Thiên Thiền Tam Thức


Người đăng: Reapered

Đao Thần đánh ra chiêu Khuynh Thành Nhất Đao khiến cho hắc y nhân bịt mặt thụ
nội thương nghiêm trọng, lão quái tóc vàng cũng thụ trọng thương, bảy hắc y
đại hán biến mất vô thanh vô tức. Chiêu này ngoại trừ Đao Thần ra ai có thể sử
được? Đao Thần không hổ là Đao Thần, Đao Thần chính là thần của đao, đao pháp
không phải như thần thì làm sao xưng Đao Thần được. Đương thời Võ Lâm Vạn Sự
Thông lão tiên sinh có thể nói đã tìm ra thần của đao, Đao Thần quả không
khiến cho tiên sinh phải thất vọng.

Một đao của Đao Thần tiêu hao toàn bộ nội lực, hào quang từ thanh đại đao lóe
sáng, đao khí tán phát ra tứ phía. Nào ai hay biết ông đã không còn lấy một
chút nội lực, bất kỳ một tiểu hài nào cũng có thể sát tử được.

Lúc ấy, mấy chục đại hán đã có mười lăm mười sáu tên ngã xuống, thêm đó là bảy
tên vừa bị Đao Thần phân thây, giờ đây chỉ còn lại khoảng hai mươi người. Tuy
nhiên vào thời khắc này nhóm Thanh Thành cũng như cung giương hết cỡ, trên
người đã sớm loang lổ đầy những vết máu. Những vết máu đó có phần của chính
bọn họ, càng nhiều hơn nữa là của địch nhân.

Võ tăng sử phương tiện sản vừa mới bất cẩn, thực ra ông đâu có bất cẩn nhưng
cước bộ của ông đã rối loạn rồi. Bị một gã hắc y đại hán hung ác chém một đao
vào lưng, ông quay người lại lạnh lùng nhìn hắn, phương tiện sản to nặng trong
tay vung lên chém hắn đứt làm hai đoạn. Võ tăng gầm lên: “Thiếu Lâm đệ tử chưa
bao giờ sợ chết. Chưởng môn nhân, đệ tử đi đây…”

Vừa mới quay người lại chém chết một tên, mấy thanh trường kiếm liền đâm xuyên
qua ngực ông ra sau lưng. Song nhãn của ông vẫn mở trừng trừng, lạnh lẽo nhìn
tên hắc y đại hán trước mặt, chết một cách tráng liệt.

“Không…” Phương Kiếm Minh thấy vậy, khóc rống lên.

“Sư huynh… chúng đệ đến đây… Chưởng môn nhân… đệ tử đã ở Thiếu Lâm mấy chục
năm, chưa từng làm mất mặt Thiếu Lâm.”

Bốn võ tăng còn lại mỗi người giết một tên rồi bị mấy thanh trường kiếm đâm
chết.

Thanh Thành trông thấy nở nụ cười thê thảm. Ông nói với thiếu niên anh tuấn:
“Sư đệ này, mặc dù ta không biết pháp danh của ngươi, nhưng đã là Thiếu Lâm đệ
tử, chưa từng có ai ham sống sợ chết. Đệ vẫn còn trẻ tuổi, còn có con đường
dài phía trước phải đi. Ta sẽ cản giúp sư đệ, sư đệ mau mang theo Minh nhi
chạy đi.

Nói đoạn, ông quay đầu nhìn hai chục tên trước mặt, toàn thân chấn động, thân
thể to béo phình lên rồi lại mau chóng gầy co lại, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ
toàn lực kích động. Đây chính là Long Phi Vũ, chiêu lợi hại nhất trong Thiếu
Lâm Long Trảo Thủ. Phương Kiếm Minh trông thấy hét lớn bất chấp nguy hiểm xống
đến. Thiếu niên anh tuấn kia mặt vẫn phủ sắc thái lãnh đạm, chợt thân hình
thoáng động, chặn ngay trước mặt Thanh Thành. Thiếu Lâm Đạt Ma Chỉ phát ra
phóng thẳng về phía đám hắc y đại hán như hổ lang trước mặt.

Thiếu niên anh tuấn quay đầu lại mỉm cười. Cậu bất ngờ mỉm cười nói một câu:
“Sư đệ… chết đây, sư huynh… huynh… còn có Minh nhi.”

Mười ngón tay búng ra, mười đạo chỉ kình theo đường ngón tay phóng nhanh như
thiểm điện, bắn xuyên qua thân thể mười tên. Một nửa trong số đó gục tại đương
trường. Kình lực toàn thân dùng kiệt, cậu thiếu niên không động đậy nổi thân
mình bị chục thanh trường kiếm đâm trúng, máu văng khắp nơi.

“Giết ngươi, tên tiểu tử này!”

“Đại ca, lão tử báo thù cho huynh!”

Lúc này đám hắc y đại hán còn lại bước qua thi thể thiếu niên anh tuấn, hướng
đến Thanh Thành.

