Người đăng: Reapered
Lưu công công nhấp một ngụm rượu, rồi lại eo éo nói: “Chúng ta đã bí mật điều
tra, kỳ quái ở chỗ ngay đến Đông Xưởng bọn ta cũng không rõ ràng lắm về lai
lịch của hắn. Chỉ biết hắn đến từ Thiên Sơn, nhưng không phải là người của
Thiên Sơn phái. Thiên Sơn rộng lớn như vậy, quả thật chúng ta không có năng
lực để điều tra toàn bộ. Người này mang một thanh kiếm, hắc hắc, thật sự có
chút đáng sợ, từ trước đến nay chưa có ai thấy hắn rút kiếm ra khỏi vỏ.”
Mỹ nam tử “Ồ” một tiếng, nói: “Nói như vậy người này quả thật võ công cao thâm
khôn lường”
Lưu công công đáp: “Không sai. Nếu không lần này ta tịnh sẽ không phái nhiều
người đi đối phó với hắn như vậy.”
Đột nhiên một mỹ nữ trong sáu mỹ nữ vây quang mỹ nam tử nọ chợt lên tiếng,
phong tình phơi phới cười nói: “Lưu công công, kẻ kia dù có lợi hại đến mấy
cũng không phải đối thủ của Đông Xưởng các ngài. Hơn nữa Tình Nhân sơn trang
chúng ta cao thủ như mây, lần này Vu đại nhân kia nắm chắc cái chết”
Lưu công công nghe xong, liền cười nói: “Tốt, rất tốt. Bọn ta rất thích nghe
câu này. Thử hỏi thiên hạ này mấy ai có thể là đối thủ của Đông Xưởng chúng ta
đây. Các ngươi không biết đấy thôi, cách đây vài ngày, vì chuyện “Trường Sinh
bình” của Ma giáo mà khiến võ lâm các phái động can qua một phen. Đông Xưởng
chúng ta vừa đến, bọn chúng lập tức rút lui. Hắc hắc, người trong võ lâm tốt
nhất nên học lấy điều này, nếu không Đông Xưởng sẽ mượn bọn họ mà khai đao một
phen”
Mỹ nam tử ngạc nhiên hỏi: “Chẳng hay chuyện “Trường Sinh bình” là thế nào?
Mong công công giảng giải để ta được thu thập thêm chút kiến thức”
Lưu công công bèn đáp: “Thật ra cũng không có gì. Chỉ là một tên trộm vặt trên
giang hồ chẳng biết ở đâu có được Ma giáo “Trường Sinh bình”, vốn định âm thầm
bán cho người trên giang hồ, không ngờ lại khiến võ lâm các phái chú ý đến,
sau lại bị Phó thống lĩnh Cẩm y vệ Hà Phi Hà đại nhân can thiệp. Cuối cùng
Trường Sinh bình rơi vào tay học trò của Vương công công. Hắn cũng chính là đệ
tử Hoàng Sơn phái, một trong cửu đại môn phái. Trên đường mang Trường Sinh
bình về kinh được đệ tử Hoàng Sơn phái bảo vệ áp tải, không ngờ gặp phải một
đám người bịt mặt chặn lại, định cướp bảo vật. Nhìn kỹ thì nhận thấy bọn chúng
đều là người trong cửu đại môn phái. Mắt thấy Hoàng Sơn phái không chống đỡ
nổi, nhân mã Đông Xưởng liền như thần binh phủ xuống, gió cuốn mây trôi, chỉ
trong chốc lát đã đánh lui lũ người kia. Sau đó “Trường Sinh bình” được đưa
tới kinh sư, rồi tới tay của Vương công công.
Mỹ nam tử nghe xong, liền cười nói: “Lưu công công, các ngài thật lợi hại. Sau
này thử hỏi các đại môn phái võ lâm sao dám đối đầu với các ngài”. Nói xong,
cả hai cùng cười phá lên, cụng ly rượu rồi uống cạn. Hai người ung dung tự
tại, cùng nhau thưởng thức ca múa, thật là thống khoái.
