Người đăng: Reapered
Đao Thần nghe vậy liền hỏi: “Nhẽ nào ngươi cao tuổi đến vậy?”
Người kia cười đáp: “Không sai. Lão phu sống đã tới hơn trăm tuổi, đương nhiên
hy vọng nhi tử cưới thật nhiều vợ để Tây Môn nhất tộc của ta được phát dương
quang đại. Thật không ngờ tiểu tử cưới liền một hơi mười tám người vợ, sinh hạ
cho ta được một đôi cháu gái. Vì vậy lão phu mới đổi tên sơn trang này thành
“Tình Nhân sơn trang”, hy vọng các cháu gái ta giúp ta tìm được một ngoại tôn
(cháu ngoại) ưng ý."
Đao Thần nghe xong mới biết nguyên do cái tên “Tình Nhân sơn trang”, bèn nói:
“Theo như ngươi nói, tại Tình Nhân sơn trang này con rể đặc biệt nhiều, vậy
lúc nãy bên hồ những gã nam tử uống rượu thưởng nhạc cũng đều là con rể của
ngươi?”
Người kia đáp: “Thông minh, thông minh. Lão gia hỏa, ta biết ngươi cũng đã cao
tuổi rồi, không ngờ đầu óc vẫn còn linh hoạt như vậy. Thật đáng tiếc hôm nay
ngươi lại chết ở đây, bị ta hấp thu nội lực, đến lúc đó thiên hạ này còn ai có
thể là đối thủ của lão phu nữa ... hắc hắc hắc”
Đao Thần vừa nghe xong, sắc mặt biến đổi, quát lên: “Lão quái vật, ngươi luyện
tà môn công phu gì vậy, sao có thể hấp thu nội lực của ta được?”
Người kia nói: “Đằng nào ngươi cũng sẽ chết, nói cho ngươi cũng không sao. Hẳn
ngươi đã nghe nói đến “Tứ đại tà thư” cùng với “Tứ đại thánh thư”?”
Đao Thần đáp: “Đương nhiên ta có nghe nói qua”
Ngươi kia âm hiểm cười nói: “Lão phu luyện chính là “Bạch cốt Địa ngục lục”,
một trong Tứ đại tà thư. Đến nay công lực lão phu đã là đệ nhất thiên hạ. Ta
nói cho ngươi một bí mật, ngươi có biết trong sơn trang này còn bảo bối gì nữa
không?”
Đao Thần sắc mặt kinh biến, hỏi: “Còn bảo bối gì nữa?”
Người nọ đáp: “Thiếu lâm tự Tẩy tủy kinh cũng ở nơi này .. hắc hắc. Mặc dù chỉ
có một phần ba, nhưng ta mới chỉ hiểu được một phần năm trong đó thôi. Bao
nhiêu năm như vậy, nhờ có bí kíp của Thiếu lâm tự thì ta đã tẩu hỏa nhập ma,
bán thân bất toại rồi. Tứ đại tà thư này đâu phải ai cũng có thể luyện được cơ
chứ. Lão phu mặc dù thiên tư trác tuyệt, nhưng nếu không có Tẩy tủy kinh bảo
vệ, sao có thể luyện “Bạch cốt Địa ngục lục” đến tận tầng thứ tám chứ? Ta
chính là cố ý dùng Tẩy tủy kinh hấp dẫn ngươi tới đây. Thế nào, hẳn ngươi biết
cháu rể của ta nói sáng nay là nửa thật nửa giả rồi chứ? Một cao thủ như ngươi
sao lại không để ý xem xét đến mọi yếu tố nhỉ?”
Đao Thần nói: “Thiếu lâm thất tuyệt quả nhiên ở đây? Bảo bối hấp dẫn lão phu
chính là Tẩy tủy kinh ư?”
