Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh tỉnh giấc, thấy đống củi đang cháy sắp tàn, ngẩng đầu nhìn
nơi chân trời đang dần chuyển sang sắc trắng như bụng cá, thầm nghĩ: “Trời đã
sáng, không biết sư phụ và Đao Thần gia gia hai vị điều tức đã xong chưa?
Nó quay đầu lại nhìn thấy hai mắt sư phụ còn nhắm chặt, toàn thân bất động,
Đao Thần thì không biết đã đi đâu, trong lòng cảm thấy kỳ quái: Đao Thần gia
gia rời khỏi sao không báo cho mình một tiếng. Đang thấy lạ thì nghe tiếng
bước chân vang lên, hai tay Đao Thần ôm một bó củi bước tới. Thấy Phương Kiếm
Minh đã tỉnh giấc, lão cười ha hả: “Con thức rồi à, ta thấy đống củi này đã
cháy hết nên chặt thêm một bó củi. Cây đại đao này của ta cũng không tồi, vừa
có có thể giết người vừa có thể bổ củi, nhất cử lưỡng tiện. Có ai ngờ rằng cây
đao của Đao Thần lại có một ngày dùng để chặt củi? Chuyện này đồn ra ngoài,
chắc mấy lão tiểu tử đó sẽ cười ta mất.”
Phương Kiếm Minh đứng dậy cười nói: “Đao Thần lão gia gia đi không lời cáo
biệt, ngờ đâu là đi chặt củi.”
Đao Thần nói: “Đừng gọi ta là Đao Thần lão gia gia, kêu Đao Thần thúc thúc hay
Đao Thần đại thúc đi, ta trông có già như vậy không hả? Tuy niên kỷ của ta lớn
nhưng diện mạo của ta chắc chắn không thấy già. Chớ để người khác biết ta đã
hơn trăm tuổi đấy, không cần phải dọa sợ chết những kẻ còn chưa rõ việc đời đó
chứ?”
Phương Kiếm Minh cười đáp: “Ha ha, vậy tiểu bối đành tuân mệnh, con gọi người
là Đao đại thúc nhé.”
Đao Thần ngây ra hỏi: “Có họ đó à?”
Phương Kiếm Minh: “Điều này là đương nhiên. Họ của muôn nhà rất đa dạng, họ lạ
kỳ cổ quái nào chẳng có.”
Đao Thần cười nói: “Được rồi. Con gọi ta là Đao đại thúc, ta cũng không khách
khí. Gọi con là Phương tiểu tử nhé, ý kiến gì không?”
Lời này của Đao Thần nói ra chỉ có mình Phương Kiếm Minh là nghe được. Nếu
người ngoài ở đây chắc hẳn chẳng thể nào không hâm mộ phúc khí của nó. Đao
Thần ư, cao thủ trên Thiên Bảng của sáu mươi năm trước đó. Thế giới này có bao
nhiêu người có thể so được với Võ Lâm Vạn Sự Thông đây. Hồi đó tiên sinh đặt
Đao Thần ở vị trí thứ tư chính là vì một khi tuyệt thế thần đao của ông sử ra
vạn người khó địch, thiên hạ chỉ có vài người tiếp chiêu nổi mà thôi. Sáu mươi
năm đã trôi qua, họ đều là nhân vật già hẳn cả một đời, luận về danh tiếng tất
nhiên không so được cùng các Chưởng môn nhân. Tuy nhiên, “gừng càng già càng
cay”, Đao Thần mà trở lại võ lâm thì sợ rằng Thiên hạ Đệ nhất cao thủ Độc Cô
Cửu Thiên phải nhượng hiền rồi.
Đao Thần gọi Phương Kiếm Minh bằng Phương tiểu tử chính là một sự cưng chiều.
Đối với Phương Kiếm Minh, thân phận của nó giờ đây đã lập tức trở thành không
kém gì Chưởng môn Thiếu Lâm Đại Phương thiền sư rồi. Nó nghe được lời của Đao
Thần liền cười khanh khách: “Đao đại thúc, người không cần phải khách khí với
con vậy đâu. Chỉ cần người thấy vui, gọi con thế nào đều không quan trọng,
danh tự chẳng qua chỉ để xưng hô thôi mà.”
