Tỉnh Hay Mơ Nào Có Khác Chi


Người đăng: Reapered

Nơi đây cũng là một sơn cốc.

Thế nhưng tại nơi đây không có phân tranh, không đao quang kiếm ảnh và không
cả chết chóc. Ở sơn cốc này, mọi sinh vật đều bình đẳng với nhau. Chúng sống ở
đây đã từ lâu, lâu lắm rồi.

Ở đây có bốn mùa được phân định rõ ràng nhưng lại ấm vào mùa đông và mát khi
hè đến. Trong sơn cốc, có cỏ có hoa, có đại thụ che trời. Rất nhiều loài dã
thú hiền lành không biết tên gọi chạy loăng quăng khắp sơn cốc, có lúc chúng
giương mắt nhìn một tiểu hài đang ngồi trên một phiến đá bên trong cốc.

Song nhãn tiểu hài đó đều nhắm lại, đám tóc rối bù trên đầu cao tới hai tấc.
Bộ dạng này dẫu không thể bảo là xấu nhưng cũng thật khó coi. Chú nhóc không
hề động đậy, hai chân khoanh lại ngồi trên tảng đá, từ mũi phát ra tiếng “khì
khì” giống như là vừa ngủ vừa luyện một loại võ công cực kỳ cổ quái. Cũng
không biết qua bao lâu, tiểu hài đó mở hai mắt, một đạo hắc mang lóe ra từ
đồng tử. Nó nhẹ nhàng phi thân ra ngoài mấy trượng, sau đó chạy nhảy tung tăng
trong sơn cốc.

Đôi chân nhỏ bé ấy cứ một bước nhảy là đã vượt qua cả trượng. Sơn cốc đó quả
thực rất rộng lớn, nó chạy cũng được nửa canh giờ rồi nhưng vẫn chưa hết. Thân
hình tí hon ấy khẽ động trên một cây đại thụ, bất thần bay ra ngoài năm, sáu
trượng. Nó trông thấy một đám dã thú có hình dạng cực kỳ cổ quái liền tươi
cười chào hỏi chúng. Đám dã thú rất thân thiện với nó, liên tiếp hú lên những
tiếng chào mừng vui vẻ.

Tiểu hài làm nóng người xong, đánh ra một loạt chiêu quyền pháp trong cốc,
tiếp theo lại hăm hăm hở hở chạy đến một con sông nhỏ để tắm rửa. Nó cởi bỏ y
phục để lại trên một tảng đá lớn ở cạnh bờ sông rồi tắm rửa kì cọ toàn thân.
Nó cứ thế hoàn toàn xích lõa ngâm mình trong làn nước dưới sông, đến khi tắm
xong rồi mới lộ ra trước ngực tiểu hài có đeo một miếng thẻ bài giống sắt
nhưng không phải là sắt, tựa ngọc mà chẳng phải là ngọc.

“Ha ha, thực là thống khoái quá, nếu mỗi ngày đều như thế này thì thật là tốt
quá.” Nó vừa nói, vừa tiến về phía tảng đá lớn. Khi đến gần tảng đá, đột nhiên
thấy không còn y phục ở đó nữa, nó cẩn thận tìm kiếm khắp bốn phía, nhưng vẫn
không hề phát hiện ra.

“Hừm… thật là kỳ quái, rõ ràng ta đã để ở đây kia mà. Sao giờ lại không thấy
đâu nữa vậy kìa? Hay là có ai đang đùa giỡn với ta?”

Tiểu hài xoa xoa lên cái đầu đang ẩm nước, nhất thời không biết được ai mang y
phục của nó đi mất rồi.

“Ôi… như thế này thì làm sao ta đi được đây. Tuy rằng tại đây không có ai
nhưng cứ mãi như thế này mà đi ra ngoài thì bất nhã thật. Ôi, tên thích nghịch
ngợm kia lấy y phục của ta đi mất rồi, mau trả lại cho ta, rồi ta sẽ nấu cho
ngươi món ngon.“

Không âm thanh nào trả lời lại.

“Hắc hắc hắc, bọn ngươi đừng đùa nữa. Ta vẫn chưa mặc y phục đây, lẽ nào các
ngươi không muốn thưởng thức Ô Long thang do chính ta làm?

Đột nhiên một tiếng cười yêu kiều vang lên, tiếng nói của một nữ tử truyền
đến: “Phì, ai thích Ô Long thang của ngươi chứ, cái thứ đó ta không thể làm
được sao?”

Trong lòng tiểu hài cả kinh. Nó ở trong cốc này cũng khoảng một năm rồi. Trong
cốc có ai nó đều biết cả, ngoại trừ mộc đầu thúc thúc chỉ có mấy phần giống
người ra không hề thấy đến một nửa bóng người. Giọng nói này hôm nay nó chưa
từng nghe thấy bao giờ, hỏi sao mà không bàng hoàng cho được?

“Ngươi… ngươi là ai? Làm sao có thể đến nơi đây, ngươi đến đây như thế nào
vậy?

“Phì. Ngươi đến được mà ta không thể đến sao. Nói thật cho ngươi biết, ta ở
trong cốc này cũng chẳng biết là đã được bao nhiêu năm rồi. Từ khi ngươi chưa
đến ta đã ở đây rồi, là do ngươi chiếm mất chỗ của ta đó.”

Tiểu hài cười khanh khách mà rằng: “Ăn nói hàm hồ, người chỉ toàn nói hàm hồ.
Ngươi nói ngươi đã ở đây từ lâu, vậy sao ta ở đây đã nhiều năm như vậy rồi mà
vẫn không hề thấy ngươi?”

