch cốt địa ngục lục” đến cảnh giới tối cao, tầng thứ mười, đồng
thời tu luyện một nửa cuốn Thiếu lâm Tẩy tủy kinh mới có thể là đối thủ. Hôm
nay hắn đừng hy vọng thắng nổi đối phương.
“Mau giao Tẩy tủy kinh ra, nếu không lão phu sẽ kết liễu ngươi”
Phương Kiếm Minh quát lên.
Người kia trên mặt toát mồ hôi hột, sắc mặt đại biến, vô cùng bất lực, vội kêu
lên thất thanh: “Xin các hạ hãy thu đao, ta sẽ giao Tẩy tủy kinh cho ngươi”
Phương Kiếm Minh phất tay, Thiên Thiền đao như một tia chớp bay vào vỏ, động
tác nhanh tới cực điểm. Vô số ve sầu bay rợp trời cũng biến mất vô thanh vô
tức. Người kia toát ra một trận mồ hôi lạnh. Phải biết hắn luyện “Bạch cốt địa
ngục lục” đã hơn mười năm, vậy mà Phương Kiếm Minh xuất ra một đao vừa rồi, uy
lực lớn đến nỗi phá đi của hắn không ít công phu.
Chỉ thấy Phương Kiếm Minh ánh mắt lạnh lùng, trừng mắt nhìn người kia, ở giữa
con ngươi hắc quang chớp động, khiến hắn vô cùng kinh sợ, không thể làm gì
khác, đành nhịn đau, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách cũ kỹ, đưa cho
Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh tiếp nhận lấy, đột nhiên sắc mặt chợt biến,
thân hình giãy giụa, vội ném Tẩy tủy kinh về phía Đao Thần, rồi ôm lấy đầu,
lớn tiếng kêu: “Đau đầu quá, đau đầu quá...” thanh âm đã khôi phục như trước.
Đao Thần nhận được Tẩy tủy kinh, người kia thấy Phương Kiếm Minh khôi phục như
cũ, liền hung hăng xuất ra một chưởng. Phương Kiếm Minh trúng chưởng vào ngực,
tức thì há mồm phun ra một nhúm máu tươi, bay ngược ra ngoài. Đao Thần thất
thanh kêu lên: “Phương tiểu tử”, phi thân đỡ lấy, rồi không hề quay đầu lại,
vội vàng bỏ chạy.
“Thế nào, còn muốn chạy ư?”
Người kia từ phía sau đuổi tới, một chưởng xuất ra. Đao Thần gồng mình chịu
một kích, chớp mắt đã đánh vỡ cửa phòng, vội phi thân ra ngoài. Chỉ thấy bên
ngoài hơn mười người tụ tập, có Cừu Phong, hậu nhân Cừu gia, đương nhiên còn
có cả Lưu công công và mỹ nam tử khi nãy.
Đao Thần ha hả cười lớn một tiếng, lực quán Đại Khảm đao, hét: “Cản ta thì
chết ...”
Một đao như sét đánh chém tới. Chỉ thấy một cỗ đao khí bài sơn đảo hải xuất
ra, mọi người thấy vậy đều kinh hoàng thất sắc, vội né tránh sang hai bên. Đao
Thần một đao phách tới, khiến bờ tường, hoa cỏ, đất đá phía trước đều hóa
thành phấn mạt. Đao Thần mang theo Phương Kiếm Minh, dựa theo hướng xuất của
Đại Khảm đao, thi triển tuyệt đỉnh khinh công, chạy như bay về phía đường lớn.
Người kia không hề ra ngoài, từ trong phòng truyền ra thanh âm, nói: “Chờ đấy,
lão phu sẽ quyết không tha cho hai ngươi. Giết ...” Thế rồi dụng ý niệm xuất
ra một cỗ kình khí, trong nháy mắt đuổi tới phía sau Đao Thần. Đao Thần không
dám ngừng lại, đành cắn răng chịu thêm một kích nữa. Thần trí lão dần trở nên
mơ hồ, thoát khỏi Tình Nhân sơn trang, tiếp tục phóng như bay về phía trước.
Xuyên qua đường lớn, rừng cây, qua đồng cỏ, rồi lại qua núi cao, vượt sơn cốc,
thật không biết sẽ tới nơi nào.