Đao Thần nói: “Phải. Ta cũng nhận thấy rằng mình càng ngày càng thích tên tiểu
tử nhà ngươi. Ai, ngươi mà ra đời sớm vài chục năm là Đao Thần ta kiểu gì cũng
phải thu làm đệ tử, ít nhất thì cũng muốn cùng kết nghĩa.”
Phương Kiếm Minh cười nói: “Đao đại thúc, con không dám kết nghĩa với người
đâu. Không thì sư phụ, chưởng môn sư bá tổ bọn họ xưng hô với con thế nào
đây.”
Đao Thần nói: “Chúng ta là chuyện chúng ta với nhau, ngươi với bọn họ ra sao
ta quản làm gì.”
Nói rồi ông đút thêm củi vào, lửa lại bùng lên sáng rực.
Đao Thần nhìn thi thể Vô Danh, than rằng: “Thái sư tổ của ngươi chết đi thật
là đáng tiếc. Ngươi xem ông ta trên trăm tuổi rồi, võ công cao như vậy, chính
là rường cột của Thiếu Lâm Tự các ngươi. Ông ấy hiện tại đã về chầu Phật, ta
có muốn đến tìm cũng không có khả năng rồi.”
Nhắc tới Vô Danh, Phương Kiếm Minh nói: “Đao đại thúc. Người bảo con người ta
tại sao lại phải chết? Người xem Thái sư tổ của con kìa. Thái sư tổ con mai
danh ẩn tính ở Thiếu Lâm Tự, khổ luyện võ nghệ, cả đời không làm hại một ai
bao giờ vậy mà vẫn phải chết. Dẫu cho tuổi của người đã lớn lắm rồi nhưng thân
thể vẫn kiện khang, sống thêm hai chục năm nữa cũng không thành vấn đề. Sao
người lại rời nhân thế như vậy?”
Sắc mặt Đao Thần trở nên rất nghiêm trọng, ông nói: “Thái sư tổ con chết có
nguyên nhân đó. Con cần biết rằng để bảo vệ cho Thiên Thiền Đao không để người
ngoài đoạt mất, ông ta đã phải dùng sinh mệnh để hoán đổi an toàn của Thiên
Thiền Đao. Nếu nó không xuất hiện ở thời kỳ của ông ấy thì Thái sư tổ con đã
không phải chết rồi. Ai, đây là chuyện đã được định sẵn. Thái sư tổ con nếu
không lo lắng cho Thiên Thiền Đao cũng sẽ không cùng ta liên thủ phá động rồi
tiêu hao chẳng ít công lực, để cho đám người đó diễu võ dương oai hoành hành.
Vào lúc đỉnh cao nhất, một đao của ta có thể chém bọn hắc y bịt mặt đó như
chém chuối, mỗi đao giết một tên, lão quái tóc vàng cũng không thể thoát khỏi
tay ta được. Hôm nay không ổn rồi. Chiêu Khuynh Thành Nhất Đao tối qua ta miễn
cưỡng đánh ra tiêu tốn hết ba tầng công lực. Ba tầng công lực muốn bồi bổ lại
trong năm nay là không thể nào.”
Phương Kiếm Minh trong lòng kinh hãi hỏi: “Đao đại thúc, công lực của người
tổn thất rồi sao?”
Đao Thần gật gật đầu không nói gì.
Phương Kiếm Minh nói: “Đao đại thúc, người sao lại làm vậy? Chuyện Thiên Thiền
Đao vốn đâu có liên quan tới người, người không nhất định phải liều mạng cùng
họ, người đặt mình ra ngoài mọi sự cũng không ai nói gì cả.”
Đao Thần nói: “Phương tiểu tử, ngươi nói gì hả? Đao Thần ta nói là làm. Ta đã
đáp ứng đưa các người tới cốc thì cũng phải đưa các người an toàn rời cốc. Hôm
nay chiến tử mất bảy vị, Đao Thần ta trong lòng hổ thẹn, lại còn nói cái gì mà
chuyện không liên quan tới mình chứ? Đó không phải khẩu khí đại trượng phu!”
Phương Kiếm Minh cung kính thi lễ với Đao Thần. Nó nói: “Đao đại thúc, tiểu tử
hiểu rồi. Người tốt với chúng con như vậy, Phương Kiếm Minh con mãi không quên
đâu.”