Người kia đáp: “Lão phu không biết cái gì là Thiếu lâm thất tuyệt, nhưng đúng
là trong tay lão phu có một quyển Tẩy tủy kinh, mặt trước viết “Thiếu lâm tự
bí kíp ngũ tự”, đúng là bảo bối của Thiếu lâm tự. Lão phu vốn rất ít quan tâm
đến chuyện trên chốn võ lâm. Thế nào, ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?”
Đao Thần đột nhiên cười ha hả, nói: “Lão quái vật, ngươi nghĩ rằng Đao Thần ta
không thể đối phó nổi ư? Ngươi gạt ta tới đây, nhẽ nào không biết ta đã chuẩn
bị một con đường lui. Hôm nay ta biết nơi này có bảo vật như vây, trước tiên
sẽ phá trận, rồi tìm tới ngươi vẫn chưa muộn.”
Người kia cười lạnh đáp: “Lão gia hỏa, ta xem ngươi phá trận thế nào. Hãy xem
sự lợi hại của “Thập bát binh khí đoạt mệnh trận” của Tây Môn nhất tộc ta”
Hắn còn chưa dứt lời, Đao Thần đã hét lớn một tiếng, từ bên hông cởi xuống Đại
Khảm đao, lăng không một đao, phát ra đao khí bài sơn đảo hải, tức thì binh
khí trong vòng năm trượng trước mặt bị đánh bay. Song những binh khí này thập
phần cổ quái, vừa bị đánh bay xong đã xoay tròn một vòng rồi bay trở lại. Đao
Thần làm kinh động trận pháp, dường như đã khiến vô số binh khí “nổi điên”,
điên cuồng lao về phía Đao Thần cùng với Phương Kiếm Minh đánh tới.
Đao Thần tay trái nắm lấy Phương Kiếm Minh, tay phải cầm Đại Khảm đao, uy
phong lẫm liệt xông pha trong trận. Đao pháp của lão thật sự lợi hại, binh khí
trong trận còn chưa chạm vào thân đao của lão thì đã bị đao khí đánh bay. Đao
Thần công kích không ngừng, vậy mà các binh khí vẫn không hề rơi xuống. Nếu cứ
thế này thì Đao Thần không phải là thần tiên, sẽ không tránh khỏi cái chết.
Đao Thần đánh hồi lâu, thủy chung không hề thấy Phương Kiếm Minh động tĩnh gì,
trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái, bèn ngó xuống nhìn Phương Kiếm Minh thì
suýt nữa tức giận đến hộc máu. Nguyên lai Phương Kiếm Minh không ngờ đang ngủ,
hai mắt khép hờ, hô hấp rất nhẹ, sắc mặt rất khó hiểu, mơ hồ lộ ra một cỗ hắc
khí cùng với sát khí.
Đao Thần sửng sốt, thầm nghĩ: “Tiểu tử này đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ
bị trúng độc? Nhìn bộ dạng hắn thì không giống lắm. Mà sao sát khí của hắn
ngày càng mãnh liệt vậy?”
Đao Thần chuyên tâm đối phó với “Thập bát binh khí đoạt mệnh trận”, không hề
ngó qua Phương Kiếm Minh. Đại Khảm đao vung lên, phía trước cách một thước ba
cây kiếm cùng với năm đại đao liền bị đán� bay. Đao Thần phi thân lên không
trung, quan sát xung q�anh, thấy hướng Đông Nam�dường như có chút môn l���,
lập tức vung đao bạt phong, nhằm hướng Đông Nam đi tới.
Thần bí nhân"đang ẩn núp kia không th���y nói nữa, đúng là hắn ��ối với trận
pháp này c㻧a Tây Môn nhất tộc vô cùng tự tin, Đao Thần căn bản không thể phá
nổi. xắn ở một bên ung dung quan sát. Đao Thần chém một nhát Đại Khảm đao, vô
số binh khí d���t ra hai bên, chỉ trong chốc lát đã vọt tới hướog Đông Nam,
cạnh một bờbtường. Đao Thần quát lên một tiếng, phi thân qua ęầu tường, vậy mà
hai chân vừa mới chấm đất, ęã thấy về y nguyên vị trí cũ. Đao Thần thử chém*ra
một đao về phía tườog, quả thật bờ tường đúng là ở đó. Bất quá trong trận hư
hư thực thực, Đao Thần t绩c giận, bổ ra chín đao }iên hoàn, phương viên ba
tzượng xung quanh biến thànx một bãi đất trống, r���i phi thân nhảy lên, hướng
Đông Nam phóng đi. “Lão phu không tin cứ hướng Đông Nam mà đi lại không thể ra
được. Trận pháp n��y lợi hại đến mấy cũ�g phải có điểm tận cùng chứ.”
