Người đăng: Reapered
Trong tám tên hắc y nhân bịt mặt có sáu bị thương nặng, hai bị thương nhẹ. Uy
lực vô song của Thiên Thiền Tam Thức đánh ra đã khiến cho tám tên cao thủ này
phải khắc ghi trong lòng. Ai mà có thể quên được trận chiến kinh thiên động
đất này chứ?
Song phương ở vào thế lưỡng bại câu thương, chẳng qua nhóm Thiếu Lâm chỉ có
Phương Kiếm Minh là hoàn hảo nguyên vẹn, phía bên kia thì còn lại hai tên hắc
y bịt mặt bị thương nhẹ là còn sức tái chiến. Chúng hung dữ trợn mắt nhìn
Phương Kiếm Minh.
Đột nhiên một tiếng rống lớn vang lên, thanh âm „ầm ầm ầm“ truyền lại, một con
quái vật to lớn kềng càng chạy đến. Thân nó dài và cao hơn một trượng, rộng
năm thước, đầu to như cái chuông, trên đỉnh có một chiếc sừng bạc lấp lánh
ngân quang, phía sau kéo thêm một cái đuôi dài. Hai con mắt nó đảo quanh quan
sát tình hình tứ phía rồi lại rống lên điên cuồng như có vẻ cực kỳ đắc ý.
Hai tên hắc y bịt mặt thấy con quái vật thật là to lớn bèn đưa mắt ra dấu cho
nhau. Đột nhiên cả hai cùng phi thân lên, đánh ra bốn chưởng. Chưởng phong
chấn động, con quái vật khổng lồ đó thối lui vài bước rồi lại kêu lớn nhào
tới. Hai tên bịt mặt cho rằng chưởng lực của chúng có thể đánh ngã con quái
vật hoặc ít ra cũng làm nó bị thương. Nhưng chúng đâu biết rằng da con quái
vật đó rất dày, thịt cũng rất săn cứng. Chỉ thối lui vài bước đã đủ làm kích
thích tính dã thú của nó rồi, con quái vật liền chồm tới hai tên đó muốn đòi
lại sự công bằng.
Một trong hai tên hắc y bịt mặt hét lớn, nhặt một thanh đại đao dưới đất lên,
phi thân vượt qua đỉnh đầu của nó ngoan độc chém ngược một đao. Đao này gã đã
tập trung mười năm công lực, ngay cả đá cũng phải nát tan như cám. Thình lình
nghe "Rầm" một cái, thanh đại đao đó rõ ràng không làm tổn thương con quái
vật, ngược lại bị da thịt săn cứng của con vật làm cho cong vòng.
Gã hạ xuống đất, sững sờ cả người, kinh ngạc nói: "Con quái vật này chẳng lẽ
đã luyện được Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện hay
sao?"
Tên còn lại cười nói: "Da thịt nó dày, đao kiếm bình thường ở đây không làm gì
được nó. Chúng ta hãy cẩn thận." Nói xong, cả hai chạy nhảy như bay vòng quanh
con quái thú, liên tục đánh ra phách không chưởng, có ý muốn con quái vật này
bị chấn động mà chết. Bọn chúng đánh ra được bảy tám mươi chưởng nhưng con
quái thú chẳng thấy mảy may có chút thương tích nào. Điều này khiến cho cả hai
đâm ra hoảng loạn.
Lúc này Thiên Thiền Đao bay đến bên cạnh Phương Kiếm Minh rồi yên tĩnh hạ
xuống. Phương Kiếm Minh nhìn sư phụ, rồi thấy Đao Thần vẫn còn bế quan điều
tức, Thái sư tổ thì lại giữ nguyên tư thế không chút động đậy. Nó thầm kinh
hãi, không do dự chạy vội tới kéo lấy vạt áo Vô Danh nói: "Thái sư tổ, người…
người làm sao rồi, Thái sư tổ, người... sư phụ, Thái sư tổ… Thái sư tổ đã quy
tiên rồi… Hu hu!" Phương Kiếm Minh nhớ lại những ngày Vô Danh và nó cùng ở bên
nhau, ông rất quy mến nó. Giờ đây Vô Danh đã qua đời khiến nó thương tâm, nước
mắt không kềm nổi tuôn trào.
Thanh Thành chấn động toàn thân, thổ ra một ngụm máu. Ông lập tức bế mục điều
tức, không dám có chút ý riêng nhưng hai hàng lệ cứ tuôn ra nơi khóe mắt.
"Vì cớ gì… Vì cớ gì… Vì cớ gì các ngươi muốn bức tử Thái sư tổ. Các ngươi đã
giết hại năm vị sư bá, lại còn giết A Nghi ca ca, bây giờ đã bức tử Thái sư
tổ… Cuối cùng các ngươi muốn gì… hu hu."
