Người đăng: Reapered
Thanh đao Vô Danh nắm trên tay có hình dáng giống y hệt với Thiên Thiền Đao.
Người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu nguyên nhân trong đó. Khi Thiên Thiền
Đao thất tung, đồng thời có một trưởng lão Thiếu Lâm tự mất tích. Người khôn
ngoan liền cho rằng Thiên Thiền đao bị chính ông ta lấy đi. Chưởng môn Thiếu
Lâm nổi trận lôi đình, phái đi Thiếu Lâm Thập Bát Kim Thân La Hán xuống núi
tìm người. Nhưng họ tìm hết hai mươi năm mà vẫn chưa thấy được bóng dáng vị
trưởng lão nọ, đành phải quay trở về chùa.
Thiên Thiền Đao đã là Thiếu Lâm Thất Tuyệt thì đương nhiên không thể để người
ngoài biết chuyện. Do vậy Chưởng môn Thiếu Lâm đã mời chú kiếm đại sư (người
rèn kiếm nổi danh) dựa theo kiểu dáng của Thiên Thiền Đao để rèn nên một thanh
đao khác, và cả Đồ Long Côn cùng A Nan Kiếm nữa (hai bảo vật này đều bị người
ngoài đánh cắp). Các cao tăng mỗi đời vẫn học được một chiêu nửa thức trong
Thiếu Lâm Thất Tuyệt nhưng bảo vật trong tay lại toàn là đồ giả. Ba trăm năm
trôi qua, theo biến thiên của thế sự, Thiếu Lâm Tự vẫn không tìm lại được bảo
vật, ấy vậy mà người ngoài lại luôn truyền tụng uy danh của Thiếu Lâm Thất
Tuyệt.
Vô Danh cầm chắc Thiên Thiền Đao trong tay khẽ vung lên một đường, lập tức
khiến cho những người xung quanh kinh ngạc.
Đao Thần cũng sửng sốt: “Lão hòa thượng, đao này…”
Vô Danh cười nói: “Mọi người nói nó là giả cũng được mà thật cũng xong. Chỉ
cần nó có thể giết hết những kẻ tồi tệ trên thế gian này thì đương nhiên được
gọi là Thiên Thiền Đao, hà tất phải nhờ đến sự sắc bén hay linh tính nữa?”
Đao Thần nghe xong cười ha hả: “Hay, hay. Thiếu Lâm cao tăng quả nhiên đúng là
Thiếu Lâm cao tăng. Huyền cơ mà người đời nhìn không thấu chỉ dựa vào một câu
này của lão hòa thượng là đã được khai mở. Ha ha, bao năm nay lão phu sống
uổng sống phí rồi.”
Lão quái tóc vàng lạnh lùng nhìn hai người. Ở nơi đây kẻ gây nên sự uy hiếp
lớn nhất với lão chính là Vô Danh và Đao Thần. Lão cần cảnh giác nhất hai
người này. Chỉ thấy lão vẫy tay lên, chín tên áo đen bịt mặt đã ập đến hướng
Vô Danh và Đao Thần, bên ngoài còn có mấy chục hắc y đại hán nữa.
Đao Thần cùng với Vô Danh đứng hiên ngang, Thanh Thành cũng lay tỉnh Phương
Kiếm Minh rồi bọn họ từng người một đứng sát sau lưng hai bậc tiền bối, tay
nắm chắc binh khí hận không thể ngay lập tức liều chết. Dẫu cho đối phương
người đông thế mạnh nhưng nào có xá gì? Người trong giang hồ mà còn sợ chết
thì chớ nên lưu lạc trong giang hồ. Bọn họ thân tại giang hồ nên đã sớm có
tinh thần chuẩn bị cho thời điểm tử vong đến.
Phương Kiếm Minh thấy đám hắc y nhân từng bước từng bước tiến đến vẫn còn chưa
hiểu có chuyện gì xảy ra.
Vừa ngước mắt lên nhìn Thiên Thiền Đao trên không trung, trong lòng nó chấn
động. Không hiểu sao nó thấy một cảm giác quen thuộc trào dâng. Thiên Thiền
Đao như thể cố nhân đang đợi nó đến thăm vậy. Thanh đao khẽ ngân lên một
tiếng, đột nhiên tha cho “Thiên Thiền Đao” giả mà bay tới Phương Kiếm Minh.
Thanh Thành thấy vậy còn cho rằng thanh đao có ý đồ bất lợi với nó bèn vươn
tay ra chặn nhưng Thiên Thiền Đao lại xoay một vòng lượn qua người ông đến
trước mặt Phương Kiếm Minh.
Thần trí Phương Kiếm Minh đột nhiên trở nên mơ hồ, vô thức nói ra một câu: “Là
ngươi à?”
Giọng vừa nói ra bất ngờ không phải giọng của nó mà lại giống như từ một lão
nhân.
Mọi người thảy đều kinh ngạc.
Lão quái tóc vàng vẫy tay, cánh tay áo rộng vung lên. Lão hét: “Đợi đã, xem
thế nào rồi tính.”
Thiên Thiền Đao đột nhiên vui sướng rung động lên, bí kíp trên đó rơi xuống.
Phương Kiếm Minh đưa tay ra tóm lấy món bảo vật của Thiếu Lâm Tự này vào trong
tay. Trong thời khắc ấy, ai mà biết được trên thế gian có biết bao nhiêu người
ghen tỵ bằng chết với phúc khí của nó. Bí kíp của Thiên Thiền Đao mà người
người đều muốn có đâu ngờ lại dễ dàng rơi vào tay một nhóc con mới tám tuổi.
“Ngươi… ngươi muốn đưa cho ta vật này?”
Phương Kiếm Minh khẽ hỏi.
Chuôi đao nhẹ rung thay cho lời nói: “Đúng đấy, tặng cho ngươi.”
Phương Kiếm Minh nói: “Ta không biết dùng đao. Ta có lấy cũng không tác dụng
gì. Hơn nữa Thiên Thiền Đao bí kíp vốn là của Thiếu Lâm Tự chúng ta, ngươi đưa
cho thái sư tổ ta đi, chính là bạch mi hòa thượng đó. Võ công của người cao
lắm.”
Thiên Thiền Đao “nhìn ngó” Vô Danh rồi toàn thân lúc lắc tỏ vẻ không đồng ý.
Mọi người trông thấy chỉ thấy kỳ quái vô cùng. Thanh đao này không phải quá
mang nặng tính người đó chứ? Mỗi một câu Phương Kiếm Minh nói nó đều có thể
hiểu được nội dung. Đao Thần cùng đánh với nó mấy chục năm mà cũng chưa từng
giao tiếp được một cách chính thức, chỉ dựa theo động tác lúc đả đấu thôi.
Đao Thần thầm nhủ: Lão thiên gia, uổng cho ta ở cùng nơi với Thiên Thiền Đao
mấy chục năm mà vẫn chưa từng nói chuyện được với nó. Tiểu tử này vừa đến đã
giao tình cùng đao. Ái chà, lẽ nào lão phu đã già thật rồi nên mới chẳng được
hoan nghênh?
Phương Kiếm Minh thấy Thiên Thiền Đao “lắc đầu” bèn nói: “Không được à? Vậy
thì có khó khắn rồi, hay là ngươi về Thiếu Lâm Tự cùng ta nhé. Nơi đó là nhà
ngươi, ngươi đã lâu lắm rồi không về nhà.”
Nói đến mấy câu sau, giọng nói của nó trở nên cực kỳ cổ quái, dường như Phương
Kiếm Minh bị ai đó dùng Hoàn Hồn thuật, có quỷ nhập vào người nó rồi cùng
Thiên Thiền Đao hàn huyên chuyện cũ. Thanh đao đột nhiên dừng lại giữa không
trung tựa trầm mặc nghĩ ngợi điều chi.
Lúc này, lão quái tóc vàng quắc mắt lên với đám hắc y bịt mặt, hét lớn: “Giết
sạch chúng cho ta!”
Lời vừa dứt, thân hình lão đã phóng tới Đao Thần làm bùng lên một trận cuồng
phong.
Tám hắc y nhân bịt mặt cũng đồng thời xông tới Vô Danh. Vô Danh cười lạnh:
“Quả là coi trọng lão nạp. Đông người đến thật.” Đại sư bước tới nghênh tiếp
muốn một địch tám.
Mấy chục hắc y đại hán rút binh khí từ eo ra múa lên nhào vào Thanh Thành,
thiếu niên anh tuấn và năm Thiếu Lâm võ tăng. Một hắc y nhân bịt mặt còn lại
phóng thẳng về phía Phương Kiếm Minh. Nói thì chậm nhưng diễn biến nhanh vô
cùng, Đao Thần và lão quái tóc vàng đã giao đấu liên tiếp sáu chiêu rồi. Đao
Thần trông thấy Phương Kiếm Minh sắp gặp nguy bèn vẫy tay lên dùng hấp lực hút
nó đến bên cạnh.
Đao Thần cười lớn: “Tiểu nhân ti bỉ, đến tiểu hài tử cũng muốn động thủ à?”
Hắc y nhân bịt mặt không nắm được Phương Kiếm Minh bèn dậm chân phóng đến cùng
lão quái đánh với Đao Thần.
Thiên Thiền Đao như ngây ra lặng yên trên không trung, chẳng chút nào để tâm
đến trường đả đấu, chắc là vẫn còn suy ngẫm về lời nói mới đây của Phương Kiếm
Minh.
Vô Danh toàn thân tập trung đầy Thiếu Lâm nội gia công lực. Đại sư có tấm thân
đồng tử, tu vi thì không người bình thường nào bì nổi. Chỉ thấy trong vòng một
trượng cự ly không ai tiến được vào gần ông. Đao trong tay ông vung lên, đao
thanh như hổ hống rồng ngâm, đao khí tung hoành khắp chốn, ai dám thử mạo
hiểm. Còn tám tên hắc y bịt mặt dẫu cho thân thủ siêu tuyệt nhưng nội lực cũng
như tu vi chưa thể sánh với đối phương, bị Vô Danh chế trụ chặt chẽ. Bọn chúng
từng tên đơn đả độc đấu dùng võ công có thể tiếp được ba bốn chục chiêu của Vô
Danh, tám tên này lại khá ăn ý với nhau nhưng giang hồ luận võ đâu giản đơn
như số học. Bởi nếu đúng như cách nghĩ ấy, tìm một trăm người có hai mươi năm
công lực chẳng phải có thể đối phó một cao nhân với hai trăm năm công lực sao?
Thực ra trăm người có công lực hai mươi năm làm sao có thể là đối thủ được.
Cao nhân có hai trăm năm công lực kia chỉ cần tụ công lực đầy khắp toàn thân,
hình thành nên một luồng tiên thiên cương khí, lẽ nào để người khác tiếp cận,
một quyền một cước đều lập tức thu thập từng tên một trong số trăm ấy. Chẳng
qua nói đi thì cũng phải nói lại, người rốt cuộc vẫn là người, không phải
thần, rồi đến lúc phải mệt mỏi thôi.
Tám tên này tất nhiên nhất thời không thể làm gì được Vô Danh, nhưng chỉ cần
vây lấy đại sư thật chặt, sớm muộn gì cũng khiến cho ông phải mệt đến chết.
Nguy hiểm nhất chính là nhóm Thanh Thành, bảy người bọn họ mỗi người đều bị
năm sáu đại hán vây tròn xung quanh, đao kiếm trên tay cứ nhằm họ mà đâm,
chém, bổ. Thiếu niên anh tuấn đó có võ công cực cao, không hề thua kém Thanh
Thành. Cậu sử dụng Thiếu Lâm Đạt Ma Chỉ, mỗi chỉ phóng ra đều tạo thành tiếng
rít veo veo, nhưng đám đại hán tránh ra rồi lại tiếp tục vây lấy cậu. Thanh
Thành sử Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, võ công thiện nghệ nhất của ông, xen kẽ với
những chiêu thức thông thường của người giang hồ khiến cho đám đại hán quanh
đó không thể hạ thủ. Thêm vào đó khinh công của ông thuộc loại cao thủ, dẫu
cho đao phong kiếm ảnh uy hiếp kề bên mà vẫn không thụ thương chút nào.
Năm võ tăng kia lại như thể cuồng sư, xông vào trong vòng vây của đám hắc y
nhân. Hai đao, một kiếm, một côn, lại còn có cả một phương tiện sản to lớn
nặng nề. Trên người họ đầy vết máu, cũng không biết là máu của chính mình hay
người khác.
Vô Danh thoáng thấy bọn họ đang trong hiểm cảnh liền phát ra Thiếu Lâm Sư Tử
Hống quát: “Ngốc nghếch, còn không mau kết trận đối địch, chẳng lẽ muốn bọn
chúng dễ đàng đánh cho các ngươi mệt chết đi sao?”
Thanh Thành tâm thần đại chấn, bây giờ mới nhớ tới trong số trận pháp của
Thiếu Lâm Tự có một loại dành cho bảy người. Thiếu niên anh tuấn kia đã là
hành giả đi theo Vô Danh ắt cũng biết trận pháp đó. Ông hét lớn một tiếng mở
ra một đường hợp nhất với sáu người còn lại tạo thành trận thế. Dẫu không thể
nào xoay chuyển cục diện nhưng đỡ khỏi sự mệt mỏi đến kiệt sức như vừa xong.
Đao Thần lấy một chọi hai mà không chút ngần ngại nào. Thanh đại đao trong tay
ông đã theo bên mình gần trăm năm, như huynh đệ vào sinh ra tử, cùng chung
hoạn nạn. Đao tuy không phải bảo đao nhưng cũng là binh khí cực kỳ sức bén.
Đại đao còn mang theo nội lực, đao mang bành trướng ra ba thước, đao khí thâm
sâu bao phủ lấy lão quái tóc vàng và tên hắc y nhân bịt mặt.
Đôi thiết trảo của lão quái quán chú nội lực ra xung quanh cả thước, mỗi lần
va chạm với đại đao đều phát ra tiếng kim loại. Thân hình lão như chim điêu
bay lượn, thoắt tới thoắt lui khiến cho người ta khó bề xác định phương hướng.