Đao Thần đối với trận pháp không hiểu rõ lắm, tưởng rằng n���u cứ theo một
phương hư���ng mà đi tới thì sớm muộn sẽ phá wỡ được trận pháp mà x��ng ra.
Lão không hề biếthrằng trận pháp nào cũng có một trận nhãn, nếu không tìm được
trận nhãn thì cho dù cả đời cũng đừng hòng mơ tưởng thoát ra ngoài, chỉ có thể
đi tới đi lui ở một chỗ mà thôi. Đao Thần một hướng phóng tới, không biết ܑã
phi thân qua bao nhiêu b���c tường, vậy mà vẫn không thể thoát ra ngoài.
“Con mẹ nó chứ. Có chuyῇn gì xảy ra�trong trận pháp này vậy. ta một đường
phóng đi, c�í ít cũng đã được tră} dặm, như thế nào lại vẫn không thể thoát
ra. Năm đó lão phu bị mấy lão gia hỏa phái Thiên Sơn dùn� kiếm trận vây khốn,
lão phu toàn thân công lực quán chú thân đao, chỉ một`hồi đã đem kiếm trận
ĝánh cho tan tành. Nơi này l��o nhi đánh Đông chém Tây, vậy mà vẫn chật vật.⬝
Đao Thần đối với trận pháp cũng đã từng đối mặt, vốn là hơn mười năm
trước�(hình như đoạn này tác gyả nhầm lẫn thì phải – ND) đại chiến Thiên
Sơn,thất lão, Đao Thần lúc ấy dựa vào nội lực thâm hậu, vô cùng ngoạn
mục,�điên cuồng lấy đao pháp$chống lại kiếm trận khüng biết bao nhiêu lâu,
cu���i cùng khiến cho Thiên Sơn�thất lão mệt mỏi, bị l��o phá vỡ kiếm trận.
Thiên Sơn kiếm trận vốn n���i danh ngang hàng với Thấtttinh kiếm tr���n của
phái Võ Đang, khôn� ngờ bị phá vỡ dễ dàng. Lúc ấy Đao Thần vừa m���i được Võ
lâm Bách s��� thông xếp hạng trên Thiên bảng, khi đó cũng đã s��u mươi tám
tuổi. Bảy trưởng lão kia của phái Thi��n Sơn vốn là sư đệ của chưởng môn nhân,
so vớ� Đao Thần nhỏ hơn vài tu뻕i. Đao Thần một thân đ黋ch bảy, phá vỡ kiếm
tr庭n, khiến cho đệ tử phíi Thiên Sơn mất thể diệ� nghiêm trọng. Sau đó đích
thân chưởng môn phái Thiên Sơn Chung Tử Đan tìm tới Đao Thần đại chiến. Đao
Thần cùng với Chung Tử Đan tỷ thí đã qua hơn ngàn chiêu, biết không thể thắng
được, liền quay đầu bỏ chạy. Chung Tử Đan vốn cũng bài danh trên Thiên bảng,
hơn nữa còn xếp thứ ba, cao hơn Đao Thần, mặc dù hai người võ công xấp xỉ
nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Đao Thần có chút yếu thế hơn đối
phương. Ban ngày lúc nãy khi Cừu Phong nhắc tới chuyện Đao Thần năm đó đại
chiến Thiên Sơn phái, thì Đao Thần nói rằng “Đó là hành động bồng bột thời
tuổi trẻ”, khi ấy Đao Thần đã gần bảy mươi tuổi, nhẽ nào còn nhỏ nữa. Bất quá
lão cho rằng lúc đó mình có chút tự đại mà thôi.
