Người đăng: Reapered
Những người này Phương Kiếm Minh không biết là thần thánh phương nào nhưng Đao
Thần biết. Ông đã ở đây lâu như vậy nên đương nhiên hiểu họ đang làm gì. Đao
Thần cười lạnh nói: “Gọi quản sự của các ngươi ra đây nói chuyện.”
Chỉ thấy một gã hán tử mặc trường bào màu xanh phi thân từ một cây đại thụ
xuống, lưng mang kiếm, để ria mép, tướng mạo đoan chính. Hắn nói: “Mọi người
là ai? Tới đây làm gì?”
Đao Thần hỏi ngược lại: “Còn các ngươi là ai, tới đây làm gì? Chắc các ngươi
biết chỗ này là của ta chứ?”
Hán tử áo xanh nói: “Chúng ta là hộ vệ nhà Vương tài chủ, tới đây để tróc nã
con mãnh thú đã sát hại Vương thiếu gia. Lão nói đây là chỗ của lão à, tốt
lắm, như vậy con mãnh thú đó chắc là do lão nuôi dưỡng. Hãy mang con súc sinh
đó ra đây, rồi cùng theo chúng ta về gặp Vương tài chủ lão gia.”
Đao Thần cười khằng khặc nói: “Nói nghe hay lắm, ngươi xem bọn ngươi dương
cung nhắm vào bọn ta mới đáng sợ làm sao. Con mãnh thú lát nữa sẽ chạy qua
đây, bọn ngươi cứ đợi lát nữa. Nó lẽ ra không nên cắn chết thiếu gia các ngươi
mới phải, hôm nay là ngày xui xẻo của nó rồi.”
Hán tử áo xanh cười nói: “Ta thấy bọn lão bộ dạng giống kẻ hành tẩu giang hồ,
sao lại tới nơi này cư trú?”
Đao Thần nói: “Không còn cách nào khác, bên ngoài người xấu hoành hành. Hai ta
già trẻ chẳng còn chỗ dung thân, đành học theo những người ở chốn Đào Nguyên,
ẩn thân nơi thâm dã, hy vọng sẽ tránh khỏi sự khinh miệt áp bức bên ngoài. Ta
nói vậy ngươi xem đúng không?”
Hán tử áo xanh nghe qua phẫn nộ nói: “Lão già quỷ quái kia nói vậy có ý gì, có
phải lão bất mãn với Đại Minh triều không?”
Đao Thần nói: “Ối chà, một già một trẻ chúng ta chỉ là thường dân bá tánh, có
mấy cái đầu mà dám bất mãn Đại Minh triều chứ. Chẳng qua vì kế sinh nhai nên
mới phải chạy tới rừng sâu nước độc để sống qua ngày, nào dám có ý gì khác.”
Câu này nói xong, đám đại hán cởi trần mặt hóa trang đang dương cung từng bước
lại gần bọn họ, khi còn cách ba trượng thì dừng lại. Phương Kiếm Minh nhẩm đếm
thấy tổng cộng có sáu hàng, mỗi hàng tám người, cả thảy là bốn mươi tám người,
bốn mươi tám cây cung, quả thực không thể xem thường.
Hán tử áo xanh thấy bọn họ trong tay đều cầm đại đao nên có vẻ dè chừng nói:
“Con mãnh thú đó sao không thấy? Có phải hai người cố ý kéo dài thời gian, để
nó chạy đi mất không.”
Đao Thần dùng Truyền Thanh thuật nói riêng với Phương Kiến Minh: “Phương tiểu
tử, đợi lúc ta nói động thủ, con phải nhanh chóng xuất thủ, chúng ta sẽ đánh
cho chúng trở tay không kịp. Tuyệt... tuyệt, đùa cợt với chúng thực là thú vị
đây.”
Bên ngoài ông giả bộ nói ngược lại: “Mọi người xem kìa, con dã thú đó chẳng
phải trở lại rồi sao?”
“Ở đâu? Sao ta không thấy.”