Phương Kiếm Minh đứng thẳng người, đưa tay quyệt nước mắt, lớn tiếng nói: "Nếu
ta luyện võ nghệ thành công thì bọn họ không đến nỗi phải chết. Các ngươi muốn
chiếm đoạt Thiên Thiền Đao hả? Được. Thiên Thiền Đao hiện trong tay ta. Các
ngươi cứ báo với người trong thiên hạ rằng Thiên Thiền Đao bị Phương Kiếm Minh
ta chiếm giữ. Nếu bọn họ dám tới tìm ta, Phương Kiếm Minh ta sẽ nói chuyện
phải trái với họ."
Lúc này lão quái tóc vàng mở to hai mắt, cười khà khà nói: "Nhãi ranh, ngươi
thật là khoác lác không biết xấu hổ. Tuổi bé tí teo cũng bày đặt ăn to nói
lớn. Nhà ngươi giao Thiên Thiền Đao cho ta rồi ta sẽ tha cho cái mạng nhỏ của
ngươi."
Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói: "Ngươi cứ giỏi lại lấy xem!"
"Các ngươi mau bắt nó bỏ đao ra cho ta!"
Lão ra lệnh cho hai mươi mấy hắc y đại hán đó.
Đám đại hán đang nằm dưới đất cố gắng ngọ ngoạy bò dậy. Lần xuất thủ vừa xong
của Phương Kiếm Minh khiến cho bọn chúng bị đánh ngã một cách lạ lùng, trong
lòng đã nảy sinh sợ hãi. Tiếp đó lại thấy lão quái tóc vàng thụ thương nên bọn
chúng chần chừ không dám động thủ, sợ lại bị Phương Kiếm Minh đánh cho trở lại
với mặt đất.
Phương Kiếm Minh nói: "Các ngươi thân mình lo chưa xong còn định nghe lệnh ai
ở đây nữa. Các ngươi việc gì phải bán mạng cho lão chứ? Vừa rồi các ngươi
không thấy sao? Lão lợi dụng sinh mạng huynh đệ các ngươi để cứu lấy bản thân,
chẳng chút thương xót gì cho sinh mạng các ngươi cả. Các ngươi thực là một lũ
chỉ đâu đánh đấy, ta đây là đứa bé tám tuổi mà cũng thấy xấu hổ giùm các
ngươi."
Lời nói khiến cho đám đại hán mặt hết đỏ rồi xanh, chẳng một ai còn có ý nghĩ
động thủ.
Bất thình lình nghe một tiếng gầm thật lớn, con quái thú như bị hai tên kia
đánh đau quá nên phát điên. Nó dùng chiếc sừng bạc trên đỉnh đầu để tấn công,
còn cái đuôi thật dài phía sau quét điên cuồng khiến cho đất cát bay tung tóe,
làm cho cảnh tượng thêm phần ngoạn mục. Hai tên hắc y bịt mặt trông thật thảm
hại, nhảy trái lách phải liên tục, chỉ chậm một chút là bị quái thú đánh
trúng.
Hai tên ngầm hối hận, đương không lại dây dưa vào con quái vật này, bây giờ
muốn thoát thân cũng không phải dễ. Lão quái tóc vàng thấy bộ dạng thê thảm
của chúng liền quát lớn: "Dụ con súc sinh qua đây, ta có biện pháp đối phó
nó."
Hai tên nghe vậy, liền nhảy về phía lão tóc vàng, con quái thú đó cũng phóng
theo. Lúc này nó đang chiếm thượng phong, hai chân sau làm bàn đạp nhảy chồm
lên, hai chân trước hung dữ hướng về phía bọn chúng.
Lão quái bực tức quát: "Tụi bay mau tránh ra."
Hai tên vội tránh ra để xem lão có cách gì đối phó với con quái vật này. Lão
quái tóc vàng dồn sức nhảy vọt lên không trung, vươn song thủ liên tiếp điểm
vài chỉ vào con quái thú. Con quái thú dường như biết sự lợi hại định nhảy đi
tránh lé, nhưng chưa kịp nhảy thì đã bị điểm trúng huyệt đạo, cứng đơ tại đó.
Lão tóc vàng sau khi hạ mình xuống đất vội vàng hét: "Mau thu thập tên tiểu tử
đó lấy lại Thiên Thiền Đao và bí kíp rồi giết hết bọn chúng. Không chừa một
ai!" Nói xong lão lập tức nhắm mắt điều tức.
Con quái thú đó toàn thân bất động, giữ nguyên tư thế tại chỗ, trông dáng điệu
cổ quái vô cùng. Cặp mắt nó mở lớn đảo quanh, nhìn hai hắc y bịt mặt đang cười
ha hả. Bọn chúng không ngờ Đại giáo chủ còn có chiêu này, biết cả huyệt đạo
của động vật nữa.
Hai tên cười lớn quay đầu lại, từng bước từng bước đi về phía Phương Kiếm
Minh.