Đao Thần thấy vậy, biết rằng có ở lại nghe ngóng thêm cũng không thu được gì,
bèn kéo theo Phương Kiếm Minh từ trong động chui ra.
Phương Kiếm Minh liền hỏi: “Đao đại thúc, gã Hà Phi kia ta đã từng gặp qua
rồi, không biết người đã gặp hắn chưa?”
Đao Thần lắc đầu, đáp: “Nói về Cẩm y vệ thì ta chỉ nghe nói đến Tư Mã Vô
Phong, còn cái tên Hà Phi thì không biết. Có lẽ là kẻ hậu bối kế nhiệm. Phương
tiểu tử, đợi ta một chút, để ta xem quanh đây nơi nào có bảo vật”
Nói xong liền buông Phương Kiếm Minh ra, khí trầm đan điền, trong chớp mắt con
ngươi trở nên cực kỳ sắc bén, dường như ở bên trong là đại dương vô tận, sâu
không thấy đáy. Đao Thần quát lên một tiếng, phát ra một đoạn kình khí, hướng
đến bốn phương tám hướng chậm rãi xuất ra, các thanh âm ở xung quanh lập tức
thu vào trong tai.
Đao Thần phát công lần này, tức thì mọi tiếng động, mọi tình hình trong chu vi
vài dặm xung quanh đều nắm rõ hết. Đao Thần đương chăm chú thăm dò xung quanh
thì một cỗ hấp lực vô cùng kỳ diệu hướng về phía lão phát ra tín hiệu. “Ài,
thì ra là một bảo bối. Chả trách có thể làm lão phu động tâm”. Đao Thần hướng
theo nơi phát ra tín hiệu hấp dẫn kia, chính là hướng Tây Bắc, liền tăng cường
xuất kình khí, tức thì cỗ hấp lực kia ngày càng mãnh liệt.
Đao Thần thấp giọng cười mắng: “Mẹ nó chứ. Đây là thứ quỷ quái gì vậy, xem ra
cũng tỏa ra ma lực hấp dẫn giống như Thiên Thiền đao vậy”. Nói rồi kéo theo
Phương Kiếm Minh, thân hình vừa động liền như quỷ mị lướt đi. Phương Kiếm Minh
cảm thấy vô cùng kỳ diệu, không biết Đao đại thúc là người hay là gì nữa. Chỉ
thấy hai chân Đao Thần cơ hồ không hề chạm đất, thẳng hướng Tây Bắc mà bay
đến. Cỗ hấp lực dần dần tăng lên, đồng thời cũng làm cho nội gia chân khí
trong người lão cơ hồ không chịu sự khống chế, muốn phát tiết ra ngoài. Đao
Thần vội dụng cường lực ngăn chặn chân khí loạn động, như một đạo thiểm điện
phóng tới trước một căn phòng lớn.
Đao Thần dường như sẽ nhảy lướt qua bờ tường.
“Là kẻ nào? Mau dừng lại...”
Tiếng quát lớn vang lên. Hai bóng người từ trong bóng tối xoẹt ra, như sát thủ
truy hồn dưới địa ngục, rồi lập tức đưa tay ra sau lưng, rút ra trường kiếm,
hóa thành hơn mười đạo kiếm quang hướng về phía Đao Thần cùng với Phương Kiếm
Minh đâm tới. Đao Thần cười lạnh một tiếng, quát: “Nằm xuống...”, mở trừng hai
mắt, vận nội gia chân khí, cách không phát ra một đạo vô hình kình khí, công
vào ma huyệt hai người. Cả hai kiếm chưa xuất chiêu đã bay về hai hướng, nằm
bất động trên mặt đất.
Đao Thần kéo theo Phương Kiếm Minh vội phi thân qua tường.
“Không ổn...”
Đao Thần vừa thấy tình hình phía trong bức tường đã vội muốn quay trở về. Lão
tại không trung gập thân một chập, đương nhiên là để mượn lực phản hồi trở
lại, lui về ba thước. Nhưng khi lão mang theo Phương Kiếm Minh lui về ngoài
tường thì một tiếng hừ lạnh truyền tới: “Mau đi vào...” Một đạo kình khí thập
phần âm lãnh kéo hai người trở lại. Đao Thần vô phương phản kháng, liền bị bức
vào trong viện.