Thanh Thành ha hả cười lớn: “Minh nhi, sư phụ chết rồi con phải sống cho thật
tốt đấy.” Hiện tại thân hình ông đã trở nên cực gầy. Thiếu Lâm Long Trảo Thủ
đánh ra, năm tên hắc y đại hán ngã xuống, mắt thấy ba thanh trường kiếm sắp
xuyên qua thân thể ông.

Phương Kiếm Minh đang trên đường xông đến, thấy thế kinh hãi, song nhãn lộ ra
một tầng hắc quang. Nó nhất thời vô thức toàn lực sử dụng võ công Đại Thụy
Thần Công luyện tập trong giấc mộng đã đạt được tiểu thành. Thân hình nhỏ bé
của nó chuyển động như thể vượt qua cực hạn của khinh công, nói đến là đến.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy sư phụ bị sắp bị thanh kiếm nhọn xuyên tim, cũng
không quản ngại việc phải giết người nữa.

Song thủ Phương Kiếm Minh vung lên, sử xuất Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, chính là
đệ nhất chiêu Long Xuất Hải. Chiêu này sư phụ đã dạy nó hàng trăm lần rồi. Nó
mặc dù thông minh, nhưng do Thanh Thành toàn bảo nó tư thế sai, bắt nó phải
luyện vô số lần. Bây giờ nó vì phẫn nộ mà xuất thủ, tư thế dù có chưa thành
thục, nhưng lại mang theo một loại khí thế vô danh, so với khi Thanh Thành sử
xuất, dường như còn muốn thể hiện thập phần bá khí. Rồng mà không có bá khí
thì làm sao có thể trở thành vương giả của vạn thú được.

“Pặc pặc pặc…” Hai mươi tiếng liền phát ra. Hai mươi tên bị Phương Kiếm Minh
sử dụng đôi song chưởng nhỏ bé đánh văng ra ngoài, bay xa hơn mười trượng, hồi
lâu không gượng dậy nổi. Ai cũng đều nghĩ Phương Kiếm Minh phải sở hữu một khí
lực cường đại trong cơ thể không thì sao có thể đánh cho hai chục người, mỗi
người nặng hàng trăm cân bay lên như thế được? Ngay cả người hiểu nó nhất là
Thanh Thành cũng nhất thời ngây ngốc, lẩm bẩm: “Ha ha… thì ra tiểu tử ngươi bí
mật luyện công, thảo nào không cho vi sư biết.”

Phương Kiếm Minh đánh văng đám đại hán rồi nhào vào lòng Thanh Thành, khóc
thành tiếng mà rằng: “Sư phụ… người… Minh nhi không để người…” Thanh Thành
cười thê lương, nói: “Con xem đệ tử Thiếu Lâm Tự chúng ta nào có ai sợ chết.
Thanh Nghiêm, Thanh Minh ngũ vị sư bá của con đã chết anh hùng lẫm liệt thế
nào? Cả A Nghi sư đệ đi cùng chúng ta chưa tròn một tháng nữa, cậu ta chết vì
ta đó. Con về sau phải nhớ lấy, đệ tử Thiếu Lâm chúng ta chưa từng có ai sợ
chết, ai mà sợ chết thì đó không phải là đệ tử Thiếu Lâm. Vi sư không biết
trong tương lai con có còn là đệ tử Thiếu Lâm nữa hay không, nhưng con lớn lên
từ Thiếu Lâm, vi sư luôn coi con là đệ tử Thiếu Lâm. Con phải mãi ghi nhớ ngày
hôm nay có lục vị Thiếu Lâm tiền bối đã ngã xuống, họ không thể nào hi sinh
uổng phí được… Minh nhi… hôm nay vi sư đã được chứng kiến con đại triển thần
uy. Ta biết rằng Thiếu Lâm có hy vọng rồi. Con bí mật luyện công, vi sư thế
nào lại không hay biết… không hay biết…”

Thanh Thành gục đầu xuống, thân mình mềm nhũn ra, bất ngờ hôn mê đi. Phương
Kiếm Minh còn cho rằng sư phụ đã chết rồi liền khóc rống lên thảm thiết lay
lay cơ thể Thanh Thành. Đột nhiên nó phát giác trái tim của ông vẫn còn đang
đập, trong lòng trở nên vui vẻ. Bình thường nó đọc sách rất nhiều, hiểu người
ta làm thế nào để truyền nội lực. Phương Kiếm Minh đỡ Thanh Thành dậy, lòng
bàn tay ấn lên huyệt đạo của ông, chân khí truyền ra tuôn trào vào thể nội
Thanh Thành.

Hai mắt Thanh Thành hé mở, từ từ đảo một vòng, hiểu rằng nếu không điều tức
dưỡng thương thì cái mạng già này sẽ không thể nào giữ được nữa.

Vô Danh cùng tám tên hắc y nhân bịt mặt đánh tới mức kinh tâm động phách. Tám
gã đó muốn khiến cho ông phải mệt tới chết, Vô Danh thì muốn giữ chúng lại lâu
hơn. Đánh đến quên luôn cả thời gian, Vô Danh dần dần cảm thấy chân khí có
chút hơi nhộn nhạo, vừa rồi sử dụng Kim Cương Chỉ khắc chữ bên ngoài Thương
Long Cốc đã khiến cho nội lực bị tổn thương nghiêm trọng. Thêm vào đó sau một
hồi lâu quần thảo trong động với tám đại cao thủ, ông cũng đâu phải là con
người làm bằng thép, đương nhiên giờ phút này đã cảm thấy chân khí hao mòn, ẩn
ước có phần lực bất tòng tâm.