Hán tử áo xanh và bốn mươi tám đại hán toàn thân khẩn trương, mắt dáo dác tứ
phía để tìm dấu tích con mãnh thú. Đao Thần cười khanh khách: “Tụi bay là lũ
không sợ chết, ngân giác thú mà tới đây có lý nào cho tụi bay còn tồn tại. Để
ta đánh tụi bay một trận, động thủ…”
Nói xong, ông đánh ra một chưởng phách không. Chưởng phong như bài sơn đảo hải
làm rung chuyển cả khu rừng, hai hàng đại hán phía trước đội hình loạn xạ, ngã
lăn lông lốc tạo thành một đống. Lúc đó, Phương Kiếm Minh cười khẽ, tung mình
vọt lên vượt qua đầu bọn hán tử, tay phải cầm Thiên Thiền Đao còn nằm trong
vỏ, múa đao nhằm vào cung tiễn ở hàng thứ ba. Những cây cung tựa như làm bằng
giấy, tất cả đều gẫy làm đôi. Tiếng cười của Phương Kiếm Minh chưa dứt, hàng
cung thủ thứ bốn và năm chưa kịp dương cung xạ kích thì cung đã bị vỏ đao của
Thiên Thiền Đao chém đứt. Thiên Thiền Dao thực quá lợi hại.
Hán tử áo xanh thấy tình trạng đó kinh hoàng thất sắc nói: “Đội thứ sáu xạ
kích, bắn chết chúng, nếu không…” nói chưa dứt thì đã bị Đao Thần xuất một chỉ
phong, điểm trúng á huyệt, khiến hắn ú ớ nói không ra lời. Đao Thần nói: “Cái
thằng tiểu tử ồn ào này, không thấy phiền não à, thử la lối xem.”
Phương Kiếm Minh động tác cực nhanh, tay trái xuất Long Trảo Thủ, chỉ nhoáng
một lát đã đánh tám tên đại hán của hàng thứ sáu ngã lăn bò càng trên đất.
Những tên đại hán này chỉ có thân hình bề ngoài to lớn, có sức lực nhưng võ
nghệ lại tầm thường, bất quá chỉ học được một vài món ‘hù dọa’ của đám nông
phu, làm sao có thể là đối thủ của các nhân vật võ lâm được.
Đao Thần thấy các đại hán của năm hàng đầu rút đao ngắn ở lưng ra, cười khanh
khách nói: “Dám động đao với gia gia các người à, thật nực cười muốn chết
luôn.” Nói dứt lời, thân ảnh của ông đã chuyển động, nhanh chóng nhập vào
trong đám đại hán, như nước tạt qua bên cạnh họ. Các thanh đao ngắn trong tay
bọn đại hán chịu không nổi luồng đại lực ấy, văng ra khỏi tay tới tấp, ánh đao
sáng như tuyết cùng phối hợp nhảy múa trong không trung rồi cùng va chạm vào
nhau gây âm thanh “leng keng” không dứt, tấu nên một khúc nhạc giản đơn.
Đao Thần kéo theo Phương Kiếm Minh, phi thân vượt qua đầu bọn chúng, lớn tiếng
cười khanh khách, bay ra ngoài mười mấy trượng. Đám người ở đó thấy lão thi
triển khinh không cực kỳ khủng khiếp thì lập tức khiếp sợ đến tái mặt. May mà
người ta không có ý làm hại chứ ngay cả nếu có thêm một trăm người nữa thì
cũng không phải là đối thủ.
“Thần tiên… thần tiên.” Có người lớn tiếng kêu lên, tiếng kêu đã làm ảnh hưởng
đến các người khác. Tất cả đều qùi xuống, dập đầu vái như tế thần về hướng Đao
Thần và Phương Kiếm Minh sớm đã mất dạng. Nếu cảnh tượng này để cả hai nhìn
thấy, chắc bọn họ cười chết thôi.
Đao Thần và Phương Kiếm Minh rời khỏi đám rừng già thì giảm tốc độ lại. Phương
Kiếm Minh cười hỏi: “Đao đại thúc, người điểm vào Á huyệt của người áo xanh,
kêu gã sau này làm sao nói chuyện?”
Đao Thần nói: “Ta chỉ điểm nhẹ thôi, không đầy một giờ sau, Á huyệt của hắn sẽ
tự giải khai. Nhưng trong ba ngày tới, cổ họng của hắn chưa thể trở lại bình
thường được.”
Hai người nói xong phì cười, đi ra đường cái nhằm về hướng tây bắc.
Trải qua sự việc vừa rồi, tâm tình Phương Kiếm Minh phấn chấn. Nó biết nó cũng
có thể coi là lợi hại nên cứ nằng nặc đòi Đao Thần phải dẫn tới những chỗ có
nhân vật võ lâm thường xuất hiện. Nhưng Đao Thần đã nhiều năm không hành tẩu
giang hồ nên việc này không rõ lắm, chỉ dẫn theo Phương Kiếm Minh bôn ba tứ
xứ.
Hai người đi được ba ngày đường thì tới địa phận Tứ Xuyên. Nhìn cảnh người qua
lại tấp nập, họ biết chẳng bao lâu sẽ tơi được chốn phồn hoa. Một hôm, đến
trước một đại trang viên, bọn họ ở bên ngoài cổng lớn ngẩng đầu nhìn lên trông
thấy có tấm biển đề bốn chữ lớn “Tình Nhân Sơn Trang”, nét chữ như rồng bay
phượng múa, được viết rất công phu. Nếu người nào không chuyên tâm luyện tập
trên hai chục năm thì đừng hòng viết nổi những nét chữ tuyệt vời này.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: “Đao đại thúc, trang viên này có vẻ
kỳ quái làm sao đó. Tình Nhân Sơn Trang nghĩa là có nhiều kẻ đa tình phải
không?”
Đao Thần vỗ vào đầu nó, cười mắng: “Tiểu tử thúi, con biết thế nào là tình
nhân chứ? Đừng nói bậy. Hừm hừm, ta chưa nghe nói qua Tình Nhân Sơn Trang,
không biết bên trong có ẩn ý gì. Lão phu muốn thử tìm hiểu xem.”
Nói xong, lão kéo Phương Kiếm Minh lại gần cửa, giơ tay gõ “Bang, bang, bang”.
Chẳng bao lâu, có tiếng bước chân đi lại gần, rồi “Kẹt” một cái cổng lớn được
mở ra. Một gã trung niên đội mũ đen bước ra, chăm chăm nhìn bọn họ như thể
nhìn gia súc, miệng lải nhải: “Thằng bé này nhỏ quá không cần, còn lão kia
trông cường tráng, da thịt săn cứng, làm việc nặng nhọc rất hợp. Nếu như không
lọt vào mắt xanh lão cũng vẫn được lưu lại đây để làm công việc nhóm lửa chẻ
củi trong trang.”
Đao Thần nghe gã lải nhải hồi lâu, mắt không thèm ngó qua bọn họ bèn hỏi:
“Ngươi là quản gia của sơn trang này?”
Người đó ngạc nhiên nói: “Sao lão biết?”
Đao Thần cười nhạt nói: “Lão chỉ đoán thôi, ông cháu lão đi ngang quý trang,
khát nước quá, nghĩ muốn ghé vào xin chén nước, không biết có được không.”
Gã quản gia nói: “Chao ơi… không phải bọn lão tới để gia nhập sơn trang chúng
ta ư?”
Đao Thần và Phương Kiếm Minh nghe vậy ngây ra. Gã quản gia nói tiếp: “Bọn lão
có biết quy củ của sơn trang chúng ta không?”
Đao Thần lắc đầu hỏi: “Chẳng hay sơn trang có luật lệ gì?”
Gã quản gia nhếch mép cười nói: “Bọn lão cần phải biết rõ điều này, bất cứ ai
đã tới sơn trang chúng ta rồi thì đều không thể trở ra. Ngoại trừ con rể hay
con dâu của sơn trang, còn những người khác sẽ phải ở lại lao động phục vụ sơn
trang.”
Đao Thần nghe qua, nổi giận nói: “Có đạo lý đó sao, các ngươi là sơn trang rắm
chó nào? Để lão phu giận lên, một đao chém bay sơn trang các ngươi bây giờ.”
Gã quản gia nhìn Đao Thần một cách kỳ quái nói: “Ôi chao… ta nói cho lão nghe,
lão không đáp ứng mà làm cái bộ dạng gì thế, không tự giác tuân theo thì cút
đi chứ. Có ai lôi lão vào trang à, đang nói năng tử tế sao lại đã nổi giận
rồi.”
Đao Thần cười lạnh nói: “Luật lệ thúi của các ngươi do ai đặt thế?”
Gã quản gia nói: “Do lão lão gia chúng ta đặt ra. Sao nào?”
Đao Thần nói: “Lão lão gia ngươi cần phải đánh đít. Hắn ta là cái thá gì mà
đòi đặt ra luật lệ thúi đó, để mọi người phải sợ hãi chùn bước ư.”
Gã quản gia cười khanh khách nói: “Lão chắc chán sống rồi, dám ở đây nói lão
lão gia ta không đúng. Lão không biết là có rất nhiều nhân vật giang hồ muốn
vào mà không được. Hôm nay tâm tình ta tốt, không muốn chấp nhặt với lão. Cả
hai cút ngay đi, đừng ở đây kiếm chuyện nữa.” Nói xong, gã đóng cổng lớn lại.
Đao Thần cười hô hố, dơ chân chặn cửa lại. Gã quản gia võ công không tệ, phẫn
nộ giơ tay đánh một chưởng. Đao Thần không phản kháng chỉ vận công hứng chịu
chưởng này mà không hề hấn gì. Gã quản gia kinh hoảng hét lớn: “Lão già mắc
dịch muốn gây chuyện hả? Lão không mở mắt to xem ở đây là đâu mà dám giở thói
lưu manh?”
Nói xong, gã mở tung cổng lớn, xông ra chộp vào hai vai Đao Thần. Thấy gã xuất
thủ kèm theo kình phong uy mãnh, Đao Thần biết võ công gã cũng thuộc loại khá
nhưng trong con mắt của hàng cao thủ tuyệt đỉnh như ông thì có thấm tháp vào
đâu. Vì thế Đao Thần để cho gã chộp vào hai vai. Gã quản gia thấy đã chộp được
hai vai đối phương thì trong lòng vui sướng, nói: “Đồ mắc dịch, ngươi hãy nằm
xuống cho ông nội ngươi nhờ.”
Hắn bèn dùng sức để quật ngã Đao Thần, nhưng chân của Đao Thần như mọc rễ, lay
chuyển không nhúc nhích. Gã quản gia cố dùng lực mấy lần nhưng vẫn không thể
nào di chuyển được Đao Thần khiến lòng gã phát sinh sợ hãi. Mỗi lần gã phát
lực cho dù là đá nặng ngàn cân cũng bị nhấc lên được như thường, nhưng sao đối
với lão già mắc dịch này thì không thể lay chuyển nổi, lại còn bị lão cười
chọc quê nữa. Gã biết hôm nay đã gặp phải đại cao thủ rồi.
Đúng vào lúc gã định bỏ cuộc, Đao Thần chộp vào vai phải gã, cười nói: “Ngoan
nào, ta cũng muốn quẳng ngươi đây, để xem ai làm ông nội ai nhé.”
Đao Thần thuận tay ném hắn đi. Gã quản gia như được đằng vân giá vụ, bay khá
xa, nhưng nhờ biết thuật khinh công, trong nguy hiểm gã đã dùng thế Xảo Phiên
Vân xoay người trong không trung rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất. Khi gã quay đầu
nhìn lại thì đã thấy cách xa Đao Thần không dưới mười trượng. Đao Thần giơ
chân đá tung cánh cổng ra, rồi hiên ngang dắt Phương Kiếm Minh vào.