Phương Kiếm Minh kinh hô nói: “Đao đại thúc, chúng ta rắc rối to rồi. Đây rõ
ràng là một trận pháp”. Đao Thần gật đầu, cẩn thận quan sát tình hình bốn
phía, một cử động nhẹ cũng không dám. Nguyên lai bọn họ lúc này đang ở một cái
sân vô cùng rộng lớn, có vô số binh khí trên không trung. Mười tám binh khí
tại trung tâm bất động, còn lại vô số binh khí xoay tròn xung quanh chúng. Chỉ
cần bọn họ cử động một chút sẽ mang tới họa sát thân.
Trận pháp này quả thật vô cùng khủng bố, Đao Thần chưa từng nghe nói đến. Vốn
Thiếu lâm La Hán thập bát trận, Võ Đang Thất tinh kiếm trận, Cái Bang Nhất
bách linh bát Đả cẩu trận, Đao Thần tuy chưa gặp qua nhưng cũng đã từng nghe
nói, nhưng quả thật chưa từng nghe qua trận pháp có vô số binh khí trước mắt.
Đao Thần vô cùng căng thẳng, vội nắm chặt tay Phương Kiếm Minh, chỉ lo hắn
không biết tốt xấu đi vào trong trận, lúc đó thật vô cùng hung hiểm. Nhưng lão
không thể thấy rằng lúc này Phương Kiếm Minh trở nên vô cùng khác lạ. Hai mắt
mờ ảo, thâm thúy khôn lường, hắc sắc trong con ngươi bỗng chớp động.
Đao Thần bèn dõng dạc hô: “Kẻ nào bố trí trận pháp, hãy mau lộ diện”
Lão vừa mới dứt lời thì thanh âm lạnh lẽo kia lại vang lên: “Đây chính là trận
pháp tối thượng của Tình Nhân sơn trang, “Thập bát binh khí đoạt mệnh trận”.
Lão quái vật, ngươi hãy chịu chết đi.”
Đao Thần sắc mặt chợt biến, quát: “Ngươi là ai? Sao lại biết Thiên Nam Địa Bắc
vô âm công?”
Người kia hắc hắc cười, đáp: “Cái này không phải là độc môn công phu, sao ta
không thể lĩnh hội chứ. Điều này nói lên võ công của lão phu cũng không thể so
sánh một cách giản đơn với ngươi được”
Nguyên lai môn “Thiên Nam Địa Bắc vô âm công” này không phải là tuyệt đỉnh cao
thủ võ lâm thì tuyệt không thể sử dụng được. Môn công phu này thi triển vô
cùng khó khăn, không có trăm năm công lực thì đừng hòng mơ tưởng thực hiện
được. Môn công phu này cũng không phải là không phát ra âm thanh, mà là kẻ
phát ra tiếng nói, dù ở ngoài hàng dặm hay ở trước mặt vài thước cũng không
thể tra ra được vị trí của kẻ đó, tựa như tại bốn phương tám hướng nói chuyện
cũng đều như nhau vậy. Đao Thần muốn từ nơi hắn lên tiếng, dò ra vị trí trận
nhãn, ai ngờ hắn đã sớm có phòng bị. Đao Thần không thể tìm ra tung tích đối
phương, trong lòng không khỏi thất vọng.
Đao Thần nếu không thể dò ra phương hướng của hắn thì không có cách nào khác
là đành rời khỏi nơi này. Nhưng cỗ hấp lực kia vẫn trước sau như một, không hề
giảm bớt, nội gia chân lực trong người lão cơ hồ muốn phát xuất hết ra ngoài.
Đao Thần bèn hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Người kia lạnh lẽo cười đáp: “Ta ư? Hắc hắc.. Bọn chúng đều gọi ta là lão lão
gia. Nhớ kỹ, lão lão gia.”