Lúc thấy Đao Thần kích xuất chiêu Khuynh Thành Nhất Đao, đại phát thần uy,
đánh cho địch nhân tử thương hết chục tên, ngay cả cao thủ lợi hại nhất là
Hoàng Phát Lão Quái cũng thụ trọng thương, trong lòng ông nhất thời hoan hỉ.
Vậy mà tiếp theo ông lại thấy năm vị võ tăng Thiếu Lâm và thiếu niên anh tuấn
tên gọi A Nghi (thực ra là một hòa thượng trọc đầu) hi sinh sau khi giết địch.
Vô Danh vô cùng yêu quý A Nghi, coi như cao thủ trọng điểm cần bồi dưỡng, ai
ngờ vừa mới ra khỏi Thiếu Lâm chưa quá một tháng đã hồn phi thiên ngoại. Ông
phải ăn nói thế nào với Chưởng môn sư điệt Đại Phương đây?

Sau khi từng đợt từng đợt lửa giận bốc lên tới mức cực điểm, Vô Danh đột nhiên
bình tâm lại, sắc mặt cũng trở nên tĩnh lặng, gương mặt già nua lạnh lẽo, đôi
bạch mi khe khẽ rung lên. Ông bất thình lình thét lớn: “Thiếu Lâm Thất Tuyệt
đã vài chục năm không xuất hiện trên giang hồ, các ngươi nghĩ Thiếu Lâm hết
người rồi hả? Lão nạp hôm nay dù có mất cái mạng già này đi chăng nữa, cũng
phải cho các ngươi thấy sự lợi hại của công phu Thiếu Lâm Tự.

Vô Danh nói xong, vung đao bức lui ba gã, phi thân ra ngoài mười trượng, cử
Thiên Thiền Đao lên cao quá đỉnh đầu. Thiên Thiền Đao phát ra tiếng long ngâm
hổ khiếu liên miên bất tuyệt, vào lúc này Thiên Thiền Đao chân chính mới tỉnh
dậy sau giấc ngủ dài, tiếng đao ngân vang vọng, muốn so cao thấp với Thiên
Thiền Đao giả.

Đôi bạch mi của Vô Danh hạ xuống, hai mắt khép hờ, trong lòng chợt trào dâng
lên cảm giác khi đọc ba thức đao pháp từ một cuốn bí kíp Thiên Thiền Đao đã cũ
rách nát ở Thiếu Lâm Tự. Ba thức đao pháp đó, đệ nhất thức được gọi là Thiền
Xuất, đệ nhị thức với tên gọi Thiền Vũ, đệ tam thức bài danh Thiền Tịch. Ghi
chép còn lại trong bí kíp là lời của một cao tăng Thiếu Lâm cảnh báo hậu nhân,
ba thức này phải phối hợp sử ra cùng Thiên Thiền Đao, không thì hậu quả không
thể tưởng tượng nổi.

Hiện tại, Vô Danh đâu còn tâm trí mà quan tâm nhiều chuyện nữa, kết quả chỉ có
thể là cái chết mà thôi. Trong đầu đại sư xuất hiện đường đi trong ba thức
Thiên Thiền Đao. Thiên Thiền Đao giả vung lên, ông đằng không phi thân từ trên
cao mười trượng bổ thẳng xuống tám gã. Tám gã đó ngẩng đầu nhìn lên muốn bỏ
chạy, đột nhiên cảm thấy huyệt đạo như bị điểm trúng, trong lòng tám gã hoảng
kinh. Thế này không phải là chờ cái chết sao? Tám gã gắng sức dùng nội lực
toàn thân muốn thoát khỏi sự khống chế của Vô Danh, tám gã tám chưởng, không
còn bảo lưu chút nào toàn lực đánh ra.

Thời gian tựa như ngưng đọng lại, Vô Danh bất động giữa không trung, Thiên
Thiền Đao giả đánh xuống như mưa trút, tám ngọn phách không chưởng của tám gã
liên miên không dứt đánh vào thân đao, một gã hét lớn bắn ra ngoài, tiếp theo
là một gã, rồi một gã nữa… một mạch sáu gã đã bay ra ngoài. Vô Danh chỉ nhẹ
nhàng xoay một vòng, hạ xuống mười trượng bên ngoài, trên mặt nở một nụ cười,
toàn thân bất động, đôi bạch mi thong thả hạ xuống, mắt nhìn vào một cõi xa
xôi… Nơi đó như có ma lực gì thu hút lấy ánh mắt của ông. Vô Danh đang hồi
tưởng, ông đang nhớ về cố hương, nơi cố hương có sơn thủy hữu tình, nơi cố
hương có cây cỏ, chim muông… Tất cả những cảnh tượng đó đã ghi tạc trong lòng,
giờ đây đang hiện về khiến cho tâm trạng của ông vạn phần kích động…


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #27