Người đăng: Reapered
Kiếm Minh từng bước tiến gần đến ngân giác thú khiến con vật sợ tới mức da
thịt toàn thân căng ra. Phương Kiếm Minh nhẹ nhàng cử Thiên Thiền Đao trong
tay, ra điều muốn chém một nhát. Nó thấy khóe mắt ngân giác thú hơi ươn ướt,
tưởng chừng sắp rơi lệ.
“Ây, ngươi khóc à, không phải chứ? Ta chỉ dọa ngươi thôi mà. Nhìn cái bộ dạng
sợ hãi của ngươi kìa. Da của ngươi dày như vậy, nếu ta ăn ngươi thực sự, da
của ta không phải trở thành dày nhất trên thế gian hay sao? Ta không thèm
đâu.”
Đao Thần và Thanh Thành nghe những lời ngô nghê của nó không khỏi cười lên ha
hả. Thanh Thành nói: “Minh nhi, điều đó không tốt hay sao? Da của con mà dày
được như vậy thì đao thương bất nhập, ai còn gây thương tổn cho con được nữa?”
Phương Kiếm Minh nói: “Sư phụ, con tình nguyện không cần đao thương bất nhập
cũng chẳng muốn làm kẻ có bộ da dày nhất thế gian. Như vậy khó nghe lắm.”
Đao Thần nói: “Điều đó có gì khó nghe đâu. Phương tiểu tử, ngân giác thú này
không phải là một loài thú bình thường, con không thấy nó mới vừa đại chiến
với hai hắc y nhân bịt mặt, uy phong lẫm liệt biết bao sao.”
Phương Kiếm Minh nói: “Nếu đã như vậy sao còn bị người ta điểm cho một chỉ là
chế trụ huyệt đạo rồi? Lão quỷ tóc vàng đó đúng là kỳ quái, không hiểu lão học
được ở đâu công phu lạ lùng ấy, biết cả đến huyệt đạo của động vật. Đao đại
thúc à, động vật cũng có huyệt đạo ạ?”
Đao Thần nói: “Sao ta biết được, con không nghe lão nói là đến từ Ngõa Thứ à.
Ta nghĩ đây là phát hiện của cao thủ Ngõa Thứ. Người Trung Nguyên chúng ta đâu
có nghiên cứu thứ này.”
Thanh Thành thấy bọn họ đề cập đến hắc y nhân bịt mặt liền hỏi Đao Thần: “Đao
Thần thí chủ, bọn hắc y nhân bịt mặt này rốt cuộc lai lịch như thế nào, người
có biết không?”
Đao Thần cười khổ đáp: “Bọn chúng tất cả đều lấy vải đen che mặt, mà cho dù ta
có thấy cũng không nhận ra được. Ta ở trong Thương Long cốc một thời gian dài,
từ lâu không còn nghe về chuyện giang hồ nữa rồi. Ơ, ngươi không phải thường
đi lại trong giang hồ à, sao lại cũng không biết bọn chúng?”
Thanh Thành nói: “Bần tăng có lẽ cũng từng thấy qua vài người nhưng bọn chúng
che mặt nên không thể nhận ra. Theo như võ công của chúng, có hai kẻ như bần
tăng vẫn chưa phải là đối thủ. Không biết trên giang hồ có nhiều cao thủ như
vậy từ khi nào.”
Đao Thần nói: “Đã đoán không ra thì không cần đoán nữa. Nói không chừng sau
này còn gặp lại trên giang hồ, bọn chúng đã kết thành đại cừu với Thiếu Lâm Tự
các người rồi.”
Thanh Thành sắc mặt trầm xuống nói: “Đúng thế, bọn chúng vô cớ đến cướp Thiên
Thiền Đao, giết người của Thiếu Lâm, sớm muộn gì Thiếu Lâm cũng sẽ bắt chúng
trả món nợ này. Người xuất gia tuy ăn chay niệm Phật nhưng cũng không tùy tiện
để người ta coi thường”
Đột nhiên mọi người nghe Phương Kiếm Minh kêu lên kinh hãi: Đao đại thúc, sư
phụ, mọi người mau qua đây coi. Nó khóc thương tâm quá, mọi người mau cứu nó
đi!”
Đao Thần và Thanh Thành chạy đến mới phát hiện ra ngân giác quái thú vì không
thể tự giải huyệt đạo, lo lắng đến rơi lệ. Phương Kiếm Minh đang bất lực đứng
nhìn bên cạnh.
Đao Thần nhìn ngân giác thú, trầm ngâm một lát rồi nói: “Để ta thử xem sao,
không chừng có thể giải khai huyệt đạo của nó”
Nói xong, ông tiến đến gần ngân giác thú rồi chuyển thân nhảy vọt qua, khi
lướt qua đầu của nó rồi liền vỗ một chưởng vào thân quái thú. Nội lực phát ra,
chỉ trong nháy mắt đã tiến nhập vào khắp các đường kinh mạch của nó. Đao Thần
đột nhiên cảm thấy phía trước có một luồng nội lực chặn lại liền hét to một
tiếng, phá vỡ luồng nội lực đó, huyệt đạo của ngân giác thú liền được giải
khai.
Ngân giác quái thú được tự do, đầu tiên rống dài một tiếng, sau đó quỳ xuống
hướng về phía ba người thi lễ. Khi nó nhìn thấy Đao Thần, ánh mắt dường như có
điều khó xử. Đao Thần biết con quái vật này đã nhiều năm, cùng nó đánh lộn
không ít, cũng có không ít lần muốn tìm đánh nó. Giờ đây nó được Đao Thần cứu
thoát, trong lòng ngượng nghịu, dường như cảm thấy hổ thẹn.
Đao Thần thấy vậy cười nói: “Tên quái vật nhà ngươi, sau này nhớ ngoan ngoãn
chớ có làm tổn thương người khác. Hôm nay ta cứu ngươi là vì nể mặt Phương
tiểu tử, nếu không ta cũng không cứu ngươi. Ngươi cảm tạ hắn đi!”
Ngân giác thú xoay người hướng Phương Kiếm Minh lạy tạ, làm Phương Kiếm Minh
cười ha hả nói: “Con quái này thật là tinh khôn. Tốt lắm, ngươi không cần phải
cảm tạ ta. Ngươi chắc là đói lắm, quay về nhà đi. Nhớ kỹ này, từ nay về sau
không được làm tổn thương người tốt nhé.”
Ngân giác thú nghe Phương Kiếm Minh nói, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, quay về
phía ba người cao giọng rống vài tiếng rồi chạy ầm ầm vào sâu trong cốc.
Phương Kiếm Minh thấy thân hình của nó khổng lồ thế nhưng động tác lại không
bị ảnh hưởng chút nào, có thể coi như linh hoạt, không khỏi nhớ tới sư phụ.
“Sư phụ, người làm sao mà gầy như vậy, có phải là do luyện công?”
Thanh Thành cười vỗ vỗ đầu Phương Kiếm Minh nói: “Vi sư không phải đã sớm kể
cho con hay sao, người của ta mập như vậy đa phần là do luyện một loại công
phu. Công phu này là tuyệt kỹ độc môn của Thiếu Lâm Tự chúng ta, tên gọi rất
khó nghe, là Cật Phạn công (công phu ăn cơm). Con không thấy ta khi ăn cơm ở
Thiếu Lâm Tự, phạn lượng là lớn nhất toàn chùa sao. Từ khi ta cùng con đề ra
ước pháp tam chương tới nay, ha ha, ta thật sự chưa có một lần ăn no.”
Phương Kiếm Minh nghe xong vội nói: “Đều là do con không tốt, con không ra ước
pháp tam chương với thầy nữa. Con ước pháp tam chương với chính con thôi.”
Thanh Thành nghiêm mặt nói: “Minh nhi, như vậy là không được. Người trên giang
hồ trọng nhất là lời hứa, con tuy là một hài tử nhưng ta cũng không thể thất
hứa với con”
Phương Kiếm Minh hỏi: “Làm sao bây giờ, sư phụ ăn không no há chẳng phải luyện
công không thuận lợi rồi ư?”
Thanh Thành cười đáp: “Không sao, bây giờ công phu của ta đã bị phá. Nếu muốn
luyện lại từ đầu thì thời gian cũng không đủ. Ngươi xem thân hình ta bây giờ
thật là gọn gàng so với vẻ mập ú trước kia, việc này cũng coi như trong họa
được phúc.”
Phương Kiếm Minh nghe xong hỏi: “Việc này có ảnh hưởng đến công phu của sư phụ
không?”
Thanh Thành nói: “Có thể, bất quá ảnh hưởng không nhiều. Ta có Thiếu Lâm Long
Trảo Thủ, đủ để đương đầu với các nhân vật giang hồ thông thường”
Đao Thần đột nhiên cười nói: "Rồi, rồi, thầy trò các ngươi không đói hay sao?
Lão phu ta đói đến mức dạ dày muốn tạo phản đây. Đi, đến động phủ của lão phu
mà xem, trong đó ta có nhiều món ngon, bánh bao, thịt béo đều đủ, càng nhiều
càng tốt mà. Đúng rồi, Phương tiểu tử, ngươi có thể uống rượu không?”
Phương Kiếm Minh lắc đầu. Đao Thần cười nói: “Hừ, sao vậy được? Kẻ đi lại trên
giang hồ đâu thể nào không uống rượu. Đi, hôm nay lão phu không dạy ngươi
không được. Đại hòa thượng, ngươi đừng cản ta đấy, xem như là nể mặt ta!”
Nói rồi ông kéo Phương Kiếm Minh đi. Nó chợt nhớ ra một chuyện, chỉ vào xác
của đám hắc y nhân nói: “Đao đại thúc, người rủ lòng thương đem bọn họ chôn
cất đi”
Đao Thần nói: “Ngươi thật là tốt bụng, nhưng nhiều người như vậy, ta biết làm
sao…”
Ông ta nhìn quanh nói: “Chi bằng chúng ta đem họ vào trong động, ta dùng thần
công chấn vỡ vách động, cũng có thể coi là chỗ an thân tốt.”
Ba người liền cùng xắn tay áo mang mấy chục xác hắc y nhân vào trong động.
Thanh Thành vốn cho rằng không cần thiết nhưng do Phương Kiếm Minh năn nỉ, ông
mới miễn cưỡng giúp đỡ. Khi Đao Thần dùng chưởng lực chấn vỡ vách động, loạn
thạch rơi xuống, Thanh Thành cũng hung dữ đánh thêm vài chưởng, trong lòng
thầm nghĩ: “Lũ các ngươi giết người của Thiếu Lâm Tự chúng ta vậy mà ta còn
phải gom xác hộ các ngươi. Thật là không công bằng, để ta chôn các ngươi càng
sâu càng tốt, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Đến khi Đao Thần hầu như vùi lấp sơn động bằng đá vụn, ba người bọn họ mới
xuất phát theo Đao Thần về động phủ dùng bữa.