Toàn thân công lực của hắc y nhân bịt mặt đã vận lên tới cực hạn, y nào dám
bất cẩn trong phạm vi của hai siêu tuyệt cao thủ. Mặc dầu võ công của y không
thể đọ được hai người kia nhưng đâu thể xem thường. Đao Thần còn phải chiếu cố
Phương Kiếm Minh đề phòng y thừa cơ xâm nhập nên cũng khiến ông khó mà đối
phó.
Phương Kiếm Minh đột nhiên hét lớn: “Đao Thần lão gia gia không cần lo cho
con. Võ công của con không kém đâu.”
Đao Thần nói: “Tiểu tử cứ đợi ở đó cho ta. Đừng có loạn động, hãy xem như đang
ngắm cảnh đi.”
Phương Kiếm Minh ủ rũ ngoan ngoãn nghe lời.
Bất chợt, lão quái tóc vàng rít lên một tiếng dài truyền ra mãi xa, thân hình
như thể chim điêu mang theo kình lực bài sơn đảo hải ập xuống đỉnh đầu Đao
Thần. Hắc y nhân hai mắt hàn quang lóe sáng, đánh ra bảy chưởng liên hoàn, mỗi
chưởng đều ngầm mang theo tiếng ì ầm tựa sấm, cũng sử dụng ra công phu đích
thực của bản thân. Đao Thần cười lớn, hét lên: “Không lâu trước đây lão phu
ngộ ra được một chiêu đao pháp gọi là Khuynh Thành Nhất Đao, hôm nay khai
phong vậy.”
Đao Thần đột nhiên bất động. Đúng vào lúc song trảo từ lão quái đánh tới, thân
hình cao lớn của ông quay tròn ba vòng, tạo nên một cơn cuồng phong, sử ra
Khuynh Thành Nhất Đao. Chiêu đao này không ai có thể chống cự nổi bởi vì uy
lực của nó chính là do công lực trăm năm của Đao Thần tập trung lại, chỉ may
ra có khả năng tránh né thôi. Thế nhưng đã là khuynh thành (nghiêng thành),
bạn có thể tránh được sao?
Thanh đại đao phát ra một luồng chân khí liên miên không dứt ùa đến hai tên
kia. Lão quái tóc vàng và hắc y nhân bịt mặt bay lùi lại. Thân hình cả hai như
thiểm điện phá không bay ra ngoài mấy trượng. Thanh đại đao đuổi sát theo, chỉ
còn cách một thước thôi. Hai trượng… hai trượng… lại là hai trượng, hai tên
dùng toàn thân công lực mà tựa hồ vẫn không thoát khỏi uy hiếp của thanh đao.
Hắc y nhân bịt mặt “Oa… oa… oa” liên tiếp phun ra ba búng máu, thụ nội thương
nghiêm trọng nhưng thanh đại đao đâu có dừng lại chỉ bởi vậy.
Lão quái tóc vàng sắc mặt thay đổi mấy lần, đột nhiên hét lớn, song trảo múa
lên phát ra một luồng hấp lực cường đại đánh ra ngoài. Bảy hắc y đại hán không
tự chủ được thân hình bay tới chặn phía trước. Thanh đại đao hung dữ chém nát
thân cả bảy kẻ đó, tạo nên một cơn mưa máu. Đao Thần trông thấy cả giận quát:
“Ti bỉ, vô sỉ.”
Lão quái cười lạnh một tiếng, bất chợt sắc mặt đại biến. Thì ra Đao Thần há
miệng phun ra một luồng huyết tiễn, lão tránh không kịp, bị kích trúng ngực
trái. Đao Thần lại hét lớn, thanh đại đao lăng không vẫy múa, lão quái tóc
vàng thân hình chấn động mạnh, lại chấn động thêm lần nữa, lần nữa, liên tiếp
sau tám lần liên tục, sắc mặt lão lúc này trắng nhợt ngã xuống.
Chỉ nghe thấy âm thanh nghèn nghẹn nơi cuống họng lão: “Hắc… hắc… quả nhiên
là… Khuynh Thành Nhất Đao. Ta… ta không phải là đối thủ của ngươi.”
Ngồi xếp bằng lại, lão bắt đầu vận công điều tức.
Một đao của Đao Thần kích ra, nội lực hầu như dùng tận. Ông đứng nghiêm ở đó,
thanh đại đao trên tay bay nghiêng nghiêng, hào quang chiếu ra tứ phía. Ai có
thể tiếp được Khuynh Thành Nhất Đao của Đao Thần đây?
Độc Cô Động Thiên nếu như còn tại thế không hiểu có tiếp được chăng? Điều này
trở thành một việc không thể nào giải quyết được, bởi vì Độc Cô Động Thiên đã
giã biệt nhân thế rồi.