Tam Kinh Thần Thủ (ba Phen Thần Thủ)


Người đăng: Reapered

Lão quản gia thấy hai người bước vào trang viện, sắc mặt chợt biến, vội hỏi:
“Các ngươi muốn gì?”

Đao Thần từng bước một lại gần hắn, cười đáp: “Lão phu tới đây vui đùa một
chút, chẳng hay lão gia các người có thể cho phép không?”

“To gan! Các người là ai?”

Từ hành lang phía trái bước tới một người, chỉ vào Đao Thần cùng Phương Kiếm
Minh quát lớn. Người này tiến đến cực nhanh, chớp mắt đã cách Đao Thần chưa
đến ba trượng. Cũng chẳng thấy hắn phát lực ra sao, chỉ nghe “Binh” một tiếng,
người nọ phát ra một đạo kình khí, cùng với kình khí của Đao Thần va chạm. Rồi
một tiếng “Hô” vang lên, đã thấy hắn bay ra sau hai trượng.

Đao Thần cười ha hả, nói: “Phải rồi, phải rồi. Ngươi so với quản gia có khá
hơn chút đỉnh, nhưng vẫn chưa đủ đâu”

Người nọ biến sắc, không biết kẻ trước mặt mình là ai? Hắn vừa mới nếm mùi
kình khí của Đao Thần, trong lòng giận dữ, liền phi thân lại gần, năm ngón tay
vung lên, Thiết tỳ bà thủ đánh ra. Đao Thần thấy vậy nói: “Ồ, thì ra là môn
công phu này. Chả trách ngươi kiêu ngạo đến vậy. Ngươi xưng hô thế nào với lão
thất phu Cừu Thiên Nhận?”

Đao Thần vừa nói chuyện, vừa quá chiêu với hắn. Tới chiêu thứ ba, hắn bị một
chưởng đánh lui. Nghe Đao Thần nhắc tới tên ông nội, người nọ trong lòng cả
kinh “Chẳng lẽ trung niên nhân này là một lão tiền bối đồng lứa với ông nội
mình?”, ngoài miệng vội nói: “Đó là ông nội tại hạ. Xin hỏi tiền bối là ai?
Phải chăng tiền bối là bằng hữu của ông nội tại hạ?”

Đao Thần liền cười nói: “Ta không phải bằng hữu của hắn, nhưng đối với hắn
cũng có chút giao tình. Mà sao ngươi không ở Kỳ Liên Sơn, lại ở nơi này?”

Người nọ là một trung niên nhân anh tuấn mới ngoài bốn mươi, trên người mặc
một kiện trường bào màu lam, chất liệu thượng đẳng, thoạt nhìn qua đã biết là
một kẻ đại phú đại quý. Trung niên nhân nghe Đao Thần nói cũng có chút giao
tình với ông nội mình, sắc mặt hòa hoãn hẳn, vội hỏi: “Xin hỏi quý tính đại
danh của tiền bối?”

Đao Thần đáp: “Từ lâu ta đã quên mất tên thật của mình rồi. Người trong giang
hồ vẫn gọi ta là Đao Thần.”

Trung niên nhân nghe xong, kinh ngạc thốt: “Nguyên lai là tiền bối. Tại hạ
thất kính rồi. Ông nội tại hạ vẫn thường nhắc đến tiền bối trước mặt tại hạ.
Năm đó tiền bối dựa vào một cây đại đao trong tay, đại náo Thiên Sơn phái, độc
chiến Thiên Sơn thất lão. Khí thế đó trong thiên hạ hồi ấy kẻ nào dám so bì!”

Đao Thần cười ha hả, nói: “Đó đều là hành động nông nổi thời tuổi trẻ, nhắc
tới làm chi. Ông nội ngươi mấy năm nay có mạnh khỏe không?”

Trung niên nhân đáp: “Đa tạ tiền bối quan tâm. Ông nội tại hạ vẫn an khang.”

Nguyên lai người này là hậu nhân của Kỳ Liên Sơn võ lâm thế gia Cừu gia. Năm
đó ông nội hắn là người trên Địa bảng, tên Cừu Thiên Nhận, ngoại hiệu Tỳ bà
kinh hồn thủ. Ông nội hắn năm đó bằng một tay công phu Tỳ bà thủ, uy chấn võ
lâm. Sau đó đệ tử của Ngân Phiến môn xuất hiện trên giang hồ, chính là sư phụ
của Thánh thủ Hà Phi, Thần thủ Vân Thiên Lam. Khi đó “Võ lâm bách sự thông”
bầu chọn Thiên Địa bảng đã được mười năm, chính là năm mươi năm trước, Vân
Thiên Lam mới ba mươi tuổi xuất đạo, tự phụ mình là đệ tử kiệt xuất nhất của
Ngân Phiến môn, hạ chiến thư với Cừu Thiên Nhận. Cừu Thiên Nhận lúc đó đã
ngoài năm mươi, luận về tuổi tác, có thể nói là đồng lứa với thúc phụ của Vân
Thiên Lam, không tiếp nhận chiến thư của hắn. Rồi Cừu Thiên Nhận cười nói với
mọi người: “Khẩu khí thật không nhỏ, thật là tuổi trẻ cũng có chút dũng khí.
Tỳ bà thủ của ta chống lại thần thủ của hắn, mọi người xem ai thắng ai bại?”