Đao Thần vẫy vẫy tay cười ha hả: “Rắm thối, đúng là rắm thối. Ta đâu phải đối
xử tốt với các người, con chớ có làm ra cái vẻ như của tiểu nữ hài ấy. Đao
Thần ta vốn ngốc nghếch, thấy bọn cậy thế khinh người ấy không thuận mắt là
muốn đánh cho một trận rồi, chỉ có điều không biết võ công của chúng lại chẳng
kém, xem ra ta thất sách rồi.”
Đột nhiên có tiếng người nói: “A di đà phật. Đao Thần lão thí chủ tổn thất ba
tầng công lực vì Thiếu Lâm Tự, Thanh Thành ta thay mặt Thiếu Lâm Tự hành đại
lễ với lão thí chủ.” Chỉ thấy hòa thượng Thanh Thành chầm chậm đứng dậy bước
tới từ từ hành một đại lễ trang trọng với Đao Thần.
“Sư phụ, người khỏe rồi?”
Phương Kiếm Minh vui sướng nói.
Thanh Thành hành lễ xong, nói với Phương Kiếm Minh: “Minh nhi, giờ đây Thiên
Thiền Đao nằm trong tay con, con xử trí nó thế nào đây?”
Phương Kiếm Minh ngây ra, đáp: “Sư phụ, con… con cũng không biết.”
Thanh Thành nhìn Thiên Thiền Đao trong tay Phương Kiếm Minh. Ông cũng không
biết phải làm gì với nó nữa. Bởi vì chính thanh đao này đã gián tiếp hại chết
bảy cao thủ Thiếu Lâm Tự, trong đó còn có một vị siêu cấp cao thủ nữa. Nguyên
khí của Thiếu Lâm Tự đã bị tổn thương nặng nề. Thanh Thành không biết phải nói
sao với Đại Phương đây.
Lúc này trời càng lúc càng sáng lên, một vừng mặt trời đỏ hồng thoát khỏi
đường chân trời tạo thành bởi những dãy núi bay lên. Nhất thời hồng quang
chiếu tỏa, Thương Long cốc ánh sáng ngập tràn.
Đao Thần hỏi Thanh Thành xử lý ra sao với thi thể của Vô Danh mấy người. Thanh
Thành ngẫm nghĩ rồi nói hỏa táng thôi. Đao Thần bèn dùng tuyệt đỉnh khinh công
chạy ra ngoài cốc làm ba chiếc hộp gỗ. Khi ông về Thanh Thành và Phương Kiếm
Minh đã hỏa thiêu xong thi thể bọn họ, đưa cốt hôi vào trong hộp (ngũ tăng
một, A Nghi một và Vô Danh một). Thanh Thành và Phương Kiếm Minh không khỏi
thẫn thờ thương tiếc hồi lâu.
Đao Thần thấy hai người bọn họ quá ư ưu sầu, đột nhiên chỉ ngân giác thú đã bị
điểm huyệt nói: “Mọi người xem kìa. Con đó đại khái là bị lão quái tóc vàng
điểm trúng huyệt đạo trên người. Mọi người đói chưa, hay là chúng ta hôm nay
nướng ngân giác thú lên nhé? Thế nào?”
Thanh Thành vội nói: “Đao Thần lão thí chủ, người xuất gia sao ăn thịt được,
thí chủ không nên trêu chọc tiểu tăng chứ.”
Phương Kiếm Minh thấy được sự không thoải mái đó của sư phụ mình, cảm giác vui
trở lại, vỗ tay cười nói: “Hay lắm, hay lắm. Sư phụ à, người không ăn thịt
nhưng đồ đệ như con không cần kỵ huân (kiêng ăn mặn). Hắc hắc, hôm nay con
phải làm thật đã tay. Đi nào, bạo thiêu ngân giác thú, ha ha.”
Nói rồi nó nhấc chân bước tới gần bên con ngân giác thú. Ngân giác thú đứng đó
bất động nửa đêm rồi, giờ đây nghe thấy Phương Kiếm Minh nói tới câu “bạo
thiêu ngân giác thú”, sợ tới mức tròng mắt đảo vòng vòng, cố gây sự chú ý.