"Không sợ chết thì tới đây gặp Đao Thần ta!"
Đao Thần trợn hai mắt quát lớn, đồng thời từ từ đứng dậy. Giờ đây lão đã hoàn
tất việc điều tức, khôi phục lại được nội lực. Hai tên vừa trông thấy Đao Thần
đứng dậy, chúng sợ hãi run rẩy toàn thân, chân cứng ngắc muốn bước một bước
cũng không được.
Đao Thần nói: "Chúng bay cút xéo đi, hạng tiểu nhân như chúng bay không đáng
cho lão phu giết. Tên nào còn dám nán lại lão phu sẽ phân thây đứa đó. Rồi sau
này tự khắc sẽ có người tìm đến chúng bay tính sổ."
Lão quái tóc vàng mở mắt ra cười lạnh: "Đao Thần, hôm nay ngươi không giết ta,
ngày sau ngươi sẽ hối hận đó… chúng ta đi, không cần lo cho người chết." Hai
tên đại hán hắc y vội chạy lại đỡ lão dậy đặt lên trên kiệu, rồi khiêng lão
rời khỏi Thương Long cốc. Đợi lúc bóng dáng bọn chúng mất hút hết, Đao Thần
mới thổ ra một ngụm máu tươi nói: "Nguy quá, nguy quá." Rồi ông lập tức ngồi
xuống nhắm mắt điều tức.
Trong trận chiến này, bên phe lão quái chết mấy chục đại hán, tính luôn cả lão
thì bị trọng thương chín người. Chỉ có hai tên hắc y bịt mặt và hơn hai mươi
tên hắc y đại hán khác tinh thần vẫn còn khá, nhưng tình trạng của chúng cũng
như đèn cạn dầu. Bọn chúng đã không đoạt được Thiên Thiền Đao mà lại còn bị tử
thương quá nhiều. Sau khi trở về, lão tóc vàng cho bọn thủ hạ phân tán, chỉ
mang theo chín tên phó giáo chủ quay về Ngỏa Thứ. Thương thế của bọn chúng nếu
muốn khôi phục lại hoàn toàn phải mất không dưới một năm điều trị. Nhưng khi
bọn chúng quay trở lại Trung Nguyên vào sáu năm sau, bọn chúng đã khuấy động
võ lâm Trung Nguyên gây nên cảnh máu chảy thịt rơi, tạo phong ba bão táp khiến
cho giang sơn nhà Minh phải nguy khốn. Việc này về sau sẽ nói, tạm thời không
đề cập đến.
Phương Kiếm Minh tuy được Thiên Thiền Đao nhưng cũng không vui nổi một chút
nào. Thanh Thiên Thiền Đao này đã khiến cho Thiếu Lâm Tự mất đi năm vị võ
tăng, một thiếu niên tuấn kiệt đầy triển vọng và đau lòng nhất là Thiếu Lâm Tự
đã mất đi một tuyệt đại cao thủ, khiến cho thực lực bị suy giảm rất lớn.
Phương Kiếm Minh cúi đầu nhìn Thiên Thiền Đao trong tay, nén nỗi oán hận lại
nói: "Đều là mày không tốt. Vì sao mày lại xuất hiện chứ? Nếu không thì đâu có
trận phân tranh này, để rồi làm chết biết bao người, căn bản mày là một thanh
ma đao."
Nó thò tay vào bụng lôi ra bí kíp Thiên Thiền Đao, khẽ than thở rồi lại đặt
vào chỗ cũ. Lúc đó trời đã gần chiều, bọn họ tham gia trận đấu này mất đến ba
thời thần. Bụng Phương Kiếm Minh bỗng kêu "ọc ọc". Nó đưa mắt nhìn Đao Thần và
sư phụ vẫn còn đang điều tức, rồi lại nhìn con quái thú to lớn, sau đó nó ôm
thi hài năm vị võ tăng, A Nghi, Vô Danh bảy người chất lại thành một khối.
Nghĩ đến việc bọn họ vĩnh viễn sẽ không mở mắt, không trò chuyện với nó nữa,
tự nhiên nó bật khóc một mình. Nghĩ ngợi một chút rồi bởi tấm lòng thiện
lương, nó bận rộn một hồi lâu đem thi hài của đám đại hán tập hợp lại thành
một đống để tránh khỏi bị dã thú ăn mất.
Cứ như thế cho tới khi màn đêm buông xuống, Phương Kiếm Minh đốt một đống lửa
lớn chiếu sáng tứ phía. Nó lấy từ bao vải ra một ít bánh bao đem nướng cho
cháy vàng, đến khi thấy ăn được thì ngừng lại lấp đầy cái bụng rỗng.
.
Nó thấy sư phụ và Đao Thần vẫn ngồi yên điều tức không động đậy, trong lòng
nghĩ ngợi lung tung rồi nó cũng từ từ ngủ mê mệt lúc nào không biết.