Lúc đó đám bằng hữu đang ngồi không một ai nói gì.

Vân Thiên Lam không phục, xông vào Kỳ Liên Sơn Cừu gia, đả thương mấy người.
Cừu Thiên Nhận từ trong phòng bước ra, cũng không cùng hắn giao thủ, chỉ bước
ra ngoài sân, hướng tới một cây đại thụ, sử ra chiêu tinh diệu nhất trong Tỳ
bà thủ, “Phản đạn tỳ bà”, rồi nói: “Nếu ngươi nhận ra thủ đoạn của lão phu thì
lão phu xin tự nhận thua”, rồi quay đầu bước vào phòng trong.

Vân Thiên Lam chạy tới, chỉ thấy trên thân cây rậm rạp chi chít dấu vết các
ngón tay, mỗi ngón tay đều sâu đến ba thốn, lúc ấy sợ đến ngẩn ngơ, không nói
câu nào, vội quay đầu chạy đi. Hắn quay lại Ngân Phiến môn chăm chỉ học nghệ,
năm năm sau lại tìm tới Cừu gia, đòi cùng Cừu Thiên Nhận phân cao thấp. Cừu
Thiên Nhận không giao thủ cùng hắn, chỉ đưa hắn ra sau núi, chỉ vào một tấm
bia đá lớn trước mặt, nói: “Ngươi thử một lần xem có thể cắt đứt được tấm bia
đá này không?”

Vân Thiên Lam cười lạnh nói: “Chỉ là một tấm bia đá nhỏ nhoi, há có thể làm
khó ta. Danh xưng Thần thủ đâu phải nói khoác”

Nói xong, phách ra nhất thủ độc môn công phu của Ngân Phiến môn, chỉ một chiêu
khiến tấm bia đá vỡ vụn thành trăm mảnh. Cừu Thiên Nhận thấy vậy chỉ mỉm cười
nói: “Công phu chỉ thế này thôi ư? Tiểu tử, mau về luyện thêm năm năm nữa”

Nói xong, tiện tay bổ vào một tấm bia đá bên cạnh, chính là nhất chiêu “Phản
đạn tỳ bà” năm nào. Phát chiêu xong, Cừu Thiên Nhận đến liếc qua cũng không
hề, ung dung quay đầu trở về. Vân Thiên Lam thấy vậy, vội hỏi: “Ý ngươi là gì
vậy?” Lời nói còn chưa dứt, đã thấy tấm bia đá ấy hóa thành phấn mạt, rơi
xuống đất. Vân Thiên Lam sắc mặt trắng bệch, chỉ chốc lát đã phi thân ra khỏi
Cừu gia.

Mọi người trong Cừu gia đều nghĩ Vân Thiên Lam thấy khó mà lui, không dám quay
lại nữa. Ai ngờ Vân Thiên Lam trở về Ngân Phiến môn, bế quan khổ luyện mười
lăm năm. Mười lăm năm sau, hắn quay lại Cừu gia, trên tay bê một tảng đá lớn,
một cước mở toang đại môn Cừu gia. Cừu Thiên Nhận lúc ấy đối với bằng hữu các
lộ đã tuyên bố quy ẩn giang hồ, thấy Vân Thiên Lam lại tìm đến, liền từ trong
phòng chậm rãi bước ra. Chỉ thấy Vân Thiên Lam nhìn họ Cừu, cười lạnh nói:
“Cừu lão đầu, hãy xem thủ đoạn của ta thế nào”

Vân Thiên Lam một tay sử khoái đao, nhất đao trảm hơn ba mươi nhát xuống tấm
bia đá. Chiêu ấy lập tức khiến người nhà Cừu gia cùng Cừu lão bà chấn động.
Lúc này hai bên tả hữu Vân Thiên Lam, mỗi bên có đến hơn năm mươi mảnh. Xuất
ra thần công ấy, quả không hổ danh là Thần thủ. Cừu Thiên Nhận thấy vậy, cười
lạnh nói: “Ngươi lạc hậu rồi. Nay còn ai quan tâm đến đả thạch như thế nữa.
Ngươi theo ta”

Nói rồi họ Cừu dẫn Vân Thiên Lam đến phòng luyện công của Cừu gia. Chỉ thấy
trong đại sảnh là một chiếc chuông đồng lớn. Cừu Thiên Nhận đi tới, lại là một
chiêu “Phản đạn tỳ bà”, ngón tay kích vào chuông đồng, vang lên “Phách phách
ba ba”. Cừu Thiên Nhận chắp hai tay sau lưng, bỏ lại một câu: “Cứ nghĩ rằng
sau này hẳn ngươi sẽ không tới, hóa ra quyết tâm của ngươi cũng không nhỏ”.
Nói xong đã ra khỏi phòng luyện công.

Vân Thiên Lam trong lòng ngạc nhiên, vừa đi tới nhìn, sợ đến sắc mặt đại biến.
Không ai biết rốt cuộc hắn nhìn thấy cảnh tượng gì. Lúc trước con cả của Cừu
Thiên Nhận là Cừu Thiên Nam cũng đứng cạnh cửa, vậy mà cũng không thể thấy cha
mình ra tay như thế nào.

Vân Thiên Lam cúi đầu ủ rũ ra khỏi Cừu gia. Giang hồ đồn đại Vân Thiên Lam
không phải là đối thủ của Cừu Thiên Nhận, nhưng như thế không có nghĩa là công
phu của Ngân Phiến môn không bằng công phu nhà họ Cừu. Một năm sau, Vân Thiên
Lam kế nhiệm chức chưởng môn Ngân Phiến môn, mười năm trước thì từ trần, hơn
hai mươi năm nắm chức chưởng môn nhân Ngân Phiến môn.

Sau này người ta đồn rằng năm đó Cừu Thiên Nhận một tay kích thủng chuông
chuông đồng, người thì nói Cừu Thiên Nhận trên chuông đồng viết tên mấy người,
vết sâu đến nửa thốn. Lại có người khoa trương quá mức, cho rằng Cừu Thiên
Nhận một chiêu “Phản đản tỳ bà”, đánh cho một phần ba chiếc chuông đồng nát
bấy.

Chuyện này là võ lâm đại sự, đương nhiên Đao Thần cũng biết chút ít. Lão cùng
với Cừu Thiên Nhận có gặp nhau vài lần, hai bên không hề có giao thủ. Hơn nữa
Cừu Thiên Nhận đối với Đao Thần vẫn coi như bậc tiền bối, dĩ nhiên không thể
cùng Đao Thần giao thủ. Đao Thần tại Thương Long cốc gặp Thiên Thiền đao được
một năm, vừa lúc Vân Thiên Lam lần thứ ba tới Cừu gia.

Sau đó Đao Thần không hề đi quá năm mươi dặm ngoài Thương Long cốc, đương
nhiên cũng không rõ ràng lắm về sự kiện Cừu gia năm đó. Lão cũng không biết
Cừu Thiên Nhận, bằng vào một chiêu “Phản đạn tỳ bà” rốt cuộc có ma lực gì mà
khiến Vân Thiên Lam sợ quá chạy mất. Dù vậy cũng có thể thấy rõ Vân Thiên Lam
tuyệt không phải đối thủ của họ Cừu.

Tại Tình nhân sơn trang này, đột nhiên lại gặp hậu nhân của Cừu gia, nhưng Đao
Thần thủy chung vẫn không hiểu nổi sự tình. Chiếu theo quy củ của Tình nhân
sơn trang, chẳng lẽ cháu của Cừu Thiên Nhận lại làm con rể sơn trang? Nhìn
thái độ hắn như vậy, rõ ràng là một phần tử của Tình nhân sơn trang, hơn nữa
thân phận không hề nhỏ, bởi vì đã thấy lão quản gia lớn tiếng kêu: “Tam đại
thiếu gia, hai người bọn họ đến đây làm loạn, ngài mau đuổi bọn họ ra ngoài
đi. Kẻo lão gia biết chuyện, nổi giận thì không ai đảm đương nổi đâu”

Trung niên nhân vội đáp: “Phúc ca, ngươi không biết rồi. Lão tiền bối đây sáu
mươi năm trước chính là người trên Thiên bảng, cùng bối phong với ông nội ta,
sao có thể đến đây làm loạn được”

Lão quản gia nghe vậy, nhìn qua trung niên nhân một lượt, lòng thầm nghĩ, hắn
đối với người trên giang hồ không quan tâm chút nào. Dù là người trên Thiên
bảng hắn cũng không bận tâm. Chỉ là thấy người này cùng thân phận với ông nội
của trung niên nhân, nên cũng không dám đắc tội. Tuy vậy, ngoài miệng vẫn nói:
“Ta mặc kệ hắn là ai, tóm lại ngươi phải đuổi hắn đi. Hắn cùng bối phận với
ông nội ngươi, vì vậy không nên so đo cùng với bản môn. Tam đại thiếu gia, ta
còn có chút việc, ngươi mau xử lý chuyện này đi. Việc này không cần kinh động
đến lão gia, kẻo mọi người đều gặp xui xẻo lớn đấy”

Nói xong, lão quản gia cũng không thèm liếc qua Đao Thần, quay đầu đi luôn vào
trong trang viện, thần thái vô cùng cao ngạo, căn bản không hề coi như có mặt
Đao Thần.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #34