Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh lần đầu uống rượu vậy mà tửu lượng cũng không tồi. Sau khi
uống hết hai ba tuần rượu, ngà ngà say nó nằm luôn xuống trong ngôi nhà một
trượng vuông đó của Đao Thần. Thanh Thành nhìn nó ngủ như chết, cắn một miếng
bánh bao, nói với Đao Thần: ”Đao lão tiền bối, người sao lại cho nó uống rượu
say đến thế? Nó hẵng còn nhỏ, thân thể sợ không chịu được.”
Đao Thần cười nói: ”Đại hòa thượng, ngươi là người xuất gia nên đương nhiên
không biết chỗ tốt của rượu. Lão phu nói với ngươi, rượu này hay lắm. Người
giang hồ chúng ta uống vào, không chỉ mạnh mẽ lên mà còn một diệu dụng, có thể
hoạt huyết dưỡng khí, đối với người luyện võ mà nói chỉ cần không tham uống
như mạng thì là một cách dưỡng thân nữa đó.”
Thanh Thành kinh ngạc nói: ”Thật sao? Nói như vậy thì rượu quả thực quá là
hay, chỉ tiếc rằng người xuất gia không được uống.”
Đao Thần nói: ”Còn giả được sao? Ta kể cho ngươi nghe, mười sáu năm trước có
một lão già cùng ta tề danh trên Thiên Bảng, ngoại hiệu là Túy Đạo Nhân. Lão
một ngày cần uống năm cân rượu Hoàng Mễ Thang. Ta giao tình với lão rất nhạt,
bất quá mỗi lần gặp ta đều thấy lão đang say, chưa từng thấy tỉnh táo bao giờ.
Võ công của lão… chà chà… lợi hại, làm người ta phòng cũng không được. Ta toàn
phải chịu thiệt thòi dưới tay lão thôi.”
Thanh Thành nghe vậy bèn hỏi: ”Đao lão thí chủ, Túy Đạo Nhân đó là nhân vật
như thế nào?”
Đao Thần nói: ”Lão không phải là đạo nhân thực sự, trước kia lão phá phách ở
một đạo quán làm quan hệ với quán chủ xấu đi. Lão luôn coi rượu ngon như mạng,
quán chủ chỉ còn biết đuổi lão ra khỏi đạo quan. Vậy nên lão du nhàn tự tại,
tứ hải là nhà, gặp phải điều bất bình thì ra tay tương trợ. Đó chính là một
hiệp sĩ kỳ dị chốn phong trần. Người trong võ lâm thấy lão lúc nào cũng say
mới gọi là Túy Đạo Nhân. Niên kỷ của lão đại khái nhỏ hơn ta không nhiều, nếu
đang còn tại thế thì giờ này chắc là hơn một trăm hai mươi rồi.”
Thanh Thành nghe xong, trong lòng thầm kinh hãi: ”Đám lão quái vật này mỗi
người đều thành tinh cả rồi. Võ công đã cao như thế mà lại sống rõ dai, hành
sự thì độc lập đặc biệt, chẳng trách có thể trở thành nhân vật khiến võ lâm
đau cả đầu.”
Đao Thần trầm tư một chút hỏi: ”Đại hòa thượng, bây giờ ngươi định như thế
nào?”
Thanh Thành nói: ”Ai, bần tăng có thể làm thế nảo đây, chỉ biết trước tiên
quay về Thiếu Lâm Tự thôi. May mà chuyến đi này không uổng phí, Thiên Thiền
Đao, một trong Thất Tuyệt của Thiếu Lâm chúng bần tăng cũng đã vật quy nguyên
chủ."
Đao Thần nói: ”Đại hòa thượng, ta có một câu này nói ra, chỉ sợ khiến ngươi
không vui.”
Thanh Thành vội nói: ”Đao lão thí chủ chớ nói thế, có chuyện gì người cứ nói.”
Đạo Thần nói: ”Ta cùng Thiên Thiền Đao đó ở Thương Long cốc đấu mấy mươi năm
rồi mà vẫn chưa phải đối thủ của nó. Bây giờ nó tự do rồi, chỉ sợ sẽ không
cùng ngươi quay lại Thiếu Lâm Tự đâu. Trên đời này trừ Phương tiểu tử ra, ai
cũng không thể thuần phục được nó. Lạ làm sao Thiên Thiền Đao vì cớ gì lại bị
Phương tiểu tử thuần phục, Thiếu Lâm Tự các ngươi phải có phương pháp nào đó
chứ?”
Thanh Thành nói: ”Đao lão thí chủ nói đùa rồi. Thiếu Lâm Tự nào có bản sự này,
bần tăng cũng thấy kỳ quái, Thiên Thiền Đao trong tay Minh nhi tại sao lại
biến thành an tĩnh như vậy, bên trong đó có gì đặc biệt chăng?”
Đao Thần cúi đầu ngẫm nghĩ, hỏi: ”Phương tiểu tử đã học qua Thiên Thiền đao
pháp chưa?”
Thanh Thành nói: ”Chính ở điểm này đây, Thiên Thiền đao pháp là tuyệt bảo của
Thiếu Lâm, nếu không phải nhìn thấy tận mắt Vô Danh tổ sư dùng thì bần tăng
còn không biết Thiếu Lâm có người sử được nó.”
Đao Thần nói: ”Vậy thì lại càng kỳ quái. Vô Danh lão hòa thượng học được Thiên
Thiền đao pháp, nên cùng Thiên Thiên đao nhất định có điểm liên quan. Nhưng
Phương tiểu tử không học thế sao nó cùng đao phát sinh cộng hưởng còn Vô Danh
không có nửa điểm động tĩnh. Chuyện này đúng là có chút tà môn.”
Thanh Thành cười khổ nói: ”Lão tiền bối còn nghĩ không ra thì tiểu tăng sao
ngộ ra được. Đại khái đấy là cái mà Phật Tổ gọi là Số Mệnh đó.”
Chỉ thấy Đao Thần lắc đầu tiếp lời: ”Không đúng, không đúng. Bên trong nhất
định có bí mật gì đó. Khi Phương tiểu tử tỉnh lại, ta sẽ kiểm tra trong thân
thể nó xem liệu có bảo bối gì làm cho Thiên Thiền Đao tâm phục khẩu phục
chăng.”
Hai người lại tiếp tục nói chuyện rông dài. Đao Thần đột nhiên nói: ”Đại hòa
thượng, ta muốn dẫn theo Phương tiểu tử cùng ngao du giang hồ một phen, không
biết ngươi có thể đáp ứng không?”
Thanh Thành ngạc nhiên, không nói gì.
Đao Thần hỏi: ”Sao? Ngươi sợ ta không lo cho nó được tốt à?”
Thanh Thành vội đáp: ”Không phải, bần tăng nào dám nghĩ như thế. Chỉ có điều
bần tăng sợ là sau khi về không thể giải thích với Chưởng môn sư bá.”
Đao Thần cười to nói: ”Có gì đâu, ngươi bảo Chưởng môn của ngươi rằng, ta, Đao
Thần, một nhân vật trên Thiên Bảng muốn dẫn Phương tiểu tử đi du ngoạn. Hắn có
thể không đồng ý sao?”
Thành Thành nghe xong câu này, vội vã nói: ”Có một lời của Đao Thần thí chủ,
tiểu tăng đã yên tâm rồi. Minh nhi từ nay có chỗ nào không đúng, Đao Thần thí
chủ hãy cứ toàn quyền giáo huấn nó.”
Đao Thần cười nói: ”Ha ha, ta nào dám giáo huấn nó. Không chừng ngược lại nó
giáo huấn ta đấy.” Khiến cho Thanh Thành không kìm được bật cười rộ lên.
Ngày hôm sau, Thanh Thành cầm theo ba cái hộp đựng cốt hôi, trên vai đeo khăn
gói, bên hông đeo thanh Thiên Thiền Đao giả (có vải xám bao lại), ngụy trang
thành vẻ chẳng ra thứ gì. Ông vẫy tay chào cáo biệt Đao Thần và Phương Kiếm
Minh hai người. Đáng lẽ Phương Kiếm Minh đem Thiên Thiền Đao cùng bí kíp đưa
cho sư phụ nhưng không ngờ rằng Thiên Thiền Đao thấy Phương Kiếm Minh muốn đem
ra liền chẳng chút khách khí bay ra khỏi tay nó, hung ác gõ lên trên thanh
Thiên Thiền Đao giả đó ba cái như để cảnh cáo. Phương Kiếm Minh chỉ còn cách
từ bỏ ý định, bí kíp vốn dĩ định đưa ra lại để vào trong lồng ngực. Bây giờ
trong ngực áo Phương Kiếm Minh không chỉ có Đại Thụy Thần Công bí kíp hắn xem
như bảo bối mà còn cả Thiên Thiền Đao bí kíp mà người trong võ lâm đều mơ mộng
được sở hữu.
Phương Kiếm Minh từ nhỏ cùng sư phụ sống với nhau, bây giờ phải tạm biệt mà
chưa biết bao giờ gặp lại, không nhịn được nước mắt chảy dài. Thanh Thành thấy
thế, trong lòng thương tâm. Ông nói: ”Minh nhi, nam tử hán không nên khóc. Sư
phụ về chùa rồi, qua ít lâu lại xuống núi tìm con. Chúng ta sẽ mau gặp lại
thôi. Con phải nghe lời Đao Thần thí chủ, biết không?”
Phương Kiếm Minh gật gật đầu, Đao Thần đột nhiên lấy ra môt chiếc tiểu đao
bằng gỗ từ trong người nói: ”Đại hòa thượng, nếu trên đường ngươi gặp kẻ nào
không biết tốt xấu cứ thì đem tín vật của lão phu đưa ra. Nếu bọn chúng còn
không hiểu biết, ngươi có thể dựa vào tín vật này tìm một hiệu cầm đồ trước
cửa có chiếc mũ tre, nhờ họ tương trợ, bọn họ nhất định giúp ngươi qua được ải
khó khăn.”
Thanh Thành nhận tiểu đao, cảm ơn vài câu, quay đầu lại bước đi. Phương Kiếm
Minh nhìn theo bóng lưng đã không còn béo phì như trước của sự phụ dần xa
khuất, cầu nguyện cho sư phụ trong tĩnh lặng.
Phương Kiếm Minh ở trong Thương Long cốc cùng Đao Thần ba ngày rồi mới thu
thập hành lý rời cốc. Đến khu rừng bên ngoài cốc, Đao Thần đột nhiên kéo
Phương Kiếm Minh nói: ”Phương tiểu tử, chờ một chút.”
Phương Kiếm Minh đang còn thấy lạ, Đao Thần đã cười to nói: ”Ha ha, bọn người
các ngươi mau ra đây cho lão phu.”
Lời ông vừa dứt, trong khu rừng có bóng nhân ảnh hiện ra, vài hàng đại hán uy
mãnh cởi trần, mặt vẽ chỗ tím chỗ đen bước đến. Trong tay bọn chúng đều cầm
cung cứng, tên đặt sẵn trên dây, ở thế chỉ chờ phát động là bắn ra.