Đao Thần không phá được “Thập bát binh khí đoạt mệnh trận”, hơn nữa cỗ hấp lực
kia của Tẩy tủy kinh chưa từng giảm bớt, khiến cho chân khí trong người lão
vận hành tán loạn, uy lực mặc dù cường đại nhưng một chút tác dụng cũng không
có. Lão tại Thương Long cốc đã mất đi ba thành nội lực, đối với lão mà nói là
một đòn đả kích trí mạng, nếu không hẳn hôm nay lão có thể sử ra “Khuynh thành
nhất đao”, có lẽ còn có thể phá vỡ trận pháp. Thế nhưng nếu bây giờ miễn cưỡng
sử ra Khuynh thành nhất đao, chưa nói đến có phá được trận hay không, chỉ biết
chắc chắn lão sẽ cạn lực mà chết.
Đao Thần đang căng thẳng cực độ, đột nhiên tay trái chớp động, chỉ thấy Phương
Kiếm Minh từ trong tay hắn thoát ra, Đao Thần đương nhiên không thể nắm lại
được. Phương Kiếm Minh quay đầu lại, hai mắt hắc quang chợt lóe, một thanh âm
lạnh lẽo như băng từ miệng hắn thoát ra: “Ngươi mau lui ra, để ta tới phá
trận”
Nghe khẩu khí của Phương Kiếm Minh lúc này, giống hệt như lúc đầu tại Thương
Long cốc, khi mới gặp mặt Thiên Thiền đao, nói với Thiên Thiền đao cũng là
thanh âm này. Đao Thần thấy vẻ mặt hắn có chút si ngốc, xen lẫn chút lạnh
lùng, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, đã thấy Phương Kiếm Minh không hề nhìn về
phía sau, xoay tay lại, bổ ra một chưởng làm lộ ra một khoảng đất trống dài
đến hai mươi trượng. Đao Thần cả kinh, hai mắt trợn ngược, tưởng rằng mình
đang trong mộng.
Phương Kiếm Minh lạnh lùng liếc nhìn Đao Thần, trong mắt hắc quang phát ra,
chậm rãi cầm Thiên Thiền đao nâng lên. Động tác của hắn mặc dù thong thả,
nhưng Đao Thần biết rằng nhất cử này của Phương Kiếm Minh hàm chứa một lực
lượng kinh thiên động địa, cho dù người bài danh đệ nhất trên Thiên bảng là
Độc Cô Động Thiên sống lại cũng không thể lợi hại như vậy, bởi vì Phương Kiếm
Minh đã trở thành một người khác, hơn nữa trong tay hắn lại là Thiên Thiền
đao.
“Á ... Chuyện gì xảy ra với tiểu tử này vậy?”
Người kia rốt cuộc cũng lên tiếng.
Phương Kiếm Minh cười lạnh nói: “Cuối cùng ngươi cũng mở miệng, nếu không ta
còn phá trận này làm chi?”. Nói xong phi thân nhảy lên, hướng về phía Bắc xuất
ra một đao, sát khí trùng thiên. Thiên Thiền đao mặc dù không ra khỏi vỏ, thế
nhưng mang theo một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa, khiến cả trận pháp chấn
động.
“Không ổn, trúng kế rồi ...” Người kia thất thanh kêu lên. Phương Kiếm Minh
một đao xuất ra, mặc dù chỉ là một đao nhưng hắn đã nhắm trúng phương vị người
kia, một đao phá vỡ trận pháp. Vô số binh khí biến mất, sân rộng cũng không
còn, chỉ thấy hai người bọn họ đang ở trong một căn phòng xa lạ, rộng lớn
nhưng không hề có đồ đạc. Ở cuối phòng là một chiếc giường lớn, trên giường là
một người đang nằm quay lưng về phía bọn họ.