Một tiếng “Phì” phát ra, liền lúc đó một bóng người vụt bay lại với tốc độ cực
nhanh. Tiểu hài tử trợn tròn đôi mắt nhìn theo, thấy một thiếu nữ đẹp như tiên
giáng trần. Mặt đỏ lên, nó vội đan hai tay lại che phần hạ bộ, ngoác miệng
hét: “Ê… ê, sao ngươi lại chạy đến đây chứ, mau lùi lại… lùi lại.”

Thiếu nữ sẵng giọng: “Ngươi mới có chút xíu mà cũng sợ ta nhìn thấy hả. Hứ. Ai
mà thích nhìn ngươi chứ? Y phục của ngươi đây, lấy đi.” Nói xong, nàng lấy ra
từ sau lưng bộ y phục của tiểu hài tử, ném xuống bãi cỏ rồi đi mất.

“Ê… ê, ngươi chạy đi đâu vậy, ta sẽ không trách ngươi đâu.” Tiểu hài cười hì
hì rồi mặc lại y phục của mình, tìm quanh quất bốn phía xung quanh một lượt.
Nàng thiếu nữ đó giống như là không khí vậy, biến mất một cách chóng vánh mà
không để lại một chút bóng hình.

Tiểu hài này không phải ai khác mà đích thị là Phương Kiếm Minh.

Nó tìm mãi nhưng vẫn chẳng thấy nàng thiếu nữ đẹp như tiên ấy, phát hiện ra
ngay cả bí kíp Đại Thụy Thần Công” cũng không thấy, lớn tiếng nói: “Ê, ta bảo,
ngươi mang đồ của ta đi đâu rồi hả? Đó là bảo bối của ta, ta còn chưa đọc
xong.”

“Bịch” lên một tiếng, tay trái chạm phải gì đó. Phương Kiếm Minh quay tay tóm
lấy, vật đó nằm gọn vào lòng bàn tay. Đây đích thị là bí kíp Đại Thụy Thần
Công nhưng còn tiên tử thiếu nữ ấy thì vẫn chẳng thấy bóng dáng của đâu cả.

Trong lòng Phương Kiếm Minh dấy lên nỗi kinh ngạc, thầm nghĩ: “Phải chăng
thiếu nữ ấy là quỷ? Khinh công sao lại có thể xuất thần nhập hóa đến vậy.
Hỏng, lần này hỏng thật rồi, ta không phải là đối thủ của ả.” Suy nghĩ hồi
lâu, đoạn nó chạy biến vào sơn động trong sơn cốc, trông thấy mộc đầu thúc
thúc vẫn đang nằm nghiêng vội hỏi: “Mộc đầu thúc thúc, trong cốc có quỷ, người
cần phải chú ý để tâm đấy.”

Mộc đầu nhân nói mà không mở miệng: “Tiểu tử thối đừng gọi ta là thúc thúc
chứ. Quỷ gì mà quỷ, giữa thanh thiên bạch nhật quỷ nào dám đến đây.”

Phương Kiếm Minh nói: “Quỷ này không phải là quỷ bình thường đâu. Ả trông như
một thần tiên tỷ tỷ vậy đó, cái gì mà hoa nhường nguyệt thẹn, cái gì mà chim
sa cá lặn chứ, những thứ đó không thể nào đem ra mà so sánh với ả được. Tiểu
bối hoài nghi ả đích thị là nữ nhi của Vương mẫu nương nương hạ phàm để làm
trò ma quỷ đây.”

“Phì, tiểu tử thối, thần tiên mà cũng chết ư, đến chuyện này cũng không biết.
Ở đây không có bất kỳ ai vào được hết. Nói thực với ngươi đây là lãnh địa của
ngươi, không ai vào được, trừ phi ngươi đưa người ta đến. Nhưng công lực của
ngươi hiện tại cực thấp, không mất tám năm mười năm thì đừng hi vọng làm
được.”

Phương Kiếm Minh nghe thấy thế, thích thú hỏi: “Thực vậy chăng?”

Mộc đầu nhân đáp: “Còn giả được sao, tiểu tử ngươi mau đi luyện công với ta
nào. Ta thấy công phu của ngươi mới luyện được tầng thứ hai, còn cách tầng thứ
bảy xa lắm.”

Phương Kiếm Minh le lưỡi, đoạn phóng ra ngoài động như một làn khói.

Nó lại đến chỗ phiến đá lớn vừa xong ngồi tọa thiền. Nơi này xung quanh thoáng
đãng, nhìn mãi cũng chỉ toàn là dốc núi cây rừng, người nào tới là nó trông
thấy liền. Nó bèn lấy bí kíp Đại Thụy Thần Công, lật trang sách lần trước đọc
ra xem.

Đột nhiên có người thổi vào tai nó, Phương Kiếm Minh hét lên một tiếng: “Là
ai?”

Nhìn quanh quất bốn phía, vẫn chẳng thấy ai. Trong lòng nó không khỏi kinh
ngạc. Một ánh sáng đỏ mãnh liệt chớp lên trước mắt, một tiếng “oanh” chợt vang
lên. Phương Kiếm Minh tỉnh giấc mộng, chỉ thấy ở trước mặt có một đám lửa cháy
gần tàn. Thì ra một khúc củi cháy tóe hoa lửa khiến cho nó từ mộng cảnh trở về
với thực tại.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #29